Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Chương 4: Q.1 - Chương 4: tiểu thiên sứ!




Lâm Vũ tỉnh lại đã được ba ngày rồi, nhưng cô còn không có biết rõ rốt cuộc bây giờ mình đang ở chỗ nào? Còn có nơi này rõ ràng nói không phải Hán ngữ, nhưng vì sao mình lại nghe hiểu được, nơi này rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện mình không biết đây? Thật vất vả ổn định tâm tình bất lực khi vừa mới xuyên qua, Lưu Vũ cùng Đông Phương Mộng Nhiên bọn họ hẳn là ước gì mình biến mất đi! Dù sao mình tồn tại ngăn cản tài lộ của bọn họ, có lẽ lần này mình biến mất hẳn là trúng tâm ý của bọn họ rồi.

Tại cái thế giới kia cô vẫn luôn một mình cô đơn, nên căn bản cũng không có người nào đáng giá để Lâm Vũ nhớ mong. Ở đây trừ việc còn chưa thích ứng diện mạo quái dị của bọn họ ra, những cái khác cũng làm cho Lâm Vũ tương đối vừa lòng.

Những điều này có thể từ từ thích ứng, Lâm Vũ có chút tò mò diện mạo của khối thân thể này rồi, nghe nói thân thể này từ khi sinh ra đã bắt đầu ngủ say, như vậy nói cách khác mình không phải là đoạt đồ của người khác ! Tiểu thuyết ở địa cầu cũng nói rất nhiều, cho nên Lâm Vũ thật cao hứng khi mình không phải là chiếm đoạt thân thể của người khác mà sống.

Chậm rãi bước từng bước nhỏ đến trước mặt cái gọi là kính ma pháp kia, Lâm Vũ tò mò đánh giá cái túi da mà mình sẽ sử dụng, chính mình có ý định làm hại nhân gian đó nha! Hi vọng bộ dạng không quá kém, nếu không làm sao cô chơi đùa được!

Lâm Vũ đi đến trước mặt kính ma pháp, một gương mặt nhỏ nhắn khéo léo tinh xảo hiện ra trước mắt Lâm Vũ, đôi mắt màu tím nhạt, cái mũi cao xinh xắn, còn có cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi kinh ngạc mà mở ra, đây quả thực là một tiểu thiên sứ xinh xắn đến không thể tưởng tượng được! Đây là mình sao? Bộ dạng của Đế Á mụ mụ cùng La Tư ba ba đã muốn làm hại nhân gian rồi, không ngờ khối thân thể này còn quá đáng hơn. Da thịt tinh tế nhẵn nhụi tản ra tia sáng màu trắng nhàn nhạt, phối hợp hài hòa đến không tin nổi với thân thể hoàn mỹ này. Lâm Vũ khiếp sợ nhìn gương mặt hoàn mỹ, quả thực không thể tin được tiểu cô nương trong kính ma pháp kia chính là mình.

Bởi vì liên quan đến việc ngủ say bốn năm, cho nên hiện tại Lâm Vũ khá xa lạ với thế giới này. Nhưng Đế Á mụ mụ lại không nỡ để Tiểu Phỉ Lệ của chúng ta bị mệt, nên ba ngày nay Lâm Vũ chỉ thấy những bóng dáng màu trắng thần thần bí bí không ngừng chớp lên bên người cô, ma pháp màu trắng giống như mưa rơi xuống người cô, làm cô nhất thời cảm thấy ấm áp, hết sức thoải mái.

Bởi vì chỉ có bốn tuổi nên Lâm Vũ vẫn khá cẩn thận, cô cũng không hy vọng mình bị đưa vào sở nghiên cứu, thật vất vả mới có chỗ an thân.

Từ trong mắt Đế Á mụ mụ cùng La Tư ba ba cô nhìn ra hết sức rõ ràng là bọn họ rất thương yêu mình. Lệ Á theo bên cạnh nói cho cô biết, mỗi ngày Đế Á mụ mụ đều sang đây nhìn cô, đối với kiếp trước là cô nhi của Lâm Vũ mà nói đây quả thực là chuyện không thể tin được.

Chẳng qua Lâm Vũ cũng không chán ghét thay đổi như vậy. Từ trong trò chuyện của Lệ Á và Lệ Thư, cô chậm rãi biết được vị trí bối cảnh của gia đình bây giờ của mình.

Tên của cô là Phỉ Lệ Pháp Đức Cổ Lạp, có một gia gia cấp bậc Kiếm Thánh gọi là Mạt Đức Pháp Đức Cổ Lạp, là cường giả ở Khải Kỳ đế quốc của bọn họ. Gia tộc Đức Cổ Lạp của họ là một gia tộc khá cổ xưa ở Khải Kỳ.

Ba ba La Tư Pháp Đức Cổ Lạp của cô hiện tại là đại tướng quân của Khải Kỳ đế quốc, trong tay nắm giữ 2/3 binh lực của Khải Kỳ đế quốc, có thể nói là nắm quyền nha! Mà Đế Á mụ mụ xinh đẹp của cô cũng là Phong Hệ trung cấp Ma Đạo Sư, hơn nữa còn là danh môn khuê tú đó! Hơn nữa hiện tại Phỉ Lệ còn có hai ca ca, một người tên là Phỉ Khắc Tư Pháp Đức Cổ Lạp, một người tên là Bảo Địch Pháp Đức Cổ Lạp, nghe nói đều là thiên tài, tuổi còn nhỏ mà đã là cao cấp Hoàng Kim Chiến Sĩ .

Dù sao với cái gia đình này mà nói thì chỉ có hai chữ “trâu bò”, Lâm Vũ thật không ngờ mình lại sinh ra ở cái gọi là nhà quyền thế! Đây chính là ước mơ tha thiết của mỗi người – chuyện tốt à nha!

Theo như lời của Lệ Á mà nói, là về sau cho dù tiểu thư gặp phải cái gọi là công chúa hay hoàng tử cũng không cần cúi người, bởi vì cô là tiểu thư của gia tộc Đức Cổ Lạp.

Hai mắt Lâm Vũ sáng như sao nhìn tiểu cô nương trong kính ma pháp, nhất định không thể tiết lộ nguồn gốc của mình, dù sao cũng là một người hơn hai mươi tuổi đó chứ? Khối thân thể nhỏ mới bốn tuổi này thấy thế nào đều cảm thấy không được tự nhiên không phải sao? Một người trưởng thành lại phải mỗi ngày giả dạng nét mặt của một đứa trẻ, rất là khiêu chiến đó. Nhưng cô là Lâm Vũ, một trạch nữ thích thích ứng trong mọi hoàn cảnh, cho nên đây không phải là cái khiêu chiến gì lớn cả, không phải sao? Hơn nữa ai lại nỡ đánh một tiểu cô nương đáng yêu như vậy chứ.

Lâm Vũ nhẹ nhàng nói với tiểu cô nương trong kính ma pháp: "Từ hôm nay trở đi ta chính là Phỉ Lệ, Phỉ Lệ chính là ta, về phần Lâm Vũ thì hãy để cho cô bị lãng quên trong lịch sử đi! Từ hôm nay trở đi cô phải làm một Phỉ Lệ hoàn toàn mới. Một Phỉ Lệ làm cho đại lục này lâm vào khiếp sợ, cô tuyệt đối không phải là trạch nữ yếu đuối Lâm Vũ như trước kia đâu, cô là Phỉ Lệ Pháp Đức Cổ Lạp, tiểu thư gia tộc Đức Cổ Lạp."

"Tiểu thư, phu nhân sang đây gặp cô!" Lệ Á vui vẻ nhìn Phỉ Lệ. Trước kia tiểu thư ngủ say giống như là một búp bê đáng yêu, nhưng là bây giờ tiểu thư tỉnh lại quả thực giống như là một tiểu thiên sứ xinh đẹp ! Thật sự rất đáng yêu nha!

"Mụ mụ đến đây." Giọng nói non nớt mà ngọt ngào từ trong miệng Phỉ Lệ truyền ra, cộng thêm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn tinh xảo kia, quả thực đáng yêu kinh khủng!

"Tiểu bảo bối, Phỉ Lệ mụ mụ tới thăm con đây !" Giọng nói của Đế Á rất nhanh truyền vào từ ngoài cửa, hiện tại chuyện thứ nhất mỗi ngày Đế Á phải làm chính là ôm Tiểu Phỉ Lệ xinh xắn của mình, còn dùng sức hôn hít nữa.

Đương nhiên phải nắm chặt thời gian ! Bằng không đến lúc cha biết Phỉ Lệ tỉnh lại rồi, nhất định sẽ tranh với nàng, ngay cả hai cái tiểu nhi tử nàng đều gạt đó! Ai kêu Tiểu Phỉ lệ của chúng ta vừa tỉnh lại thân thể còn rất hư nhược, lấy cớ này dùng khá tốt nha! Đương nhiên La Tư sẽ không tranh với nàng, mặc dù sẽ tội nghiệp nhìn Tiểu Phỉ Lệ của chúng ta, bất quá điều này đã bị Đế Á của chúng ta quên mất.

"Mụ mụ." Phỉ Lệ ngọt ngào kêu, nhưng cô lập tức bắt đầu hối hận.

Bởi vì lúc này toàn bộ trên mặt cô đều là nước miếng của Đế Á mụ mụ, cô đã sắp không thở nổi rồi. Cô biết mình thực đáng yêu, nhưng là sau này mỗi ngày đều có lễ gặp mặt như vậy mà nói... Phỉ Lệ ngẫm lại chỉ cảm thấy vô cùng đáng sợ.

"Bảo bối làm sao vậy, rất lạnh sao?" Đế Á rốt cục cảm thấy mỹ mãn buông Phỉ Lệ ra.

"Không có mụ mụ, chẳng qua là con đói bụng rồi." Phỉ Lệ đáng thương mân mê cái miệng nhỏ của mình nói.

Bất quá lập tức lại bị một trận nước miếng của Đế Á công kích.

Theo như lời Đế Á mà nói, chính là ai kêu Phỉ Lệ tiểu bảo bối của ta thật sự là rất đáng yêu, nàng nhịn không được a! Đều là Phỉ Lệ tiểu bảo bối mê hoặc nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.