Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 129: Chương 129: Có lẽ chỉ là một sự trùng hợp




Trong một thoáng, Tô Cẩm Tinh còn tưởng là mình đã nhớ nhầm.

Nhưng sau nhiều lần xác nhận, gần như cô đã chắc chắn một trăm phần trăm rằng: trí nhớ của cô rất chính xác.

“Sao thế?” Tiên sinh thấy cô hơi phân tâm, nhẹ giọng hỏi.

Tô Cẩm Tinh chỉ vào cà vạt của anh, hỏi: “Chiếc cà vạt này là…”

Dường như tiên sinh không ngờ cô sẽ hỏi đến chiếc cà vạt này.

Nhưng cũng thật là trùng hợp, đêm nay ánh trăng rất sáng, mặc dù anh đã đứng ngược sáng, nhưng nếu khoảng cách đủ gần sẽ có thể nhìn thấy màu sắc và hoa văn của chiếc cà vạt.

Trong lòng Tô Cẩm Tinh nảy ra một suy đoán mạnh bạo: “Tiên sinh, anh… anh là tiên sinh ư?”

“…”

Tô Cẩm Tinh đẩy anh ra, kéo chăn quấn lấy mình, hỏi: “Rốt cuộc anh là ai?”

Tiên sinh bị cô đẩy ra một cách đột ngột như vậy nên bị lùi về sau mấy bước, nhưng vẫn trầm mặc không nói gì.

Không phủ nhận, cũng không thừa nhận, thậm chí anh vẫn giữ nguyên tư thế bị cô đẩy, không hề nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi lên tiếng, giọng điệu đã khôi phục lại vẻ bình thường: “Cẩm Tinh, em sợ chiếc cà vạt này ư? Cũng đúng, ô kẻ trên chiếc cà vạt này hơi dày đặc, có lẽ sẽ khiến người ta thấy hơi không thoải mái, nhưng anh nhớ là em không mắc hội chứng sợ lỗ gì cơ mà?”

Tô Cẩm Tinh không nói gì, tâm lý đề phòng trong lòng cô vẫn chưa hoàn toàn hạ xuống, hỏi: “Chiếc cà vạt này do anh tự mua à?”

Tiên sinh phủ nhận: “Quần áo và phụ kiện của anh đều giao cho trợ lý mua, còn bản thân anh rất ít khi đi mua.”

“Trợ lý ư?”

“Đúng, chính là tài xe trước đây đã mấy lần lái xe đến đón em đó. Em có thể gọi cậu ấy là Tiểu Từ.”

Tô Cẩm Tinh cắn môi, vẫn giữ dáng vẻ đề phòng: “Tiên sinh, anh biết giá của chiếc cà vạt này không? Hay là nhãn hiệu của nó?”

“Anh không rõ lắm.”

“Chiếc cà vạt này thuộc nhãn hiệu Armani, nhưng đó đã là kiểu dáng của sáu năm trước.”

“Vậy ư?” Giọng điệu của tiên sinh không nghe ra bất cứ sơ hở nào, mà thay vào đó chỉ là sự bình tĩnh, anh đáp: “Vậy tại sao nó lại khiến em sợ hãi như vậy? Có phải là anh đã dùng hơi nhiều nước hoa rồi không? Sau này anh sẽ dùng ít lại.”

Anh không biết chiếc cà vạt này.

… Có lẽ anh không phải Tiêu Cận Ngôn.

Khi nãy có một khoảnh khắc, Tô Cẩm Tinh cảm thấy đầu óc mình như sắp nổ tung, nếu từ trước đến giờ người luôn chăm sóc cô, yêu thương cô là Tiêu Cận Ngôn thì có lẽ, cô thật sự không thể chấp nhận được sự thật này.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì tiên sinh không thể là Tiêu Cận Ngôn.

Nếu phải, tại sao anh phải hành động một cách thừa thãi như vậy, dùng thân phận của tiên sinh để xuất hiện bên cạnh cô?

Còn nữa, Tiêu Cận Ngôn rất quan tâm đến Dương Tuyết Duyệt, mà tiên sinh đã từng nói từ đầu đến cuối, trong lòng anh chỉ có cô mà thôi.

Đây mới là sự khác biệt lớn nhất giữa tiên sinh và Tiêu Cận Ngôn.

Chiếc cà vạt này… có lẽ chỉ là một sự trùng hợp thôi.

“Cẩm Tinh.” Giọng tiên sinh rất dịu dàng, anh đã tháo cà vạt ra, ném nó vào góc: “Nếu em không thích chiếc cà vạt này, sau này anh sẽ không đeo nó nữa, được không?”

Tô Cẩm Tinh thở dài, đáp: “Tiên sinh, không phải em sợ nó, cũng không phải em ghét nó, chỉ là…”

“Chỉ là gì?”

“Không có gì.” Tô Cẩm Tinh cố nặn ra một nụ cười, đáp: “Chiếc cà vạt này rất giống với cái mà trước kia em đã mua tặng Tiêu Cận Ngôn. Nhưng sợ là chỉ có mình em nhớ chuyện này, có lẽ anh ta đã quên từ lâu rồi.”

Tiên sinh từ từ bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh cô, khẽ nắm lấy tay cô an ủi: “Hóa ra là vậy, thứ em sợ không phải là chiếc cà vạt đó, mà là Tiêu Cận Ngôn, đúng không?”

Tô Cẩm Tinh ngẩn ra một lúc, sau đó gật đầu.

Tiên sinh khẽ cười, búng lên trán cô một cái: “Em đang nghĩ linh tinh cái gì vậy?”

Tô Cẩm Tinh cũng thấy vừa rồi hình như mình đã phản ứng hơi thái quá, cô khẽ thở dài một tiếng, đáp: “Em thật sự muốn thời gian hòa giải trong ba mươi ngày này kết thúc sớm một chút, em thật sự chỉ mong có thể hoàn tất thủ tục, thật sự không muốn dây dưa với Tiêu Cận Ngôn thêm một giây một phút nào nữa.”

“…Ừm.” Tiên sinh chẳng tỏ rõ tâm tư, giọng nói nghe rất bình tĩnh, không chút gợn sóng: “Không sao, không cần gấp đâu.”

Bầu không khí vẫn còn hơi mờ ám và ngượng ngùng khi nãy đã bị một chiếc cà vạt làm tan biến hoàn toàn.

Sau khi tỉnh táo lại, hai người họ đều thấy hơi lúng túng.

Cuối cùng vẫn là tiên sinh mở lời trước: “Em nghỉ ngơi đi, sắp tới chúng ta còn phải chiến đấu một trận nữa.”



“Cái gì? Cô muốn xin nghỉ việc ư?” Lúc nghe thấy tin tức này, quản lý Tần đã rất sốc: “Cô Tô, cô mới đến tập đoàn trang sức Duy Nhất được bao lâu chứ, là vì tiền lương không đủ thỏa mãn cô sao? Cô đừng vội, tổng giám đốc Lục sắp về rồi, năng lực của cô tốt như vậy, cô đi đề nghị tăng lương với anh ta nhất định sẽ được.”

Từ lúc Tô Cẩm Tinh vào công ty đến này, quản lý Tần cũng khá săn sóc quan tâm cô, trong lòng cô cũng rất cảm kích anh ta.

“Không phải đâu quản lý Tần, thù lao tập đoàn trả cho tôi rất hậu hĩnh, tôi cũng rất thích nơi này, nhưng tôi có chút việc riêng phải giải quyết nên không thể tiếp tục làm việc ở đây nữa.”

“Việc riêng ư?” Quản lý Tần nhíu chặt mày: “Chẳng lẽ là, có công ty khác muốn hớt tay trên?”

“Thật sự không phải đâu.” Tô Cẩm Tinh cười, giải thích: “Là chuyện gia đình.”

“Vậy à…”

“Phải.” Tô Cẩm Tinh nói: “Những bản thiết kế mà Katrina yêu cầu tôi đã hoàn thành rồi, tôi đặt chúng trên bàn làm việc của tổng giám đốc Lục. Hôm nay tôi cũng có thể làm xong bộ trang sức mà Lục Tước đặt, vì thế tôi muốn… trước khi tan làm có thể hoàn thành thủ tục kết thúc công việc ở đây.”

Quản lý Tần kinh ngạc: “Gấp như vậy sao?”

“Thật xin lỗi, đợi sau khi tôi giải quyết xong chuyện gia đình, nếu có cơ hội, chúng ta vẫn có thể làm việc cùng nhau nhé quản lý Tần.”

Nghe cô nói vậy, bấy giờ quản lý Tần mới thấy yên tâm.

Xem ra đúng là cô có việc riêng thật, không phải bị công ty khác đào mất.

Như vậy cũng được, đợi cô xử lý xong việc gia đình rồi quay lại cũng được.

Quản lý Tần thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cô Tô, hiện giờ ngành này đang cạnh tranh rất ác liệt, tìm được một nhà thiết kế có năng lực và óc sáng tạo là một điều không dễ dàng gì. Trước đây có rất nhiều nhà thiết kế ưu tú cũng nói là có việc gia đình, nhưng mấy ngày sau họ lại xuất hiện trong danh sách các nhà thiết kế của các công ty khác, tôi cũng sợ…”

Tô Cẩm Tinh mỉm cười: “Tôi hiểu rồi.”

“Vậy thế này đi, cô đừng làm thủ tục từ chức, tôi sẽ giúp cô giữ chức vị nhà thiết kế này, khi nào cô giải quyết xong việc nhà rồi thì quay lại, được không?”

Tô Cẩm Tinh suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn từ chối: “Quản lý Tần, sau này chúng ta chắc chắn vẫn có cơ hội gặp mặt và hợp tác, tôi đảm bảo với anh.”

Tô Cẩm Tinh đã nói đến nước này rồi, quản lý Tần cũng không thể níu kéo thêm nữa, đành gật đầu đáp: “Nhưng hôm nay là cuối tuần, người ở bộ phận nhân sự không đi làm, nếu muốn làm thủ tục thôi việc thì ngày mai cô hãy tới nhé.”

Kết thúc công việc trong một buổi chiều, Tô Cẩm Tinh tan làm sớm rồi về nhà đón bọn trẻ.

Ông cụ Tiêu đã sốt ruột từ lâu, gọi điện cho cô: “Tiểu Tinh Tinh, một mình cháu dắt theo hai đứa trẻ ngồi xe taxi không tiện, hay là để ông sai người lái xe đến đón cháu?”

“Không cần đâu ông nội, đi taxi rất tiện ạ, cháu sắp đến nhà rồi đây.”

Có lẽ ông cụ Tiêu cũng biết cô không muốn gặp Tiêu Cận Ngôn nên mới hẹn địa điểm gặp bọn trẻ là ở nhà họ Tiêu.

Lúc họ đến nơi, từ đằng xa đã nhìn thấy ông cụ Tiêu và quản gia đứng ở cửa ngóng đợi.

Cô trả tiền xe, bế Tiểu Viên Nguyệt xuống, Tiểu Dương cũng ngoan ngoãn đi đằng sau cô.

“Mẹ, hôm nay chúng ta đi gặp ai vậy ạ?”

“Chúng ta đi gặp ông nội của bố con, các con nên gọi ông là ông cố nhé.”

Tiểu Dương hơi không phân biệt được sự khác nhau giữa ông nội và ông cố, nhưng cậu bé vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Hôm nay Tiểu Viên Nguyệt rất phấn khích vui vẻ, đôi mắt tròn đen láy của cô bé cứ nhìn xung quanh tỏ vẻ hơi tò mò.

“Tiểu Tinh Tinh!” Quản gia lập tức chạy đến trước, lúc nhìn thấy Tiểu Viên Nguyệt, khuôn mặt già nua của bác ấy liền không kìm được nước mắt: “Là lỗi của bác, là bác không chăm sóc tốt cho cô chủ nhỏ nên mới để người ta nhân cơ hội làm hại con bé.”

Tô Cẩm Tinh an ủi: “Bác Lâm, bác muốn bế Tiểu Viên Nguyệt không ạ?”

Bác Lâm cảm động đến nước mắt lưng tròng: “Bác… có thể ư? Cháu không trách bác ư?”

“Làm sao có thể chứ, người hại Tiểu Viên Nguyệt là người có lòng dạ ác độc, đâu phải bác đâu ạ.” Tô Cẩm Tinh cẩn thận đặt cô bé trong lòng mình vào lòng bác Lâm, nói: “Bác Lâm, kể ra thì cháu phải cảm ơn bác, những ngày tháng trước đây, cảm ơn bác đã chăm sóc cho Tiểu Viên Nguyệt.”

Bác Lâm bế cô bé, mãn nguyện mà thở dài: “Cháu nói vậy khách sáo quá, bác đã ở nhà họ Tiêu bao nhiêu năm qua, là người nhìn cậu chủ lớn lên và trưởng thành. Con gái của cậu chủ cũng như cháu gái ruột của bác vậy, bác chăm sóc cho con bé là lẽ đương nhiên.”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, ông cụ Tiêu cũng bước đến.

Ánh mắt ông ấy luôn đặt lên khuôn mặt của Tiểu Dương, lúc lại gần, ông ấy mới lưu luyến không nỡ mà thu lại ánh mắt, nói: “Tiểu Tinh Tinh, cháu đến rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.