“Tiên sinh, chiếc cà vạt này…”
Tiên sinh hỏi: “Em còn nhớ không?”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Em chỉ cảm thấy hơi quen, nhưng không thể nhớ được mình đã nhìn thấy qua ở đâu. Chẳng lẽ trước đây bố của em đã đeo nó?”
Tiên sinh cười nói: “Nếu em không nhớ được thì đừng nghĩ tới. Cẩm Tinh, anh mang đến cho em hai tin tức, một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe cái nào?”
Tô Cẩm Tinh xoay người trong vòng tay anh và đứng đối mặt với anh: “… Nói tin xấu trước đi.”
“Tin xấu là Vương Gia Linh thực sự là một kẻ quỷ kế đa đoan. Không biết bà ta đã thổi gió bên tai Lưu Phấn điều gì mà đã khiến ông ta chuyển hết tài sản qua cho bà ta đứng tên rồi. Nói cách khác, công ty nhà họ Tô, bất động sản, cổ phiếu, ngân sách, tất cả đều trở thành tài sản của Vương Gia Linh rồi. Anh đoán bà ta cũng sẽ ra tay với em, vì vậy nên bà ta đã chuyển tài sản trước. Về mặt pháp lý, bên thứ ba không có quyền can thiệp và tài sản cũng không thể lấy lại được. Cũng không có tài sản đứng tên Lưu Phấn, cho dù em có kiện thắng ông ta thì cũng không lấy được tài sản nhà họ Tô lại.”
Tô Cẩm Tinh nghe xong mà tâm can lạnh buốt: “… Tại sao chứ? Ông ta đã cướp đi tâm huyết suốt nửa đời người của bố em, hành hạ mẹ em một cách kinh khủng như vậy, tại sao họ vẫn có thể rút lui mà không phải trả bất cứ giá nào? Ông trời còn có công bằng công lý gì không chứ?”
“Trước tiên em đừng lo lắng, anh còn có một tin vui khác muốn nói với em.” Tiên sinh ôm chặt lấy cô, vỗ nhẹ vào lưng cô như an ủi: “Trong tay em vẫn còn 50% cổ phần của nhà họ Tô, là do bố em để lại cho em, phải không?”
“Phải.”
“Chúng ta sẽ sử dụng số cổ phần này để đoạt lại nhà họ Tô.”
“… Làm thế nào để đoạt?” Tô Cẩm Tinh hơi tuyệt vọng: “Cho dù 50% cổ phần này lúc trước của nhà họ Tô, nhưng sau khi hai công ty sáp nhập thì cổ phần của em đã bị loãng, cùng lắm chỉ có 25% thôi.”
“Anh dạy cho em.” Tiên sinh nói: “Em đã nói rằng muốn lấy lại tất cả những gì đã mất bằng chính đôi tay của mình, vậy thì hãy dũng cảm lên và đừng sợ bất cứ điều gì cả. Có anh ở đây, em có thể làm bất cứ điều gì em muốn trong thành phố H.”
Tô Cẩm Tinh hít một hơi thật sâu: “Tiên sinh, em phải làm gì đây?”
“Người đời có câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, trước tiên em phải hiểu rõ tình hình của toàn bộ công ty. Cách tốt nhất là làm việc trong công ty và tự mình điều tra.”
Tô Cẩm Tinh suy nghĩ một lúc, nhưng không trả lời ngay lập tức.
Cô vẫn chưa hoàn thành mấy dự án ở trang sức Duy Nhất, bây giờ cô lại nghỉ ngang việc thì thật là vô trách nhiệm đối với khách hàng Katrina hay người giới thiệu Hà Hiểu Hiểu.
“Nhưng chuyện này không vội đâu. Trước tiên em cứ hoàn thành công việc bên trang sức Duy Nhất, có thể gửi Tiểu Dương đến trường mầm non vào tháng sau, Viên Nguyệt thì có má Phúc chăm sóc, em có thể rảnh tay chuyên tâm làm chuyện này.”
“Tiên sinh.”
“Ừm?”
“Hôm nay em đã gặp… ông nội Tiêu.”
Tiên sinh cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên: “Ừm, hai người đi ăn cháo với nhau phải không?”
“Phải.” Tô Cẩm Tinh liếm môi, thấp giọng hỏi: “Ông nội Tiêu đề xuất muốn được gặp Tiểu Dương và Viên Nguyệt…”
“Khi nào?”
“Ngày mai.”
“Em có cần anh sắp xếp người đi cùng không?”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Ông nội Tiêu rất ngay thẳng và hiền từ, ông ấy là một bậc bề trên đáng kính, em không cần người đi cùng đâu.”
Hình như tiên sinh đang suy nghĩ, trầm ngâm một lúc không lên tiếng, vài giây sau anh mới nói: “Dù sao thì ông cụ Tiêu cũng là ông cố của Tiểu Dương và Viên Nguyệt, chắc trong lòng ông ta cũng rất vui, để ông ta gặp bọn nhỏ cũng được.”
“… Vâng.”
“Sao vậy Cẩm Tinh, hôm nay em hơi hốc hác.”
“Có lẽ hôm nay em hơi mệt.” Tô Cẩm Tinh cười cười: “Tiên sinh, anh có nghĩ cuối cùng thì Hiểu Hiểu và Lục Tước có ở bên nhau không?”
Tiên sinh nói đùa như không đùa: “Hà Hiểu Hiểu bây giờ chính là một nội gián nhỏ mà em phái đến bên cạnh Lục Tước mà, hy sinh sắc đẹp của mình để lấy thông tin của anh từ miệng Lục Tước…”
Tô Cẩm Tinh lập tức xấu hổ: “Tiên sinh, anh đều biết hết sao?”
“Đương nhiên.” Tiên sinh cười khẽ: “Hành động của Hà Hiểu Hiểu quá rõ ràng. Trước khi lên giường đều muốn Lục Tước nói ra một tin tức có liên quan đến anh, nhưng mà Lục Tước lại không ngốc.”
“… Là Lục Tước nói với anh sao?”
“Anh ta chỉ nói về chuyện của anh, chưa nói cụ thể về chuyện trên giường.”
Tô Cẩm Tinh đập nhẹ vào ngực anh: “Tiên sinh, sao anh lại không đứng đắn như vậy?”
“Có sao?”
“Đương nhiên là có.”
“Vậy thì em thích anh là người đứng đắn hay không đứng đắn?”
“… Chỉ cần là anh thôi.”
Tiên sinh cúi người xuống cắn một cái nữa lên môi cô: “Tiểu Tinh Tinh của anh, cái miệng nhỏ nhắn này ngọt quá.”
Nụ cười trên mặt Tô Cẩm Tinh đông cứng lại: “… Tiên sinh, anh vừa gọi em là gì?”
“Gọi là gì quan trọng lắm sao? Chỉ cần biết rằng người anh gọi là em là được rồi.”
“Nhưng… anh chưa bao giờ gọi em là Tiểu Tinh Tinh.”
Trời nhá nhem tối, bầu trời như phủ một tấm màn màu đen.
Bọn họ chỉ nói chuyện hơn mười phút mà sắc trời đã tối đen như mực.
Cô cũng không thể nhìn thấy đường nét của tiên sinh.
Trong bóng tối, cô chỉ có thể kéo tay của tiên sinh đến ngồi xuống ghế trong phòng ăn.
“Ăn cơm đi, hôm nay má Phúc làm rất nhiều đồ ăn ngon, em ngồi cùng anh, được không?”
Tiên sinh lảng tránh câu hỏi của cô - tại sao lại đột ngột sửa miệng gọi cô là Tiểu Tinh Tinh.
Đó là một sự thân mật vô ý, hay… nhất thời lỡ miệng?
“Tiên sinh.”
“Ừm?”
“Hôm nay giọng của anh không giống trước đây lắm.”
“Có sao?”
“Ừm, trước đây thì hơi khàn khàn, nhưng hôm nay lại… trầm thấp, hơi khác trước.”
Tiên sinh cười khẽ: “Có lẽ hôm nay tâm trạng tốt hơn. Giọng nói của con người đều sẽ thay đổi mà, buổi sáng và buổi tối cũng không giống nhau, nhưng em vẫn có thể phân biệt được giọng nói của anh, đúng không?”
Giọng nói chắc chắn là phần quan trọng nhất trong mức độ quen thuộc của cô với tiên sinh.
Đây cũng là lý do trước đây suýt chút nữa cô nghĩ Lục Tước chính là tiên sinh. Lục Tước cố ý hạ thấp giọng nói, khi hút một điếu thuốc thì sẽ khiến giọng nói của anh ta khàn hơi nữa.
Hôm nay trên người tiên sinh vẫn thoang thoảng mùi nước hoa đó, giọng nói đúng là của anh.
“Có lẽ, đó là ảo giác của em, hoặc là em đã quá nhạy cảm.”
Tiên sinh cười khẽ: “Thực ra mấy ngày nay anh không hút thuốc, trước đây anh vô tình cho em ngửi một lần, từ đó đến nay anh không đụng đến thuốc lá nữa. Có thể là do vậy nên giọng nói có chút thay đổi.”
“Thì ra là vậy.”
“Ừ.” Anh hỏi: “Cẩm Tinh, em không ăn chút gì sao?”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Em thực sự không đói.”
“Vậy…” Anh chưa kịp nói xong thì đã nhanh chóng bế cô bước nhanh về phòng ngủ.
“A!”
Tô Cẩm Tinh sợ hãi kêu lên một tiếng, đến khi phản ứng lại thì đã bị anh đặt dưới thân, nụ hôn say đắm rơi xuống như những hạt mưa.
Lúc này, giọng nói của tiên sinh lại hơi ám muội: “Em có biết má Phúc đi đâu không?”
“Không phải má Phúc đưa Tiểu Dương và Viên Nguyệt đi dạo sao?”
“Lúc đầu là vậy, nhưng sau đó anh cảm thấy… thời gian đi dạo quá ngắn, không đủ để thỏa chí, nên anh đã cho người đưa họ đến rạp chiếu phim để xem phim rồi.”
Thời gian đi dạo quá ngắn, không đủ để thỏa chí?
Đi dạo chứ đâu phải uống rượu, thỏa chí gì chứ?
Chẳng lẽ là…
Khi Tô Cẩm Tinh phản ứng lại, trong đầu cô ong ong, toàn thân nóng bừng.
Bên khóe môi cô vang lên giọng nói của anh, giọng điệu rất mê hoặc: “Cẩm Tinh, anh thật sự… không chờ được nữa.”
Cổ họng Tô Cẩm Tinh như thắt lại: “Nhưng …”
“Có thể không?” Giọng của tiên sinh như chứa đựng ý tứ cầu xin: “Cẩm Tinh, được không?”
Cùng người mình yêu làm chuyện này, cô nguyện ý một trăm phần trăm.
“Tiên sinh, em chỉ cảm thấy bây giờ em vẫn…”
Tiên sinh biết cô định nói gì: “Nhưng không phải em sẽ lập tức ly hôn với Tiêu Cận Ngôn sao? Sớm muộn gì em cũng thuộc về anh thôi.”
“… Ừm.” Cổ họng và môi của cô trở nên khô khốc.
“Vậy thì giao em cho anh nhé…”
Sự công kích của tiên sinh rất nhẹ nhàng, nhưng trong đó lại có chút trầm ổn và kiên định, vừa bắt đầu thì lưu luyến triền miên, tới khi đưa vào trong thì lại mạnh mẽ vô cùng, khiến cô cảm thấy như mình sắp ngất tới nơi vậy.
Cô mở hé đôi mắt trong lúc nửa mơ nửa tỉnh thì mới nhận ra rằng, đêm nay, ánh trăng vừa tròn đang treo lơ lửng trên bầu trời đầy sao.
Ánh sáng bàng bạc ngoài cửa sổ chiếu xuống giường, phần trên của tiên sinh vẫn rất chỉnh tề.
Trước mặt cô, chiếc cà vạt có họa tiết kẻ ô vuông màu xanh đậm đang đung đưa theo từng nhịp chuyển động của anh.
Chiếc cà vạt này, càng nhìn càng thấy quen thuộc…
Tô Cẩm Tinh cảm thấy đột nhiên tâm trí của mình như bị sét đánh trúng…
Khi Tiêu Cận Ngôn mười tám tuổi, món quà sinh nhật mà cô tặng anh hình như giống hệt cái này…