Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Chương 3: Q.1 - Chương 3: Quyết định làm tai họa nhân thế




Lệ Á nhẹ nhàng bước tới căn phòng của tiểu thư, cô cùng với Lệ Thư được ban cho làm nha hoàn của tiểu thư ngay ngày tiểu thư ra đời.

Nhưng ngày hôm sau sau khi sinh, tiểu thư đã bị cái hồng quang quỷ dị này bao phủ, bất luận kẻ nào đều không thể đến gần, cho nên ban đầu công việc hàng ngày của bọn họ từ chiếu cố tiểu thư trở thành, mỗi ngày chỉ cần đến quét tước gian phòng của tiểu thư một chút là được!

"A!" Lệ Á lớn tiếng hét lên.

Bởi vì cô nhìn thấy không phải là một đoàn hồng quang quỷ dị như bình thường, mà là một tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu đang ngẩn người nhìn cánh tay nhỏ bé của mình, hơn nữa một tay còn lại còn đang vuốt ve cằm, tựa như đang tự hỏi cái gì?

Nếu hành động như vậy xuất hiện ở trên mặt một người lớn thì cũng không có gì là lạ? Nhưng lại xuất hiện ở trên người một tiểu cô nương ba bốn tuổi thì có phần quái dị.

"Làm sao vậy?" Lâm Vũ buồn bực nhìn gương mặt kì quái của người đứng ở cửa kia.

Có gì đâu chứ? Cũng không phải quái vật gì, chẳng qua Lâm Vũ không kỳ quái chút nào vì sao mình nghe hiểu được tiếng thét chói tai có cái gì không giống với trên Địa cầu kia.

"Tiểu thư tỉnh, tiểu thư tỉnh rồi. Phu nhân, lão gia." Lệ Á ở sửng sốt một chút sau đó rất nhanh phản ứng lại, tiểu thư hôn mê bốn năm đã tỉnh lại, đây chính là chuyện lớn của toàn bộ gia tộc Đức Cổ Lạp.

"Thật sự là gặp quỷ, tỉnh lại thì có gì đặc biệt hơn người chứ." Lâm Vũ buồn bực nhìn người vừa rồi xuất hiện ở trước mặt mình rồi rất nhanh biến mất.

Tuy rằng bộ dạng của người kia rất kỳ quái, chỉ là sau khi Lâm Vũ buồn bực nghiên cứu diện mạo của mình thì đã cảm thấy đương nhiên rồi. Bây giờ hẳn là mình đã không phải ở Địa cầu, rốt cuộc là chỗ nào Lâm Vũ cũng không dám khẳng định, dù sao khi cô tỉnh lại còn chưa gặp ai cả.

"Cái gì? Phỉ Lệ đã tỉnh lại?" Đế Á cùng La Tư cùng nhìn thoáng qua nhau, hiển nhiên không thể tin được lời của người thị nữ trước mắt, bởi vì bản thân vừa mới từ nơi đó của Phỉ Lệ đi ra.

"Là thật, phu nhân, tiểu thư thật sự đã tỉnh lại." Lệ Á nghiêm túc nói, nàng không có khả năng lại nhìn lầm, tiểu thư thật sự đã tỉnh.

"Nhưng ta mới từ phòng Phỉ Lệ đi ra, sao lại có chuyện đó được?" Đế Á lo lắng kéo cánh tay La Tư, không dám tin nói.

"Đừng nóng vội, chúng ta lại đi nhìn một chút chẳng phải sẽ biết sao?" La Tư trấn định nói, hắn chính là đại tướng quân Khải Kỳ đế quốc, sóng gió gì chưa thấy qua, dĩ nhiên là trấn định hơn so với Đế Á.

"A! Đúng, chúng ta lại đi nhìn một chút. Phỉ Lệ!" Đế Á vội vàng chạy đến phòng Phỉ Lệ, ngay cả chuyện mình là Phong Hệ trung cấp Ma Đạo Sư cũng quên mất.

"Phỉ Lệ, bảo bối của ta, con đã tỉnh lại phải không?" Lâm Vũ vẫn đang tiếp tục nghiên cứu cánh tay nhỏ của mình, còn có một ít tóc dài màu tím, đổ mồ hôi ! Đây chính là màu tóc tự nhiên đó.

"Cô là?" Lâm Vũ buồn bực nhìn nữ nhân ngoại quốc xinh đẹp đang rất nhanh chạy tới chỗ mình kia, A! Thật sự là siêu đẹp, gò má tinh xảo, làn da trắng nõn, còn có tròng mắt màu lam như chợt khóc kia. Một cỗ cảm giác quen thuộc chậm rãi lan ra từ đáy lòng.

"Ta là mụ mụ a! Phỉ Lệ thật sự đã tỉnh lại, mụ mụ thật sự rất vui vẻ!" Đế Á đã hoàn toàn không có bộ dáng tao nhã đoan trang như bình thường. Lúc này bà chỉ là một người mẹ bình thường, càng không ngừng hôn hít khuôn mặt tươi cười của Lâm Vũ, nở nụ cười mỹ lệ ôn nhu.

"Mụ mụ." Bởi vì lâu ngày không nói gì, Lâm Vũ nói chuyện vẫn có chút cà lăm, dù sao đây là thân thể một tiểu hài tử, một số cơ năng còn chưa hoàn thiện.

"Đúng. Ta là mụ mụ, La Tư chàng xem Phỉ Lệ bảo bối của chúng ta thật sự đã tỉnh lại." Đế Á vui vẻ nói với La Tư.

Hai mắt Lâm Vũ tỏa sáng nhìn soái ca ở cửa, gương mặt như Apollo, tóc tím mắt tím, đôi môi mỏng, cánh mũi rất cao. Đây quả thực là phiên bản của Apollo. Người này chính là cha của khối thân thể này, mà nữ nhân xinh đẹp kia chính là mẹ. Mình sống lại rồi, Lâm Vũ khiếp sợ nhìn những người trước mắt này, cô đã có thể khẳng định bọn họ không phải nói tiếng phổ thông, nhưng vì sao mình lại nghe hiểu được? Chắc là do lão nhân kì quái kia! Lâm Vũ buồn bực nhìn hai bên cái nhẫn xinh xắn.

Bởi vì trước kia là cô nhi, cô chưa từng hưởng thụ cái gì gọi là thân tình, vốn cho là mình có Vũ cùng Mộng Nhiên, hết thảy đều không quan trọng. Nhưng đến cuối cùng mình mới biết, cái gọi là tình yêu cùng tình bạn chỉ là một trò chơi buồn cười. Một kẻ khác khống chế trò chơi mà thôi, cô hận, cô oán.

Nhưng Thượng Đế cho cô cơ hội thứ hai, vậy thì cô quyết định cô tuyệt đối sẽ không giống như trước kia, cô muốn phá tất cả quy tắc, xinh đẹp mị hoặc thế gian này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.