Vũ hội đang tiến hành.
Phòng khiêu vũ đèn đuốc sáng trưng như ban ngày. Trong sảnh mọi người đều thoải mái, phấn chấn, tiếng cười không dứt bên tai.
Chu Thiến ngồi một mình ở đó, tay xiết
chặt ly rượu thủy tinh, chất lỏng màu đỏ bên trong dưới ánh đèn phản
chiếu ra ánh sáng đầy màu sắc
Cô mỉm cười nhìn giữa sàn nhảy, tìm được
bóng dáng cha mẹ và anh chị cả mình. Chị dâu Bạch Tư Mẫn nhìn thấy cô
còn lườm lại. Chu Thiến cười càng vui vẻ. Đột nhiên có một bóng người
cao lớn phủ lấy cô. Chu Thiến ngẩng đầu nhìn thì thấy Triệu Hi Tuấn đang cười cười nhìn cô, đôi mắt phương lưu chuyển, anh hỏi:
- Chị dâu sao ngồi một mình ở đây? Anh cả đâu?
Nói xong anh duỗi chân ngồi xuống bên cô. Chu Thiến lắc đầu:
- Không thấy anh ấy, vừa nãy còn ở đây, đột nhiên lại mất tích
Triệu Hi Tuấn nhìn quanh:
- Em cũng không thấy mẹ, vốn đang định mời bà nhảy
Nói xong quay đầu nhìn cô, mắt phượng mỉm cười:
- Không biết em có vinh hạnh mời chị dâu nhảy một bản không?
Chu Thiến vội xua tay:
- Đừng đừng, chị quên cách nhảy
rồi, vừa rồi chân Hi Thành bị chị đạp chẳng còn hình dạng gì, chị không
muốn lại giết hại em đâu.
Triệu Hi Tuấn bật cười:
- Không sao, em không sợ, thực ra anh cả không nhảy đẹp bằng em đâu, đảm bảo chị không đạp được chân em
Nói xong đứng dậy, lịch thiệp vươn tay nói:
- Chị dâu, cho đứa em này chút thể diện đi, mọi người đều đang nhìn
Nói rồi lại nháy mắt nhìn cô. Chu Thiến
có thể nói gì nữa, đành phải cười đặt tay vào tay anh. Triệu Hi Tuấn nhẹ nhàng nắm tay cô, tay kia ôm eo Chu Thiến, đưa cô vào sàn nhảy.
Chu Thiến có chút lo lắng, không ngừng
cúi đầu nhìn chân mình, sợ sẽ đạp vào chân Hi Tuấn. Bên tai truyền đến
tiếng cười bất đắc dĩ của Triệu Hi Tuấn:
- Chị dâu, đừng lo lắng, tin em đi
Chu Thiến ngẩng đầu, mặt ửng hồng cười
xấu hổ với anh đã thấy anh đang dịu dàng nhìn cô, khuôn mặt tuấn lãng
trấn định, lòng Chu Thiến cũng bình tĩnh lại theo.
Bàn tay ấm áp của Triệu Hi Tuấn nhẹ nhàng đặt ở eo cô, nhẹ nhàng nắm tay cô khiêu vũ, dần dần Chu Thiến quen
bước, càng lúc càng nhẹ nhàng, vẻ mặt cũng thoải mái hơn. Chu Thiến vô
cùng vui vẻ, cảm thấy đây là công lao của Triệu Hi Tuấn, không khỏi
ngẩng đầu mỉm cười với anh
Đôi tuấn nam mỹ nữ này dần dần trở thành tiêu điểm toàn hội trường
Nhất là Triệu Hi Tuấn, anh ngẩng đầu ưỡn
ngực, tư thái tiêu sái như vương tử cao quý tao nhã, vẻ mặt luôn mỉm
cười dịu dàng. Lúc chuyển động, mái tóc dài như đám mây duyên dáng. Trên người anh tỏa ra ánh sáng lóa mắt, hấp dẫn mọi ánh nhìn của những cô
gái nơi đây, có một số người còn nhìn anh như say như mê.
Mà tất cả điều này Triệu Hi Tuấn lại như
không phát hiện. Toàn bộ tâm tư của anh đều chú ý đến người con gái
trước mặt này. Dưới ánh đèn thủy tinh, làn da Chu Thiến trắng nõn như
ngọc, gò mà ửng hồng khiến cô đẹp như đóa hoa mới nở. Hai mắt long lanh
như viên mã não đen. Khóe miệng cười thật xinh đẹp chiếu thẳng vào lòng
anh. Anh vốn biết chị dâu xinh đẹp nhưng không ngờ rằng cô lại đẹp đến
mức độ này. Anh nhìn Chu Thiến chăm chú, xung quanh là mùi hương dịu
dàng bao phủ, Triệu Hi Tuấn như bị mê hoặc, quên tất cả xung quanh,
trong đầu chỉ còn đôi mắt sáng như sao kia, sau đó máy móc mà xoay tròn
theo điệu nhạc…
Khúc nhạc kết thúc, mọi người đều dừng
lại, nhiệt tình vỗ tay cho bọn họ. Lúc này Triệu Hi Tuấn mới bừng tỉnh,
anh nhìn quanh, trong lòng mờ mịt.
Chu Thiến dù có chút ngượng ngùng nhưng
trong lòng vẫn rất đắc ý. Cô và Triệu Hi Tuấn rời khỏi sàn nhảy trong
tiếng vỗ tay. Cô vỗ vai anh nói:
- Hi Tuấn, em thật lợi hại, khiêu vũ với em đúng là khiến chị có cảm giác mình cũng thành vũ sư, cảm ơn
em, hôm nay chị rất vui
Trong lòng Triệu Hi Tuấn đột nhiên bối rối, anh cúi đầu không dám nhìn mặt cô, tim đập như nổi trống.
- Chị dâu, chị vui là được rồi
Anh quay đầu nhìn qua chỗ khác, nói vội:
- Hình như bên kia có bạn của em, em đi trước
Nói rồi không chờ Chu Thiến đáp lại đã đi như chạy trốn, bỏ lại Chu Thiến sững sờ đứng đó. Chờ đến khi vũ hội kết thúc, Triệu Hi Tuấn không xuất hiện trước mặt Chu Thiến nữa.
Sau đó, Chu Thiến lại gặp Triệu Hi Thành, cùng anh nhảy mấy điệu. Triệu Hi Thành vẫn không vui vẻ, Chu Thiến nghĩ đó là vì anh không thích nhảy nên trong lòng có chút tiếc nuối.
Mãi cho đến đêm khuya vũ hội mới chấm
dứt, người Triệu gia đều trong tình trạng kiệt sức nhưng vẫn lấy tinh
thần vui vẻ tiễn khách
Khách khứa ra về, Triệu gia từ cao xuống
thấp đều mệt mỏi, nhìn cả phòng bừa bãi, đám người hầu ủ rũ. Triệu phu
nhân thấy thế thì nói:
- Đều đi nghỉ đi, sáng mai dậy sớm dọn là được, hôm nay ai cũng có tiền thưởng, cuối tháng sẽ thanh toán
Lúc này đám người hầu mới tươi cười được chút.
Chu Thiến và Triệu Hi Thành về phòng, Chu Thiến tắm rửa xong nằm xuống ngủ luôn. Cả đêm ngủ thật ngon, căn bản
không phát hiện người bên gối trằn trọc cả đêm không ngủ.
Bên kia, Văn Phương theo Dung tẩu đi cửa
sau, chỉ thấy bên ngoài có chiếc xe đen đợi sẵn. Dung tẩu vào Văn Phương lên đó. Dọc theo đường đi, Văn Phương nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Dung tẩu, không nhịn được mà hỏi:
- Định dẫn tôi đi đâu? Đưa tôi về sao?
- Phu nhân dặn tôi đưa cô về thu dọn đồ đạc, sau đó đưa cô đến nơi phù hợp dưỡng thai
Văn Phương hồ nghi:
- Bây giờ, không phải nói mai sao?
Dung tẩu liếc nhìn cô ta một cái, không
trả lời. Văn Phương lén lườm lại bà, thầm nghĩ: chẳng phải là người hầu
thôi sao? Lên mặt cái gì? Nhưng chung quy vẫn không dám đắc tội “tâm
phúc” của Triệu phu nhân.
Nhà Văn Phương ở bây giờ là căn hộ chung cứ trước kia Triệu Hi Thành mua cho cô ta, diện tích không lớn nhưng cũng không tệ.
Về nhà, Văn Phương chỉ thu dọn lấy một số đồ quan trong. Quần áo chẳng mang theo gì, cô ta nghĩ Triệu gia có tiền đương nhiên sẽ mua mới cho mình, cần gì mang theo. Cho nên chẳng qua
bao lâu đã thu doạn xong, cả căn nhà cũng chỉ gói gọn trong cái vali nhỏ
Toàn bộ quá trình Dung Tẩu đều chỉ lạnh lùng nhìn không nói gì.
Thu dọn xong, lái xe đón lấy vali của Văn Phương đi trước, Dung tẩu theo sau
Một số hàng xóm hóng hớt nghe động mở cửa ra xem. Văn Phương thấy vẻ kinh ngạc của bọn họ thì không khỏi đắc ý,
ngẩng cao đầu, giờ cô ta cũng có lái xe, có người hầu, là quý phu nhân