Con Đường Nữ Phụ Phản Công

Chương 9: Chương 9: Bệnh kiều ngụy vườn trường (7)




Lục Minh hơi hơi gợi khóe miệng: “Hiện tại còn không phải, nhưng sẽ có một ngày đấy.” Nghĩ tới tối hôm qua, lần đầu gặp làm Lục Minh cả người đều ấm áp lên vài phần.

“Nam phụ Lục Minh đối nữ chủ Ninh Sơ độ hảo cảm tăng 5, trước mặt tổng độ hảo cảm là 50.”

Sau khi nghe được thanh âm của hệ thống Ninh Vãn thoáng buồn rầu, lần đầu gặp mặt, nhất kiến chung tình, ngao ngao ngao nàng đi phá hư như thế nào.

Yên lặng mở ra sách giáo khoa, đẩy đến trước mặt Lục Minh ý bảo hắn nên giảng bài. Lục Minh cúi đầu lật lật sách giáo khoa, ngẩng đầu đem sách lại đẩy đến trước mặt Ninh Vãn bắt đầu giảng.

Mà hắn một bên giảng Ninh Vãn một bên viết, chỉ chốc lát trên tờ notebook đã đầy chữ, Lục Minh xê dịch ghế thò đầu qua xem.

Không có giống như trong tưởng tượng của hắn lẫn lộn, ngược lại là nhìn thấy chữ của Ninh Vãn rất đẹp. Nếu để ý sẽ phát hiện ra đây không phải toàn bộ bài giảng của hắn mà là chút trọng điểm, cái này làm cho Lục Minh phi thường hài lòng.

“Nam phụ Lục Minh độ hảo cảm tăng 5, trước mặt tổng độ hảo cảm là 20.”

Sau khi nói xong Ninh Vãn liền bắt đầu làm bài luyện tập, xét thấy Ninh Vãn tự nhận mình là thiên tài, Lục Minh giảng xong lý thuyết sau đó ôn tập chỉ cần nhìn lại một lần là hiểu, thành thạo đem toàn bộ bài làm xong đẩy đến trước mặt Lục Minh.

Lục Minh kiểm tra qua thấy ngạc nhiên, hắn làm gia sư cơ hồ đều gặp qua nhiều người không học vấn, không nghề nghiệp, ăn chơi trác táng, những người giống Ninh Vãn còn không có gặp qua được mấy người. “Ninh Vãn, em thường ngày hẳn là có học qua?”

Ninh Vãn trong lòng tiểu nhân bắt đầu đắc ý cười, nhưng trên mặt vẫn là một bộ dạng khiêm tốn: “Ân.. Chỉ lướt qua mà thôi.”

Lục Minh hít ngược một hơi khí lạnh, “Vậy vì sao em phải mời gia sư?”

“Tại vì phải nằm viện.” Ninh Vãn buông tay.

Lục Minh cảm thấy đáng tiếc, trời cao luôn không công bằng, cho Ninh Vãn một đầu óc thông minh lại không cho nàng một thân thể khoẻ mạnh. Lại đột nhiên nhớ tới Ninh Sơ, phát hiện Ninh Vãn cùng Ninh Sơ lại có điểm giống nhau chính là học thức!

“Nếu có năng lực tiếp thu như vậy chúng ta liền đẩy nhanh tốc độ giảng bài? Để một vòng hai tiết.”

“Được.”

Nhưng giảng còn chưa được vài phút Ninh Vãn bắt đầu choáng váng, đầu nóng lên, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Lục Minh cũng phát giác Ninh Vãn không bình thường lập tức ngừng giảng bài đi đến đầu giường ấn gọi bác sĩ.

Chưa đến một phút đồng hồ Dịch Hân liền đẩy cửa tiến vào, nhìn đến mặt Ninh Vãn không có huyết sắc liền nhíu nhíu mày, duỗi tay sờ cái trán của nàng rồi đỡ nàng đến giường bệnh. Sau đó Ninh Vãn liền lâm vào trạng thái nửa hôn mê, rõ ràng có thể nghe thấy âm thanh nói chuyện trong phòng, nhưng chính là không thể mở mắt ra được.

Dịch Hân nhìn thấy sách giáo khoa cùng vở mở ra trên mặt bàn thì quay đầu liền nói với Lục Minh: “Anh chính là gia sư của Ninh Vãn đúng không? Tình huống hiện tại của em ấy không cho phép có thể tiếp tục học, mời anh rời đi, không cần gây trở ngại cho chúng tôi công tác.”

Lục Minh thoáng ngẩn người, chỉ hướng Ninh Vãn: “Em ấy làm sao vậy?”

Dịch Hân trừ bỏ lúc hạ độc thủ với nguyên chủ thì vẫn có đạo đức nghề nghiệp, không có để lộ ra bệnh tình của người bệnh: “Mời anh rời đi.”

Lục Minh mang theo tâm tư phức tạp rời khỏi phòng bệnh.

Dịch Hân nhìn Ninh Vãn, thở dài bắt đầu đo nhiệt độ cơ thể.

Ninh Vãn không mở được mắt cũng không có lộn xộn, bắt đầu nói chuyện với Hoạ Chi.

“Họa Chi, ngươi nói xem nếu nhiệm vụ này ta còn chưa làm xong mà bệnh phát chết thì làm sao bây giờ?”

“Nguyên chủ vì tự mình xuất viện nên mới bệnh phát, lúc này ở bệnh viện vẫn tương đối ổn định, còn ký chủ vì cái gì bệnh phát ta cũng không rõ ràng lắm.”

Lúc này trong lòng Ninh Vãn phỉ nhổ, hệ thống thật không đáng tin cậy, vì sao mình lại gặp phải nó!

~~~~~~~902 từ~~~~~

Edit + beta: Tiểu Khả Ái (thoiphuongtusenh)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.