Lúc Tô Cẩm Tinh bước ra từ tiệm bánh ngọt, xe riêng của ông cụ Tiêu đã đợi sẵn ở cửa.
Hà Hiểu Hiểu thì vẫn quấn vải che trông như thần đèn Aladin, cô ấy kéo kéo tay áo Tô Cẩm Tinh, nhỏ giọng nói: “… Gen của nhà họ Tiêu đúng là mạnh kinh khủng, tớ nhìn Tiểu Dương vốn cứ nghĩ thằng bé là khuôn mẫu của Tiêu Cận Ngôn, nhưng thật không ngờ, giờ nhìn mới thấy, ba ông cháu bọn họ trông giống nhau như đúc…”
Tô Cẩm Tinh mím môi không nói gì.
Lời Hà Hiểu Hiểu nói quả không sai, bác trai Tiêu, người đã qua đời trước đó cũng có diện mạo giống hệt vậy.
Mà cô cũng đã nghe Tiêu Cận Ngôn đề cập đến vài lần, lúc trước ông nội anh là một quân nhân, sau đó thì chuyển nghề sang kinh doanh, tập đoàn Tiêu thị cũng là một tay ông sáng lập nên. Tuy công việc làm ăn buôn bán rất phát đạt, đưa ông ấy trở thành người có thể hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh, nhưng thứ ông ấy thích vẫn chỉ có những năm tháng ở doanh trại quân đội. Hơn nữa, bởi vì thời trẻ ông ấy đã chịu quá nhiều thương tích trên chiến trường, nên đành phải lui về nghỉ hưu sớm, tìm một nơi yên bình để tĩnh dưỡng.
Ông cụ Tiêu giờ đã già, tuy đầu tóc bạc trắng nhưng dáng người vẫn thẳng tắp, trông ông ấy vẫn có vài phần ngông nghênh cứng cỏi của một người quân nhân.
Lúc nhìn thấy cô tới, ông ấy thân thiết nở nụ cười, khẽ gật đầu chào.
Tô Cẩm Tinh gọi ông ấy một tiếng: “Ông nội Tiêu.”
“Ngoan, buổi gặp mặt ở nhà lần trước mọi chuyện hỗn loạn quá, ông vẫn chưa có dịp ngồi tâm sự với cháu. Đi thôi, lên xe đi, ông dẫn cháu đi ăn cơm.”
Tô Cẩm Tinh đứng yên không nhúc nhích.
Ông cụ Tiêu vừa quay đầu mở cửa xe, quay lại thấy cô vẫn đứng yên một chỗ, trong lòng cũng thầm hiểu: “Chỉ là một bữa cơm thôi, Cận Ngôn không có mặt ở đó đâu, cháu yên tâm đi.”
Hà Hiểu Hiểu nghe thế thì thấp giọng thủ thỉ bên tai cô, tay che miệng, thì thầm nói: “Đi đi Cẩm Tinh, chắc chắn ông cụ sẽ biết một ít chuyện về anh trai của Tiêu Cận Ngôn, cậu biết đấy, giờ số người biết chuyện về anh ta không có nhiều đâu!”
Tô Cẩm Tinh quay đầu lại nhìn thấy Hà Hiểu Hiểu đang không ngừng ra hiệu cho cô, thúc giục cô mau đi đi.
Tô Cẩm Tinh thở dài, cô khẽ gật đầu, nói: “Được, nhưng cháu là bề dưới, bữa cơm hôm nay để cháu mời đi.”
Ông cụ Tiêu trông vậy nhưng không quá cố chấp cổ hủ, nghe cô nói thì chỉ cười nói một tiếng được.
Hà Hiểu Hiểu làm dáng cổ vũ cô cố lên, sau đó phóng xe rời đi.
Xe của ông cụ Tiêu là một chiếc xe quân dụng, to rộng mà rắn chắc, cô mở cửa xe ra rồi đặt tay che trên nóc, nói: “Ông nội Tiêu, người lên xe trước đi.”
Sự yêu thích dành cho cô hiện lên càng rõ ràng hơn trong đôi mắt già nua của ông cụ Tiêu.
Sau khi thấy ông cụ Tiêu đã ngồi ổn định chắc chắn trên xe, Tô Cẩm Tinh mới vòng sang bên kia, mở cửa xe rồi ngồi lên.
“Tiểu Lưu, lái xe đi.”
“Vâng, thưa ông chủ.”
Chiếc xe từ từ chuyển động, có lẽ do chở ông cụ nên tài xế lái rất chậm.
Thoạt nhìn ông cụ Tiêu trông rất khỏe mạnh, rắn rỏi, giọng nói thì to lớn vang dội, nhưng ngữ điệu lại rất nhẹ nhàng ân cần: “Tiểu Tinh Tinh, cháu thích ăn gì?”
Tô Cẩm Tinh trả lời: “Ngài không hay tới thành phố H, phải vất vả lắm mới có dịp tới đây một lần, nên đương nhiên, ăn gì là do ngài quyết định.”
“Ha ha, đứa nhỏ này, giờ còn phải khách sáo với cả ông nữa sao. Hay thế này đi, cơ thể cháu cũng khá yếu, mà ông cũng đã già rồi, hay chúng ta tìm một cửa hàng cháo ăn cho khỏe người đi, cháu thấy sao?”
Tô Cẩm Tinh nghe vậy thì tất nhiên sẽ đồng ý ngay: “Dạ ngài nói gì cũng được ạ.”
Nửa giờ sau, xe dừng lại trước một hàng dài toàn cửa hàng bán cháo.
Tô Cẩm Tinh xuống xe trước, cô lại chủ động dùng tay lót trên nóc xe, đỡ ông cụ Tiêu bước xuống từ từ.
Có điều lúc ông cụ Tiêu xuống xe, ông ấy suýt chút nữa là vấp ngã, khiến Tô Cẩm Tinh nhảy dựng lên, cuống quít duỗi tay ra đỡ.
“Ông không sao đâu…” Ông cụ Tiêu cười khổ: “Ông không sao, cháu không cần đỡ ông, ông có thể tự đi được.”
Tuy ông nói vậy nhưng Tô Cẩm Tinh vẫn không yên tâm lắm, cô vẫn giơ tay nhẹ nhàng đỡ ông: “Ông nội Tiêu, chân của người… đã bị thương từ trước rồi đúng không ạ?”
Ông cụ Tiêu khẽ gật đầu: “Đúng vậy, lúc còn trẻ ông đã vượt qua Áp Lục Giang, cháu biết không, có rất nhiều chiến hữu đã phải bỏ mạng tại nơi đó đấy, may mắn là ông thoát được, quay về an toàn, chỉ có điều là bị một chấn thương nhỏ. Lúc ấy à, bà nội Cận Ngôn còn tưởng ông chết ngoài chiến trường rồi cơ, ngày nào bà ấy cũng ngồi nhà khóc sướt mướt cả, lúc nhìn thấy ông quay về đứng trước mặt bà ấy, bà ấy vẫn còn chưa chịu tin là ông thật ấy.”
Nhắc lại chuyện cũ, trên khuôn mặt nghiêm túc của ông cụ Tiêu cuối cùng cũng xuất hiện ý cười.
“Chỉ có điều… Bà nội Cận Ngôn ra đi sớm quá, để ông ở lại một mình suốt nhiều năm như vậy.” Ông cụ Tiêu thở dài một hơi, sau đó lại quay sang nhìn cô nở một nụ cười, nói: “Đi thôi, chúng ta vào trong ăn trước đã.”
Cửa hàng cháo này rất lớn, có tổng cộng ba tầng lầu.
Vì lo chấn thương ở chân của ông nội Tiêu nên bọn họ quyết định ngồi ngay trong đại sảnh lầu một.
“Ông cụ, cô gái à, đây là thực đơn, hai người muốn gọi món gì?”
Ông cụ Tiêu chỉ về phía Tô Cẩm Tinh, nói: “Để con bé chọn.”
Người phục vụ lại đặt thực đơn ra trước mặt Tô Cẩm Tinh.
Cô và Tiêu Cận Ngôn hết chia tay rồi đoàn tụ suốt nhiều năm như vậy, cô đương nhiên gặp bác trai Tiêu và bác gái Tiêu rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô ngồi ăn riêng với ông nội anh.
“Ông nội Tiêu, người có ăn kiêng gì không?”
“Ông không, toàn sống trong cảnh thiếu thốn đồ ăn thì sao có chuyện ăn kiêng được chứ? Có đồ ăn đã là tốt lắm rồi.” Ông cụ Tiêu lại nói tiếp: “Ngay cả bố của Cận Ngôn cũng không bao giờ kén chọn đồ ăn, nhưng thằng nhóc Cận Ngôn thì lại lắm chuyện vô cùng, cứ không ăn cái này không ăn cái kia, đến thức ăn tốt cho sức khỏe như cà rốt nó cũng không chịu ăn. Nếu năm đó vứt nó ở Đông Bắc, ông xem nó có còn kén chọn thế không!”
Tô Cẩm Tinh nghe vậy thì ngẩn người: “Tiêu Cận Ngôn không ăn cà rốt?”
“Đúng đó.” Ông cụ Tiêu làm vẻ mặt chán ghét, nói: “Giờ các cháu sống trong thời đại mới, nên mới có chuyện ăn kiêng này kia. Tiểu Tinh Tinh, ông nói cháu nghe, ông ăn cái gì cũng được hết.”
Tô Cẩm Tinh gọi cho ông cụ Tiêu một bát cháo đậu nành và đĩa tôm tươi, còn mình thì gọi một bát cháo trắng và một vài món ăn kèm.
“… Tiểu Tinh Tinh, gần đây cháu sao rồi? Có chuyện gì không thoải mái không?”
Tô Cẩm Tinh lắc lắc đầu: “Mọi chuyện đều tốt hết ạ.”
Ông cụ Tiêu thở phào một hơi, nói: “Vậy là tốt rồi, bệnh của cháu ông đã nghe Cận Ngôn nói qua, nhưng hôm nay nhìn thần sắc thấy có vẻ khá tốt, sắc mặt hồng hào, trông rất có tinh thần.”
Tối hôm qua cô ngủ rất ngon.
Đêm nào có tiên sinh ở bên cạnh chăm sóc là đêm đó cô ngủ rất thoải mái.
“Ông nội Tiêu.” Tô Cẩm Tinh nói: “Người muốn nói với cháu chuyện gì thì xin cứ nói thẳng đi ạ.”
Ông cụ Tiêu thở dài một hơi: “… Tiểu Tinh Tinh, ông có chuyện này, trước đây chuyện giữa cháu và Tiêu Cận Ngôn ông chưa từng nhúng tay vào, nhưng để mọi chuyện thành ra thế này trong lòng ông nội thấy rất đáng tiếc. Hiện giờ ông nội cũng không muốn phải xin cháu tha thứ cho nó nữa, nếu muốn ly hôn thì cứ ly hôn đi, quan trọng là phải sống cho thật tốt là được rồi, nhà họ Tiêu chúng ta có lỗi với cháu, ông thay mặt xin lỗi cháu. Cháu gái, ông nội nghe nói cháu đã sinh cho Cận Ngôn hai đứa nhỏ, ông muốn gặp mặt chúng.”
Chuyện này hoàn toàn nằm trong dự kiến của Tô Cẩm Tinh.
“Dạ được, vậy lần sau cháu sẽ đưa bọn nhỏ tới gặp mặt người.”
Nét tươi cười trên mặt ông cụ Tiêu bỗng cứng đờ: “… Lần sau? Hôm nay ông không thể gặp được sao?”
“Ông nội Tiêu, không phải cháu cố ý ngăn cản ông đâu, là bởi vì… Giờ cháu chỉ muốn sống yên ổn thôi, cháu không muốn để quá nhiều người biết chỗ ở của cháu.”
Ông cụ Tiêu nghe vậy thì gật đầu cười: “Ông có thể hiểu, là cháu không muốn thằng nhóc Cận Ngôn kia biết.”
“…Cũng có thể nói như vậy. Hiện giờ cháu đang chờ qua ba mươi ngày hòa giải trước khi ly hôn, đợi sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn rồi thì cháu sẽ sống cuộc đời của cháu, anh ấy sẽ sống cuộc đời của anh ấy, giải thoát cho nhau một con đường sống.”
Ông cụ Tiêu há miệng thở dốc, chần chừ một lúc lâu sau, cuối cùng cũng đành bất lực thở dài: “Mặc dù ông rất nuối tiếc mối quan hệ này, nhưng ông tôn trọng quyết định của cháu.”
“Cảm ơn ông nội Tiêu.”
“Cháu gái, ngày mai cũng là cuối tuần, cháu có thể đưa bọn nhỏ tới gặp ông nội được không?”
Tô Cẩm Tinh nghĩ nghĩ một chút, sau đó đồng ý.
Ông nội Tiêu muốn gặp chắt trai, đây cũng là lẽ thường tình thôi mà.
“Thật tốt quá…”
Ăn uống xong, tài xế lái xe đưa ông cụ Tiêu về, còn cô tự bắt xe về nhà.
Thời điểm về đến nhà, trời đã dần chuyển màu tối.
Má Phúc gọi điện thoại cho cô nói rằng bà ấy đưa Tiểu Dương và Viên Nguyệt đi tản bộ dưới hoa viên của tiểu khu, đồ ăn các thứ đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, bảo cô có về thì mau ăn đi.
Trên bàn đã dọn sẵn các món ăn, mà cô vừa ăn một bát cháo về nên cũng không thấy quá đói, quyết định không ăn gì nữa.
Lúc vào phòng thấy tối đen, cô định giơ tay bật đèn thì đột nhiên, một bàn tay ai đó ngăn tay cô lại.
Cô bị người nào đó ôm chặt từ phía sau.
Giọng nói nhẹ nhàng của tiên sinh vang lên bên tai cô: “Em ăn món ngon gì bên ngoài rồi? Để anh nếm thử…”
Anh cúi đầu hạ môi xuống gần môi cô, Tô Cẩm Tinh chỉ biết xoay người đáp lại nụ hôn của anh.
Tiên sinh nêm nếm hương vị trong miệng cô, chép chép miệng: “Sao lại không có vị gì như vậy? Ông cụ Tiêu đó keo kiệt đến mức đó sao?”
Tô Cẩm Tinh khẽ cười: “Em ăn cháo trắng, không có vị là đương nhiên.”
“Cháo trắng không bổ dưỡng.”
“Nhưng cháo trắng rất ngon, em không quen ăn mấy món có mùi vị hoa hòe lòe loẹt, em thấy cháo trắng vẫn là món đơn giản mà ngon nhất, ăn vào cũng thấy ấm dạ dày nữa.”
Trời còn chưa tối hẳn, tiên sinh đứng ở hướng ngược sáng, vậy nên cô vẫn chỉ nhìn thấy bóng dáng màu đen cao lớn của anh.
Nhưng qua tia sáng nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, cô có thể nhìn thấy hình dáng cà vạt của tiên sinh…
Là màu xanh biển, có họa tiết kẻ sọc.
Trông có vẻ… khá quen thuộc.