hu Thiến cùng Bạch Tư Mẫn đi vào phòng khách. Bạch Tư Mẫn nói:
- Hôm qua chị về nhà mẹ đẻ, vốn
định chiều mới về nhưng mẹ gọi cho chị bảo chị về sớm, chị còn đang bực
bội thì ra là em về nhà. Cô vui mừng nói.
Chu Thiến nghĩ nhất định là Tống phu nhân thấy chị dâu và cô quan hệ tốt nên mới gọi chị dâu về hát đệm nhưng cô
thấy Bạch Tư Mẫn vui vẻ khi gặp cô như vậy thì trong lòng cũng rất cảm
động, thầm nghĩ, sau này có rỗi nhất định sẽ trò chuyện với cô ấy nhiều
hơn
Đang nói, Tống phu nhân đi ra, nhìn hai người thì nhíu mày:
- Thiệu Lâm, sao đi lâu vậy?
Chu Thiến cũng không nói chuyện mình đi xe bus, cô chỉ nói:
- Bị tắc đường ạ!
Bạch Tư Mẫn vội hát đệm:
- Đúng vậy, con đi cũng bị tắc, vốn chỉ mất 10’ mà phải nửa tiếng mới đến nơi.
Tống phu nhân cũng không nói cái gì nữa, bà gọi Lan tẩu đến, bảo bà sai phòng bếp làm thêm nhiều đồ ăn rồi nói với Chu Thiến:
- Ở đây ăn cơm đi, giữa trưa ba con và anh đều về
Đều trở về? Lòng Chu Thiến nhảy dựng, xem ra hôm nay cô phải đối mặt với tam đại thẩm phán rồi. Nhưng mà cô cũng
biết hôm nay về nói chuyện này không phải là chuyện thoải mái. Bọn họ có thể hiểu đương nhiên là tốt nhưng nếu bọn họ không ủng hộ thì cô cũng
mặc kệ. Dù sao trong lòng cô, bọn họ mãi mãi không thể như người thân,
cha mẹ đẻ của cô được
Tống phu nhân dặn dò Lan tẩu xong, Lan
tẩu nhìn Chu Thiến, vẻ mặt có chút lo lắng, nghĩ hẳn bà đã biết chuyện
mình rời khỏi nhà họ Triệu. Chu Thiến biết Lan tẩu này thực sự yêu
thương Thiệu Lâm, trong lòng cũng có cảm tỉnh với bà cho nên mỉm cười
nhìn bà, trong nụ cười có chút ý an ủi. Lúc này, sắc mặt Lan tẩu mới hòa hoãn một chút
Sau khi Lan tẩu rời đi, Tống phu nhân nói với Chu Thiến:
- Con đi theo mẹ
Sau đó xoay người đi lên lầu, chưa được hai bước lại quay đầu nói với Bạch Tư Mẫn:
- Con cũng lên đi
Bạch Tư Mẫn khó hiểu mở to mắt nhìn Chu Thiến, Chu Thiến khẽ vỗ lưng cô cười nói:
- Không có gì nghiêm trọng đâu, là chuyện của em thôi
Bạch Tư Mẫn càng nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều, đi theo lên lầu.
Tống phu nhân dẫn bọn họ đi vào thư phòng ở lầu hai
Rèm cửa sổ che khuất ánh mặt trời, bên
trong u tối râm mát, bên trong chủ yếu là bày những giá sách lớn, một
bàn học gỗ nâu lớn và một bộ sô pha cùng màu.
Tống phu nhân bật đèn sau đó ngồi xuống sô pha:
- Các con cũng ngồi đi
Hai người ngồi xuống rồi, Tống phu nhân hỏi Chu Thiến:
- Sao con đột nhiên rời khỏi
Triệu gia? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hi Thành cũng đã thay đổi rất
tốt, cãi nhau cái gì?
Tống phu nhân trong lòng rất rõ ràng,
trước tình cảm của con gái và con rể không hề tốt nhưng cũng chưa từng
bỏ nhà ra đi, lần này đột nhiên như vậy chắc chắn là đã có chuyện nhưng
hôm qua nghe giọng Hi Thành qua điện thoại thì vẫn rất để ý đến Thiệu
Lâm. Chỉ cần trong lòng nó có Thiệu Lâm thì không có gì to tát, khuyên
nhủ con gái sớm quay về là được.
Bạch Tư Mẫn nghe vậy thì kinh dị nhìn Chu Thiến nói:
- Em bỏ nhà đi?
Giọng nói đầy sự bất ngờ, không thể tin cô sẽ làm như vậy
Chu Thiến thản nhiên nói:
- Không phải cãi nhau, là con muốn ly hôn!
Câu nói này khiến Tống phu nhân cả kinh nhảy dựng lên, Bạch Tư Mẫn cũng hoảng sợ
- Ly hôn?! Hai người đồng thanh hỏi
Tống phu nhân cả giận nói:
- Con đang nói chuyện ngu xuẩn gì? Ly hôn? Con cho rằng đó là chuyện đơn giản?
Bạch Tư Mẫn nắm chặt tay Chu Thiến nói:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà phải nghiêm trọng đến ly hôn, không phải trước đó các em vẫn hòa thuận? Hôm yến hội còn rất hạnh phúc mà
Lúc này Lan tẩu gõ cửa đi vào, bưng trà
lên cho mọi người, bà bưng cho Chu Thiến một ly trà hoa hồng, hương hoa
hồng ngào ngạt khiến sự chua xót trong lòng Chu Thiến thoáng dịu lại.
Bạch Tư Mẫn nói:
- Đây là trà hoa trước kia em thích nhất, cũng khó cho Lan tẩu vẫn còn nhớ
Chu Thiến ngẩng đầu nhìn khuôn mặt dịu dàng của Lan tẩu, trong lòng ấm áp:
- Cảm ơn Lan tẩu
Lan tẩu lui ra ngoài, Chu Thiến bưng ly
trà lên, sương mù lượn lờ trước mặt cô, cô dùng giọng nói bình tĩnh nhất kể lại chuyện từ đầu đến cuối. Nhưng cô tránh đoạn Triệu lão gia nói về nhà họ Tống.
Tống phu nhân nghe xong thì hơi bình tĩnh lại, ánh mắt bà lóe lên, bưng trà lên, uống một ngụm, trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Lần này con bỏ đi là đúng, chuyện này không thể thỏa hiệp như vậy được
Chu Thiến bất ngờ nhìn bà, không ngờ người luôn phản đối cô ly hôn, muốn cô nhẫn nại nhất lại là người ủng hộ cô
Bạch Tư Mẫn rất tức giận, cô căm tức nói:
- Không nghĩ Triệu gia coi thường người khác như vậy, chẳng coi Tống gia chúng ta ra gì. Hi Thành này
thật làm chị quá thất vọng, anh ta sao có thể để người phụ nữ khác có
con của mình, đàn ông đúng là chẳng có ai tốt!
Câu cuối như lời cảm khái của cô
Tống phu nhân vội ho một tiếng, Bạch Tư Mẫn ý thức được mình nói lỡ, vội cúi đầu. Tống phu nhân cũng nói:
- Đứa trẻ trong bụng Văn Phương
tuyệt đối không thể sinh. Sinh ra sẽ là đích tôn nhà họ Triệu, nếu nó
thông minh lanh lợi lại càng không được. Con của con có thể có địa vị
gì, đều bị nó chèn ép, làm không tốt sẽ không giữ được quyền lực nhà họ
Triệu. Không được, chuyện này tuyệt đối không để mặc bọn họ làm như vậy
được
Bà cẩn thận nhìn Chu Thiến, vẻ mặt tán thường:
- Thiệu Lâm, giờ con làm việc
thành thục, ổn trọng hơn nhiều rồi, con không thỏa hiệp còn biết nhân
lúc Hi Thành đang chiều chuộc mà dùng ly hôn kích thích nó, hù dọa nó.
Đúng, phải làm như thế, cho nó lo lắng cũng tốt bằng không nó nghĩ nó
làm gì cũng được. Ừm, chuyện này con làm tốt lắm
Chu Thiến cảm thấy mỗi lần nói chuyện với Tống phu nhân đều có cảm giác bất lực. Ý nghĩ của hai người mãi mãi như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không có điểm chung. Cô thở dài
một hơi nói:
- Con không hù dọa anh ấy, cũng
không kích thích anh ấy, con thật sự sẽ ly hôn, con đã bắt đầu viết đơn
ly hôn rồi, qua mấy ngày sẽ đưa cho anh ấy kí. Mẹ, con nói thật đấy
- Cái gì?
Mày liễu của Tống phu nhân dựng thẳng, chén trà cầm trong tay nặng nề vứt xuống, ba một tiếng, nước trà văng tung tóe:
- Con nổi cơn điên cái gì, hù dọa nó là được.Con mà thật sự đi thì đến lúc đó con có được cái gì? Vạn
nhất nó thực sự đồng ý ly hôn, đến lúc đó chỉ có con khổ thôi. Chỉ cần
làm cho bọn họ bỏ đứa bé đó đi là được rồi. Ly hôn với con thì có gì
tốt, có gì tốt cho Tống gia, chỉ thành tiện nghi cho Văn Phương thôi
Nói xong, Tống phu nhân nhìn cô, trong mắt có chút sắc bén:
- Văn Phương kia, chúng ta đúng
là xem thường cô ta, năm đó cô ta giả bộ ngoan ngoãn được mẹ tin tưởng,
giờ liên tiếp ngáng đường chúng ta, hừ, mẹ phải xem xem nó có thể sinh
được con không, đến lúc đó, chỉ cần nó mất chỗ dựa, xem mẹ xử lý nó thế
nào.
Sắc mặt Tống phu nhân lạnh lùng, giọng nói lạnh băng, Chu Thiến và Bạch Tư Mẫn đều thấy lạnh người. Tống phu nhân vỗ bàn:
- Mẹ phải gọi điện thoại cho Nguyệt Cầm, xem xem bà ta giải thích chuyện này thế nào!