Tống phu nhân đi đến bên bàn học, cầm lấy điện thoại, ngón tay nặng nề bấm số, chỉ chốc lát sau, bên kia đã có
người nhận. Giọng Tống Triệu Phu Nhân âm trầm:
- Là Nguyệt Cầm sao? Đúng, Thiệu
Lâm đã quay về. Nguyện Cầm, chúng ta làm bạn lâu năm như vậy, tôi giao
con gái duy nhất cho bà, không ngờ gia đình bà đối xử với nó như vậy
Trong điện thoại, không rõ Triệu Phu Nhân nói gì, sắc mặt Triệu Phu Nhân dần dịu xuống nhưng giọng nói vẫn nặng nề:
- Nay con gái tôi làm ầm lên muốn ly hôn, tôi thấy nó đau lòng như vậy cũng rất buồn, tôi không muốn nó chịu tủi nhục.
Sau đó Chu Thiến thấy Tống phu nhân gật gật đầu, thản nhiên nói:
- Được rồi, chuyện này găp rồi nói thì tiện hơn,vừa khéo trưa nay chồng tôi cũng về
Trong chốc lát, Tống phu nhân cúp máy, vẻ mặt vui mừng nói với Chu Thiến:
- Đợi mẹ chồng con đến trao đổi xem sao, xem ra bọn họ vẫn rất thích con không muốn con rời khỏi Triệu gia
Nói xong bà nghiêm mặt:
- Lúc mẹ chồng con đến thì con
chỉ cần ngồi yên tỏ vẻ đau lòng là được, chuyện còn lại để cho mẹ. Mẹ
cảnh cáo con, đừng có lúc nào cũng ly hôn ly hôn, chuyện này nhắc 1 lần
là đủ, lúc nào cũng nói, bà ấy là người sĩ diện, nếu để bà ấy tức giận
thì phiền đó.
Chu Thiến đứng lên, nhíu mày nói:
- Mẹ, đây là chuyện của con, xin
để con tự giải quyết. Con đã lớn như vậy, nên làm như thế nào, sống như
thế nào con đều tự có chủ trương. Hơn nữa bọn họ sẽ không bỏ qua đứa bé
kia, Triệu lão gia rất quyết tâm,cho dù bọn họ miễn cưỡng chịu bỏ đứa bé đó….
Giọng cô thấp dần lộ ra vẻ chua xót:
- Đến lúc đó, trong lòng ai cũng đều có nút thắt, không vui vẻ gì.
Bạch Tư Mẫn đứng lên, nhẹ nhàng nắm chặt
tay cô, mắt tỏ vẻ thương xót. Chu Thiến gắt gao nắm chặt tay cô rồi cười với cô như đang nói với Bạch Tư Mẫn rằng cô không sao, không cần lo
lắng vì cô.
Tống phu nhân lại giận tím mặt, tính bà
vốn nóng nảy nếu không vì con gái đã lớn như vậy thì chỉ sợ đã tát Chu
Thiến. Bà tức đến mặt trắng bệch sau đó tiến lên chỉ vào Chu Thiến nói:
- Cái gi là chuyện của con. Thiệu Lâm, trước kia mẹ đã nói với con rồi, cuộc hôn nhân của các con ảnh
hưởng đến cả hai nhà. Con có biết Tống gia chúng ta có ràng buộc chặt
chẽ với Triệu gia không? Còn nữa, anh cả con có thể đứng vững ở công ty
chủ yếu là vì có Triệu thị đằng sau, nếu con thực sự ly hôn thì tổn thất chỉ có chúng ta thôi, chỉ là là chúng ta thôi. Ly hôn sao, con chớ xem
thường.
Chu Thiến nghe đến đó thì nổi nóng, cô phản đối:
- Chẳng lẽ chỉ vì chút chuyện đó mà con phải tiếp tục ở lại Triệu gia?
Cô vô cùng tức giận, giờ là thời đại nào
mà còn có chuyện cẩu huyết, phong kiến kiểu lấy hạnh phúc của con cái
làm mục đích trao đổi chính trị?
Tống phu nhân cười lạnh:
- Thiệu Lâm, đạo lý đơn giản đó
con còn không biết? Chỉ có Tống gia tốt thì ngày tháng của con mới an
lành, nếu vì con mà công ty bị tổn thất, địa vị của anh con bị tụt
xuống, con ly hôn rồi, Thiệu Lâm, sau này con ở Tống gia sẽ đối mặt với
cha, anh con thế nào?
Thực ra lời của Tống phu nhân tuy khó
nghe nhưng cũng là nói thật, cũng không thể nói bà không lo lắng cho con gái, không nghĩ cho con gái. Bà làm Tống phu nhân nhiều năm như vậy
cũng là một đường chông gai.
Chồng luôn là kẻ phong lưu, bà lại không
có thủ đoạn như Triệu Phu Nhân khiến con tư sinh của chồng hết đứa này
đến đứa khác ra đời. Nếu không vì nhà mẹ đẻ bà từng giúp Tống thị, bà có cổ phần của Tống thị, hơn nữa sau này bà cũng học được cách tàn nhẫn
thì có lẽ ba chữ Tống phu nhân đã không còn là của bà nữa. Bà có một
trai một gái, nay con đều dựa vào Triệu thị mà đứng vững ở Tống thị
nhưng bên cạnh vẫn còn không ít anh em như hổ rình mồi. Nếu thật sự mất
đi thông gia này thì chỉ sợ địa vị của bà và các con ở Tống gia xuống
dốc không phanh. Theo bà nghĩ, Thiệu Lâm ly hôn rồi cũng sẽ nhờ vào nhà
mẹ đẻ, đến lúc đó chồng và con chỉ sợ sẽ không để Thiệu Lâm sống thoải
mái. Về sau Thiệu Lâm muốn lấy được chồng tốt chỉ sợ cũng không dễ dàng
gì.
Nhưng bà ngàn suy vạn nghĩ cùng không
biết rằng Tống Thiệu Lâm bây giờ không còn là đứa con gái nhu nhược
trước kia nữa. Tống Thiệu Lâm bây giờ rất mạnh mẽ, sẽ không để mặc bọn
họ sắp đặt.
Chu Thiến nghe bà nói xong thì đứng thẳng, ngẩng cao đầu nói:
- Con không hề nghĩ ly hôn rồi phải dựa vào Tống gia. Con đã là người trưởng thành, hoàn toàn có thể dựa vào chính mình.
Lý luận “dựa vào chính mình” của con gái
Tống phu nhân không phải lần đầu tiên nghe được. Trước kia bà chỉ coi đó là chuyện cười nhưng giờ nhìn thần sắc kiên định, ánh mắt rạng rỡ của
con gái thì bà có cảm giác không ổn. Bà cảm thấy con gái nói thật, bắt
đầu nôn nóng. Nếu Thiệu Lâm thực sự muốn ly hôn thì chuyện này chẳng dễ dàng. Bà đành dịu giọng:
- Thiệu Lâm, con biết cái gì,
con cho rằng thế giới bên ngoài tốt đẹp lắm sao? Con được nuông chiều từ bé, có nuôi sống được bản thân không cũng là một vấn đề, Thiệu Lâm,
đợi xem mẹ chồng con có ý gì, nếu bọn họ thực sự buông tha đứa bé đó thì con trở về tiếp tục làm đại thiếu phu nhân đi. Có chồng yêu, người nhà
bao bọc thật tốt, sao phải tự mình chịu khổ.
Chu Thiến không thể chấp nhận được suy nghĩ của bà, môi hơi động thì Tống phu nhân đã bực bội chặn đứng cô, giọng lạnh lùng:
- Nếu con không nghe mẹ, sau này chịu khổ còn muốn quay về thì đừng trách cha mẹ nhẫn tâm
Tống phu nhân đi ra cửa, đến cửa thì dừng lại nói:
- Giờ mẹ xuống dưới chờ mẹ chồng con, con cũng xuống đi
Nói xong nhìn Bạch Tư Mẫn:
- Con khuyên em đi, giờ nó đang hôn mê mất rồi
Tống phu nhân đi ra ngoài, miệng vẫn lẩm bẩm:
- Ly hôn, ly hôn, không biết trời cao đất rộng, ly hôn thực sự tốt như vậy mẹ đã sớm ly hôn.
Tống phu nhân đi xuống rồi, Bạch Tư Mẫn kéo Chu Thiến ngồi xuống rồi nói:
- Em chờ gặp mẹ chồng đi, nghe xem bà ấy nói gì cũng tốt mà.
Chu Thiến cười khổ:
- Gặp thì cũng được nhưng em biết sẽ chẳng có gì thay đổi, bọn họ sẽ chỉ nghĩ mọi cách sinh đứa bé đó ra, suy nghĩ mọi cách ép em chấp nhận đứa bé đó. Trong mắt họ em chỉ là vật trang trí, chẳng qua em khiến bọn họ yêu thích nên mới cần tốn chút
công phu mà thôi. Nhưng chuyện sẽ chẳng vì một vật trang trí như em mà
có gì thay đổi. Thật đáng ghét là bọn họ còn nghĩ rằng em không biết
phân biệt, không hiểu chuyện! Chị dâu, em không muốn sống cuộc sống như
vậy
Chu Thiến lẳng lặng nhìn cô, trong lòng
thầm nghĩ đối phương sẽ trả lời thế nào. Sẽ vì chồng mà khuyên cô làm
chuyện cô không muốn sao? Nếu thực sự như vậy thì cô nhất định rất thất
vọng, dù sao cô cũng thực lòng coi cô ấy là bạn bè.
Chu Thiến biết mình sẽ không vì lợi ích Tống gia mà bỏ qua nguyên tắc của chính mình.
Ai ngờ Bạch Tư Mẫn quyết đoán nói:
- Thiệu Lâm, chị quyết không vì
mình mà ép em làm chuyện em không muốn. Thiệu Khang có được vị trí hôm
này đều nhờ vào em nên mọi người đều nghĩ em hi sinh vì Tống gia là
chuyện đương nhiên. Như vậy quá tủi cực cho em. Em hãy cứ làm những việc em muốn. Thiệu Khang cũng phải học cách tự dựa vào chính mình, có lẽ
sau này anh ấy nên dùng thời gian để làm việc, tránh chuyện chơi bời lêu lổng.
Tư Mẫn cười rồi nhìn Chu Thiến, chân thành nói:
- Chỉ hy vọng quyết định của em
là đúng, hy vọng em có thể hạnh phúc. Có một số việc, chị cũng không
thực sự hiểu nhưng chị biết, phụ nữ đều mong có người chồng thật lòng
với mình. Chị cũng vậy thôi, chỉ là giờ chị đã có con…
Cô thở dài:
- Hơn nữa chị không có dũng khí
như em, Thiệu Lâm, em thực sự khiến chị nhìn bằng cặp mắt khác xưa, như đổi thành người hoàn toàn khác, giờ em tràn đầy sức sống khiến cho
người ta thật hâm mộ!
Chu Thiến nghe cô nói thì trong lòng vô cùng cảm động. Cô ôm chặt Tư Mẫn, nghẹn ngào nói:
- Chị dâu, cảm ơn những lời này của chị, cảm ơn chị ủng hộ em
Thật lâu sau, hai người tách ra, phát
hiện mắt đối phương đỏ hồng thì không khỏi nhìn nhau cười, Chu Thiến lau khóe mắt, sau đó nói:
- Giờ chúng ta xuống lầu xem mẹ chồng em nói gì đi.