Nghe được giọng của Triệu Hi Thành, Chu
Thiến kích động, ngàn vạn cảm xúc dâng lên, nhớ nhung, yêu thương, khổ
sở, kích động cùng chút ngọt ngào, hỗn loạn khiến cho ngực cô căng tức.
Hai năm, anh sống thế nào? Anh liệu có tin cô không? Nhìn thấy cô bây
giờ thế này thì sẽ có phản ứng gì? Có thất vọng không?
Cô khẽ gọi:
- Hi Thành…
Giọng nói có chút nghẹn ngào. Đang nghĩ tới nên nói tiếp thế nào thì bên kia lại truyền đến tiếng tút tút…
Điện thoại tắt.
Chu Thiến cầm điện thoại nửa ngày cũng
không lấy lại được tinh thần. Hi Thành dập máy của cô? Đây là chuyện
chưa từng có! Nhưng cũng đúng thôi, giờ mình với anh mà nói đã là người
chết, dãy số xa lạ, giọng nói xa lạ, dựa vào tính tình của Hi Thành chịu nghe máy đã là tốt rồi. Lòng cô dù buồn bã nhưng vẫn có thể hiểu
Chu Thiến nghĩ nghĩ rồi lại gọi nhưng lần này chuông đổ hồi lâu cũng không có ai nhận
Trong điện thoại cứ hết lần này đến lần
khác vang lên một bài hát xa lạ: “Em có biết không, anh rất nhớ em,
nhưng em lại hờ hững xoay lưng, chỉ để lại cho anh bóng dáng nhạt
nhòa…”. Bài hát u oán giống như bàn tay vô hình cào xé tim cô
Cô buông điện thoại, quay đầu lại nhìn
biệt thự Triệu gia xa hoa sau cánh cổng sắt kia, bên trong đó, từng gốc
cây ngọn cỏ đều quá đỗi quen thuộc, cô đã từng đi khắp biệt thự này.
Nhưng giờ cô cảm nhận được, nơi từng đem đến cho cô niềm hạnh phúc vô
tận lại quá đỗi xa xôi
Cô cúi đầu, lòng vô cùng uể oải.
Không lâu sau, cô lại ngẩng phắt dậy,
lưng ưỡn thẳng, tự nói với chính mình: Đừng vội thất vọng, tuy rằng
không thuận lợi như tưởng tượng nhưng nhất định sẽ có thể gặp được Hi
Thành. Chỉ cần thấy được Hi Thành là ổn rồi. Chỉ cần gặp Hi Thành, cô sẽ nói ra mọi chuyện với anh, đến lúc đó cô có thể trở về bên anh, cùng
anh và con sống cuộc sống hạnh phúc
Nghĩ vậy, cô lấy lại tinh thần, cô phải đến công ty tìm Triệu Hi Thành, cô không tin là không thể gặp được anh
Cao ốc Triệu thị vẫn nguy nga như trước, những cửa sổ thủy tinh ánh lên dưới mặt trời
Chu Thiến đi thang máy lên đến lầu cao nhất của Hi Thành. Cửa thang máy vừa mở đã có hai cô thư kí mỉm cười chào đón nói:
- Tiểu thư, xin hỏi có chuyện gì?
Chu Thiến nói:
- Tôi muốn gặp Triệu tổng
- Xin hỏi, cô có hẹn trước không?
Chu Thiến lắc đầu. Thư kí vẫn cười đáp:
- Ngại quá, xin hãy hẹn trước
Chu Thiến nóng ruột. Rõ ràng Hi Thành ở
ngay bên trong, gần như vậy nhưng vì sao không thể gặp anh? Cô kéo vali
bước lên vài bước:
- Tôi có việc gấp, tôi nhất định phải gặp anh ấy
Thư ký kia bước lên, vội chắn đường đi của cô, giận dữ nói:
- Tiểu thư, xin đừng làm khó chúng tôi. Cô còn thế này chúng tôi sẽ gọi bảo vệ đó
Trong ánh mắt nhìn Chu Thiến có chút khinh thường
Chu Thiến giờ lòng nóng như lửa đốt, liều lĩnh nhìn vào trong kêu to:
- Hi Thành, Hi Thành!
Thư kí kia biến sắc, vội nháy mắt với một người, người đó vội gọi điện cho bảo vệ
Dù gọi lớn nhưng cũng không hề thấy có động tĩnh
Tính nhẫn nại của thư kí kia bị mài sạch, nói:
- Tiểu thư, bảo vệ sắp đến rồi, nếu không muốn mình mất mặt thì cô nên mau chóng rời đi là hơn
Chu Thiến nhìn cánh cửa đóng chặt kia, bên trong không chút động tĩnh
Chu Thiến không nhịn được nói với thư ký:
- Cô vào nói với anh ấy, tôi có tin tức về phu nhân Tống Thiệu Lâm của anh ấy, cô mau đi đi
Nhắc tới ba chữ Tống Thiệu Lâm, sắc mặt
thư ký đại biến, vội nhìn thoáng qua văn phòng của Tổng giám đốc sau đó
như hạ quyết tâm mà dùng hết sức lực đẩy cô ra ngoài. Lát sau, bảo vệ đi lên. Cô thư ký kia nhìn thấy bảo vệ thì như thấy cứu tinh:
- Mau, mau mời vị tiểu thư này ra ngoài, đừng để cô ấy đến đây nữa
Bảo vệ nghe lời, lập tức đi đến bên Chu
Thiến, kéo Chu Thiến vẫn còn đang giãy dụa đi về phía thang máy. Bảo vệ
khỏe mạnh, kéo Chu Thiến chẳng tốn mấy sức lực. Chu Thiến hoàn toàn
không thể phản kháng
Chu Thiến tức giận, đạp mạnh lên chân bảo vệ kia một cái, bảo vệ kia đau đớn hét ầm lên nhưng vẫn không chịu
buông tay ra, lại càng hùng hổ túm chặt cô đưa vào thang máy rồi ấn nút.
Chu Thiến đã kiệt sức, bất đắc dĩ đành phải nói:
- Anh buông đi, giờ tôi không còn chạy đi đâu được nữa mà phải lo
Bảo vệ buông cô ra, sắc mặt bực bội, chân bị cô đạp cứ uốn éo mãi. Thấy cô còn trừng mắt nhìn mình thì nói:
- Tiểu thư à, bám đuôi đàn ông
như thế cũng không phải là cách. Cô không cảm thấy thế là rất mất mặt à? Con gái như cô, tháng nào tôi cũng phải lôi cổ ra vài lần.
Sau đó lại khẽ lẩm bẩm: “Thế giới bây giờ đúng là đảo điên…”
Thì ra là thế, xem ra sau khi cô rời đi,
nhiều người không nhịn được mà muốn ra tay nhưng may mà Tiểu Triệu nhà
cô (tên kì quá) lập trường kiên định! Nghĩ vậy, sự buồn bực vì không gặp được Triệu Hi Thành cũng giảm đi không ít, lòng lại dâng lên sự ngọt
ngào, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Bảo vệ thấy cô lúc trước còn nổi giận
đùng đùng, giây sau đã lại cười “quỷ dị” như vậy thì cho rằng cô có vấn
đề về não, cũng không dám nói thêm gì. Ra khỏi thang máy thì bảo Chu
Thiến mau đi đi rồi nhìn chằm chằm không cho cô đến gần thang máy. Bị
bảo vệ làm gắt như vậy, Chu Thiến cũng chẳng còn cách nào khác.
Lập tức, cô buông vali xuống, ngồi lên vali nghĩ: hừ, không cho tôi vào thì tôi cứ ở đây chờ, xem anh làm gì được tôi
Bảo vệ chỉ cần cô không làm gì quá thì cũng mặt kệ cô
Chu Thiến ngồi ở đại sảnh, nhìn người đến người đi. Vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc khiến cho người ta có cảm giác
như cường độ làm việc ở đây rất cao.
Sàn nhà bóng loáng, thoáng soi bóng dáng
của cô. Chu Thiến cúi đầu, nhìn hình ảnh của mình qua sàn nhà, không tự
chủ được mà khẽ vuốt mặt, chuyện còn phức tạp hơn cô nghĩ nhiều, chẳng
lẽ thay đổi thân phận thì mọi thứ trước kia đều là hư vô sao?
Không, cô không tin! Cô tin Hi Thành yêu
là cô chứ không phải thân phận Thiệu Lâm, cô nhất định phải trở lại bên
Hi Thành và con yêu, tìm lại hạnh phúc của chính mình
Thời gian cứ thế qua đi, rất nhanh đã đến lúc tan tầm. Người qua lại ở đại sảnh cũng dần dần nhiều lên. 12 chiếc
thang máy hầu như phải hoạt động hết công suất, cửa thang máy hết đóng
lại mở, đám người từ trong bước ra với vẻ mặt mệt mỏi. Mà Chu Thiến chỉ
mở to mắt nhìn chằm chằm thang máy riêng. Đó là thang máy chuyên chỉ để
lên đến lầu cao nhất. Hi Thành nhất định là phải xuống bằng thang máy
này
Nhưng mãi đến khi trời tối, cả công ty
cũng về gần hết mà chẳng thấy cha con Triệu Hi Thành bước ra. Lòng Chu
Thiến càng lúc càng lo lắng.
Trước khi về, anh bảo vệ kia đi đến bên cạnh cô nói:
- Tiểu thư, đừng đợi nữa, có lẽ
tổng giám đốc vốn không ở công ty, cô có đợi thì cũng là vô dụng thôi.
Tôi thấy sắc mặt cô không ổn, vẫn nên về đi
Trong những người phụ nữ đến quấy rầy
tổng giám đốc thì đây có thể nói là người có nghị lực nhất, ngay cả anh
cũng có đôi phần bội phục
Chu Thiến biết vì sao sắc mặt mình không
tốt. Từ sáng xuống tàu hỏa cho đến giờ cô chưa ăn hạt cơm, uống ngụm
nước nào. Nói thật, cô cũng đói đến choáng váng. Cô vẫn nhìn cửa thang
máy, chẳng chút động tĩnh gì rồi lại nhìn ra phía đại sảnh, đồng hồ lớn
đã chỉ đến 8 giờ, xem ra có lẽ hôm nay Hi Thành thực sự không ở công ty…
Chu Thiến đứng lên, kéo vali ủ rũ đi ra
ngoài. Lúc ra cửa lại quay đầu nhìn thoáng qua chỗ thang máy, sau đó lại thấy vọng quay đầu đi
Bảo vệ đứng sau nhìn theo mỗi bước đi nặng nề của cô mà không khỏi thở dài lắc đầu
Sau khi rời khỏi Triệu thị, Chu Thiến tìm một cửa hàng, ăn tạm bát mỳ rồi nghĩ: tiếp theo nên làm gì đây? Trong
lòng đột nhiên có suy nghĩ, đúng rồi, cứ tìm Tiểu Mạt đã, Tiểu Mạt nhìn
thấy cô nhất định sẽ rất vui
Nghĩ vậy, tâm tình Chu Thiến lại hưng
phấn lên, nhanh nhẹn giải quyết hết bát mỳ này. Sau đó cô ngồi xe đến
chỗ từng thuê chung với Tiểu Mạt. Căn phòng đó vốn đã được Hi Thành mua
lại, Tiểu Mạt hẳn vẫn không chuyển đi.
Tới chỗ Tiểu Mạt ở, trời đã tối sầm,
trăng bắt đầu mọc, sao sáng lóng lánh. Chu Thiến xách vali lên lầu, đứng ở cửa mà thở. Cơ thể này quả thực quá yếu, xem ra sau này phải tăng
cường rèn luyện mới được!
Chu Thiến gõ cửa một hồi nhưng không thấy ai ra mở, xem ra là còn chưa về. Hôm nay làm ca tối sao? Làm ca tối là
phải 10h mới về, cô đành ngồi xuống chờ
Cô ngồi trên vali, dựa vào cửa. Bốn phía
tối như mực, vô cùng im ắng, chỉ có ánh trăng mờ mờ theo cửa sổ chiếu
lên người cô thành những vệt sáng bạc lốm đốm
Sự mệt mỏi cứ thế bủa vậy, hôm nay xách vali chạy qua chạy lại khắp nơi thực sự là mệt mỏi, cứ ngủ chút vậy, ngủ một chút thôi…
Mí mắt Chu Thiến càng lúc càng nặng, cuối cùng không nhịn được mà nhắm mắt lại
Cũng không biết qua bao lâu, Chu Thiến
nghe được tiếng bước chân lên lầu, vốn cô ngủ không say nên bừng tỉnh
ngay. Cô đứng lên, lo lắng nhìn chằm chằm về phía cầu thang.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, bóng
Tiểu Mạt dần xuất hiện ở góc cầu thang. Cô không phát hiện đang có người chờ mình, chỉ cúi đầu tìm chìa khóa trong túi
Dưới ánh trăng, khuôn mặt Tiểu Mạt không
quá rõ ràng nhưng nhìn đến bóng dáng thân quen này, lòng Chu Thiến lại
chua xót, cả ngày uể oải, buồn bã như dâng lên, mắt nóng bừng.
Nghe có động, Tiểu Mạt ngẩng đầu, đột
nhiên nhìn thấy bóng người dứng trước mặt thì không khỏi hoảng sợ, mà
khi cô theo ánh trăng nhìn thấy khuôn mặt người trước mặt thì tái mặt,
khẽ buông tay, chìa khóa túi xách rơi xuống đất tạo thành tiếng động cực rõ ràng trong đêm yên tĩnh
Cô không chớp mắt nhìn Chu Thiến, môi run run, giọng cũng run run:
- Thiến Thiến…
Nói rồi nước mắt trào ra
Lòng Chu Thiến cũng vô cùng kích động, cô nhìn Tiểu Mạt, gật gật đầu:
- Tiểu Mạt, là mình… Giọng cũng nghẹn ngào
Nghe giọng Chu Thiến, Tiểu Mạt bưng miệng, nước mắt càng rơi nhiều:
- Thiến Thiến, cậu về đây thăm mình sao? Cậu ở dưới đó có tốt không…
“Coi mình là quỷ…” Chu Thiến dở khóc dở cười.
Cô đi đến bên Tiểu Mạt, kéo tay cô, gắt gao nắm chặt, nhìn cô khẽ nói:
- Tiểu Mạt, là mình, mình không chết, cậu cảm nhận xem, tay mình ấm, còn nữa….
Cô lại kéo tay Tiểu Mạt đặt lên ngực mình:
- Tim mình đang đập đây, Tiểu Mạt, mình chưa chết, mình đã quay lại
Tiểu Mạt kích động mà lắng nghe tiếng tim cô đập, lại sờ sờ mặt cô, cảm giác nhịp tim của Chu Thiến, lại cảm nhận được hơi ấm từ người Chu Thiến thì nước mắt như đê mà tuôn ra, nói năng lộn xộn:
- Thật sự…. thật sự… có tim đập… còn sống… cậu không chết, thật tốt quá… cậu không chết, cậu lại đã trở lại…
Cô đột nhiên buông tay, ngã phịch xuống đất, buồn vui lẫn lộn, cứ thế mà òa khóc
- Thiến Thiến… sao cậu không chịu quay về sớm, oa oa… cậu có biết, sau khi cậu qua đời mình đã đau khổ
thế nào… Ngay cả lần cuối gặp cậu mình cũng không được, Thiến Thiến…
mình rất nhớ cậu, mình rất buồn…
Cô ngồi dưới đất mà khóc, như là nước mắt không thể ngừng lại được, như sự bi thương đè nén trong lòng bấy lâu
cuối cùng cũng đào phá mà thoát ra. Nhìn Tiểu Mạt khóc đau đớn như vậy,
lòng Chu Thiến vô cùng cảm động, cô ngồi xổm xuống ôm lấy Tiểu Mạt, nước mắt rơi xuống cũng không rõ là vì đau lòng hay vì vui mừng…