Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 130: Chương 130: Khẩu vị của tôi không nặng như cô đâu




“Ông nội.”

Tô Cẩm Tinh khẽ gọi, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở Tiểu Dương: “Tiểu Dương, đây là ông cố.”

Tiểu Dương chào ông nội Tiêu với giọng điệu non nớt của trẻ con: “Cháu chào ông cố ạ, cháu tên là Tô Dương.”

Tô Dương.

Họ Tô.

Lúc nghe thấy cái tên đó, ông cụ Tiêu khẽ cười khổ: “Ngoan quá, đi nào, ngoài trời gió to lắm, chúng ta vào trong trước đi.”

Dù đây không là lần đầu tiên đến nhà họ Tiêu nhưng Tô Cẩm Tinh vẫn thấy hơi không tự nhiên.

Bác Lâm vẫn luôn bế Tiểu Viên Nguyệt không nỡ rời tay, khuôn mặt già nua đã ngập tràn vẻ chiều chuộng, bác ấy thật sự rất thương cô bé.

Trước đây tiên sinh đã từng nói, Tiểu Viên Nguyệt luôn được chăm sóc rất tốt.

Hóa ra ý anh là vậy.

Còn ông cụ Tiêu lại cẩn thận dè dặt đưa những món đồ ăn vặt trong tay cho Tiểu Dương chọn.

Trên bàn bày rất nhiều đồ chơi, có ô tô đồ chơi, còn có cả lego, bóng rổ, bóng đá, tất cả đều là những món đồ chơi mà các bé trai thích.

Những món đồ chơi đó vừa nhìn đã biết là những thứ mà trẻ con rất thích, ông cụ Tiêu thật có lòng, đặc biệt chuẩn bị cho bọn trẻ nhiều thứ như vậy.

Tô Cẩm Tinh bỗng cảm thấy, ông cụ Tiêu chu đáo tỉ mỉ như thế, có khi nào tiên sinh cũng được thừa hưởng điều đó từ ông?

“Tiểu Tinh Tinh.” Ông cụ Tiêu cười khổ: “Tiểu Dương nói khi chưa có sự đồng ý của cháu, thằng bé không thể tùy tiện cầm đồ của người lạ.”

Cô định thần lại, thấy Tiểu Dương đang nhìn mình.

Dù sao cậu bé vẫn còn là trẻ con, nhìn thấy đồ chơi và đồ ăn vặt là trong mắt lại ngập tràn ham muốn, nhưng cậu bé vẫn nhớ như in những lời mẹ đã dặn trước đó, không được tùy tiện đụng vào đồ của người khác.

Tô Cẩm Tinh khẽ gật đầu: “Tiểu Dương, đây đều là những thứ ông cố mua cho con, con phải nói gì với ông cố nào.”

“Con phải nói cảm ơn ạ!” Tiểu Dương lập tức hiểu ý Tô Cẩm Tinh, vậy là mẹ đã đồng ý rồi, cậu bé nhoẻn miệng cười, đáp: “Cháu cảm ơn ông cố ạ.”

“Uầy, bác Lâm nhìn đứa trẻ này này, lúc cười lên trông nó giống y hệt thằng nhóc thối Cận Ngôn.”

Bác Lâm gật đầu lia lịa: “Phải ạ, lúc nãy đứng ở cửa, nhìn thấy cậu chủ nhỏ, tôi đã thấy như vậy, thật sự là như tạc ra từ cùng một khuôn với cậu chủ ạ. Nhưng tính cách đứa trẻ này giống Tiểu Tinh Tinh hơn, thích cười, Tiểu Viên Nguyệt của chúng ta cũng rất thích cười.”

Ông cụ Tiêu nhìn Tiểu Dương ăn một cách say sưa vui vẻ, trên mặt cũng không giấu được nụ cười: “Thằng nhóc Cận Ngôn kia lấy được Tiểu Tinh TInh đúng là phúc phận của nó. Nhìn hai đứa chắt của tôi này, đứa nào đứa nấy cũng đáng yêu, nếu mấy ông bạn đồng niên của tôi mà nhìn thấy thể nào họ cũng phải ghen tị với tôi!”

“Đúng vậy, ông chủ, ông xem, Tiểu Tinh Tinh thật khéo sinh, Tiểu Dương thì giống bố, Tiểu Viên Nguyệt lại giống mẹ, đều thừa hưởng những nét đẹp của bố mẹ.”

“Haizzz… đáng tiếc là, thằng nhóc thối Cận Ngôn kia không biết trân trọng…”

Nụ cười trên khuôn mặt bác Lâm cũng nhạt dần, đáp lời: “Nếu… cậu chủ lớn vẫn còn thì tốt.”

“Khụ khụ!” Ông cụ Tiêu ho khan một tiếng, ngăn không cho bác Lâm nói tiếp.

Tô Cẩm Tinh đã nghe thấy hết, suy đoán trong lòng cô đã lại một lần nữa được khẳng định: “Ông nội, cháu có chuyện muốn xin ông chỉ bảo ạ.”

Ông cụ Tiêu gật đầu đáp: “Cháu nói đi.”

“Cháu nghe nói… Tiêu Cận Ngôn còn có một người anh trai song sinh nữa, có đúng không ạ?”

Vẻ mặt ông cụ Tiêu lập tức trở nên cảnh giác: “Ai nói cho cháu biết chuyện này? Cận Ngôn à?”

“Vậy chuyện này là thật ạ? Năm xưa tại sao người đó lại rời khỏi nhà họ Tiêu ạ? Hình như bác trai bác gái Tiêu luôn coi Tiêu Cận Ngôn là con một, bọn họ không muốn tìm lại người con trai lớn đó về, đúng không ạ?”

“Tiểu Tinh Tinh.” Ông cụ Tiêu cắt ngang lời cô: “Chuyện này… cháu thật sự không nên biết thì hơn.”

“Xin lỗi ông nội, không phải cháu cố ý nghe ngóng bí mật của nhà họ Tiêu đâu ạ, cháu chỉ cảm thấy… đều là con cháu của nhà họ Tiêu, tại sao Tiêu Cận Ngôn có thể nhận được sự chăm sóc và dạy dỗ tốt như vậy, còn người đó, hình như chưa bao giờ có người quan tâm đến anh ấy, cũng không có ai đi tìm anh ấy?”

Ông cụ Tiêu hơi nhíu mày, gắt lên: “Bởi vì… nó không xứng làm con cháu của nhà họ Tiêu!”

Tiểu Dương giật mình trước câu hét lên đột ngột của ông ấy, món đồ chơi lego trong tay cũng suýt rơi xuống đất.

Ông cụ Tiêu lập tức thấy áy náy, vội vàng dỗ dành: “Không sao đâu Tiểu Dương, cháu đừng sợ. Ông cố không nổi giận với cháu đâu, Tiểu Dương à, cháu có thích siêu nhân biến hình ông cố mua cho cháu không?”

Tiểu Dương gật đầu, khẽ đáp: “Cháu thích ạ.”

“Vậy Tiểu Dương thích siêu anh hùng nào nhất?”

“Cháu thích Iron Man ạ!”

“Được, lần sau Tiểu Dương tới, ông cố sẽ chuẩn bị cho cháu thật nhiều Iron Man nhé, Tiểu Dương cũng thường xuyên đến thăm ông cố nhé, được không?”

Cậu bé đang định lên tiếng thì bỗng có tiếng chuông cửa vang lên.

Bác Lâm mỉm cười nói: “Chắc chắn là cậu chủ về rồi, để tôi đi mở cửa.”

Tiêu Cận Ngôn đến đây ư?

Tô Cẩm Tinh nhìn sang ông cụ Tiêu, nhưng hình như ông ấy cũng hơi sửng sốt, hoàn toàn không ngờ tới điều này.

Ngoài cửa vang lên giọng nói của bác Lâm: “Chào cô, cô là?”

“Cháu chào bác Lâm, cháu là bạn gái của Cận Ngôn ạ, cháu là Dương Tuyết Duyệt. Lần trước lúc đến thăm ông nội xảy ra chút chuyện nên vẫn chưa nói chuyện tử tế được với ông, lần này cháu đặc biệt đến thăm ông ạ.”

Bác Lâm chưa nghe đến cái tên “Dương Tuyết Duyệt” này bao giờ, nhưng ông cụ Tiêu đã nghe đến từ lâu.

Ông ấy cất cao giọng, quát: “Không cần, cô đi về đi, sức khỏe tôi vẫn rất tốt, không cần ai đến thăm đâu.”

Nhưng Dương Tuyết Duyệt không chịu đi, cô ta đẩy cửa bước vào, đi ngang qua bác Lâm.

Bác Lâm muốn ngăn cô ta lại, nhưng trong lòng vẫn đang bế Tiểu Viên Nguyệt nên hoàn toàn không ngăn được Dương Tuyết Duyệt. Chớp mắt một cái, cô ta đã nhanh chóng bước vào trong, ngồi xuống ghế sô pha, nói: “Ồ, cô Tôcũng ở đây à.”

Tô Cẩm Tinh còn chưa đáp lời, ông cụ Tiêu đã lên tiếng trước: “Cháu dâu tôi dẫn chắt nội tôi đến thăm tôi, gia đình tôi đã vui vẻ hòa thuận, cô Dương đây không mời mà đến, vậy có hơi mất lịch sự không?”

Dương Tuyết Duyệt cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, nói: “Ông nội thật thiên vị, trong bụng cháu cũng đang có chắt nội của ông mà, ông không thể nhất bên trọng nhất bên khinh như vậy đâu.”

Ông cụ Tiêu cố kiềm chế cơn giận, đáp: “Cô Dương, rốt cuộc cô muốn gì?”

“Cháu chỉ muốn gả cho Cận Ngôn thôi, ông nội à, cháu thật lòng yêu anh ấy.”

Ông cụ Tiêu hừ lạnh: “Nó thậm chí còn không biết tại sao trong bụng cô lại có đứa bé đó, bản thân cô đã làm những chuyện gì, người ngoài bàn tán về cô thế nào, chắc hẳn trong lòng cô cũng biết rõ. Cô dựa vào đâu mà cho rằng nhà họ Tiêu chúng tôi sẽ cần một đứa con gái không biết chừng mực xấu hổ như cô?”

Hiển nhiên là Dương Tuyết Duyệt không ngờ ông cụ Tiêu sẽ nói những lời tuyệt tình như vậy, nụ cười trên mặt cô ta cứng lại: “Nhưng ông nội à, Tô Cẩm Tinh cũng đã có người đàn ông khác, ông không biết sao?”

Sắc mặt ông cụ Tiêu lập tức trở nên tái nhợt: “… Cái gì?”

Tô Cẩm Tinh thở dài, khẽ mỉm cười, đáp: “Dương Tuyết Duyệt, cô cũng biết nhiều đấy nhỉ?”

“Vậy là cô đã thừa nhận rồi hả? Thừa nhận là tốt.” Dương Tuyết Duyệt nói: “Tô Cẩm Tinh, cô đã có người khác rồi, vậy thì mong cô hãy dứt khoát rõ ràng với Cận Ngôn một chút, đừng có dây dưa lôi kéo người ta mãi không chịu buông.”

“Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi cứ bám lấy Tiêu Cận Ngôn mãi không buông?”

“Từ sau khi hai người ly thân, Cận Ngôn cứ như người mất hồn, có lúc đến Hạo Đặc cũng không biết anh ấy đi đâu, anh ấy không đến chỗ của cô thì còn có thể đi đâu chứ?”

Tô Cẩm Tinh tức đến bật cười: “Cô không tìm được anh ta thì nói anh ta đến tìm tôi sao?”

“Chẳng lẽ không phải sao?”

“Đương nhiên là không, cô cũng nói rồi đấy, tôi đã có người khác, đối với Tiêu Cận Ngôn, tôi cũng chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi anh ta thôi. Nói thật nhé, bây giờ tôi thật lòng hy vọng hai người có thể nhanh chóng ở bên nhau, mãi mãi đừng bao giờ quấy rầy đến cuộc sống của tôi nữa.”

Sắc mặt Dương Tuyết Duyệt hơi trầm xuống, đôi mắt cô ta chớp nhanh vài cái, cứng miệng đáp: “Cô có thể nghĩ được như vậy là tốt.”

“Đương nhiên là tôi nghĩ như vậy rồi. Nhưng Dương Tuyết Duyệt à, tại sao Tiểu Viên Nguyệt lại uống phải rượu trắng có nồng độ cồn cao như vậy, món nợ đó tôi sẽ ghi nhớ. Lần này những tấm ảnh của cô với những lão già đó chỉ là một sự cảnh cáo thôi, nếu sau này cô còn dám động đến một sợi tóc của con tôi, tôi có thể đảm bảo là cô sẽ không còn chốn dung thân ở thành phố H nữa đâu.”

Dương Tuyết Duyệt tỏ ra không tin: “Chỉ dựa vào cô thôi á? Ồ, tôi hiểu rồi, người đàn ông hiện giờ của cô… cũng là người rất giàu có nhỉ? Một chiếc nhẫn kim cương ba trăm vạn tệ nói mua là mua, chẳng lẽ… cũng là một lão già lắm tiền?”

“Khẩu vị của tôi không nặng như cô đâu.” Tô Cẩm Tinh đáp: “Cũng không bẩn thỉu đê hèn như cô.”

Ông cụ Tiêu nói một cách gay gắt: “Dương Tuyết Duyệt, ai cho phép cô đến nhà tôi mắng mỏ cháu dâu tôi như vậy, cô cút ra ngoài cho tôi!”

“Ông nội Tiêu không nghe thấy sao? Tô Cẩm Tinh vừa nói cô ta đã có người khác ở bên ngoài rồi! Ông còn bảo vệ cô ta như vậy sao?”

Tiểu Dương ngơ ngác hỏi: “Mẹ, cô này nói mẹ đã có người khác ở bên ngoài là sao ạ?”

Ông cụ Tiêu lập tức dùng tay bịt chặt tai cậu bé, quát lên: “Cút! Cô cút ra ngoài cho tôi! Bác Lâm, đuổi cô ta ra ngoài, không được làm bẩn lỗ tai chắt trai của tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.