Hùng gia tại một đình viện mộc mạc giản dị, nhưng vẫn giữ một nét lịch lãm không hề quê mùa, đây chính là căn nhà của Hùng Đại Vinh, chủ tịch tập đoàn Đại Hùng.
Trong văng phòng mà việc, một người đàn ông trung niên trông vô cùng lịch lãm và phong độ đang chăm chú xem báo cáo, kế bên còn có một vị mặc trang phục quản gia đang cung kính im lặng đứng phía sau.
Đang chăm chú đọc báo cáo Hùng Đại Vinh dường như nhớ đến điều gì đó thản nhiên hỏi. “ Thằng Vụ dạo này nó làm sao rồi?”
Vị quản gia từ tốn đáp “ thưa chủ tịch, sau khi gom góp những gì còn sót lại của Đại Thiếu, nhị thiếu đã cố gắng phát triển, một lần nửa xây dựng thôn trang ngày càng mạnh, mấy ngày trước còn công phá thành công một thành trấn của quân khăn vàng. Qui tụ được không ít nhân lực. nếu không có điều gì đáng ngại thì trong vòng 2 3 tháng tới thực lực của Uy Vũ trấn chắn chắn sẽ vượt trội hơn so với Đại Việt công hội.”
Hà Thúc! Ngươi thấy thằng Vũ nó như thế nào?” Hùng Đại Vinh lại hỏi một câu, đây chính là điều hắn muốn vị quản gia này nhận xét nhất.
Hung Cửu Hà, là một trong những vị quản gia quyền lực nhất, lảo đã phục vụ qua 2 đời gia chủ, kiến thức uyên sâu, hơn nữa khả năng nhìn người của lão cực kỳ độc đáo.
“ chủ tịch à! Ngài thật làm khó cho già này rồi!” Hà Thúc có chúc khó xử, nhưng lão vẫn trả lời tiếp.
“ nhị thiếu mà một người quả thật là thâm tài, âm trầm bất khả lộ, một khi lộ sẽ chấn nát bốn phương.”
“ vì là con thứ nên cơ hội chưởng chấp chức vị gia chủ hầu như là rất thấp, thế nhưng nhị thiếu lại không từ bỏ, mà lại âm thầm học hỏi, đào tạo nhân lực phục vụ cho mình, chỉ cần một cơ hội nhị thiếu sẽ vươn mình lên.”
“ Nhị Thiếu là người có tài cao, chí lớn và quyết đoán, qua những lẩn trạm trán và cách điều binh khiển tướng cho thây nhị thiếu là một con người không tầm thường, biết hội tụ nhân tâm, biết co biết giản,. nếu kế vị gia chủ là nhị thiếu, chắc hẳn sẽ giúp cho Đại Hùng càng phát triển.”
Thế nhưng Nhị thiếu có một điểm yếu. chính là giải quyết vấn đề không triệt để.
Là người là việc lớn, đương nhiên phải suy tính tới việc bất ngờ, diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu không sau này gió xuân, mây vũ có ngày hồi sinh.”
“ ý Hà Thúc là thằng Hùng!” Hùng Đại Vinh có chút thất lạc bỏ báo cáo xuống nhìn về khung ảnh trên bàn.
Trên khung ảnh chính là hình ảnh một một vị mỹ phụ và một chàng thiếu niên cô cùng ngây thơ trong sáng.
“ Thằng Hùng nó sao rôi!” Hùng Đại Vinh giọng có chút thất lạc.
“đại thiếu sau khi đi khỏi Hùng Gia liền dầm mưa một đêm, sau đó đại thiếu về căn nhà củ của phu nhân sống một thời gian, trong khoảng thời gian đó đại thiếu bán hàng rong tại chợ đêm, rồi có quen biết một cô gái, nhưng không bao lâu thì người của Hình gia đến quấy phá, cô gái ấy bị trọng thương, có vẻ rất nguy kịch. Sau đó bỗng nhiên đại thiếu cùng cô gái đó biến mất.” Hà Thúc nói.
“ người Hình gia?” Hùng Đại Vinh nghi vấn.
“ đúng là người của Hình gia, hắn từng làm con chó cho đại thiếu, nhưng sau khi đại thiếu sa cơ hắn đã cắn ngược đại thiếu một ngụm!” Hà thúc giọng điệu bình thản.
“ chuyện này có liên quan tới thằng Vũ không?”
“ có vẻ là không, từ sau khi đại thiếu đi ra khỏi nhà, nhị thiếu không hề quan tâm hay hỏi hang gì tới đại thiếu cả, ngay cả người theo dỏi, điều tra cũng không có,! Đây chính là điểm yếu lớn nhất của Nhị Thiếu”.
“ thằng Phong nó đi nơi nào! Mật vụ điều tra ra được không?”
“ có điều tra, người giúp đại thiếu trong thời gian đó, là một cô gái, cô gái này từng là mục tiêu của đại thiếu, cả hai cũng không ít mối hiềm nghi, lẫn thù hận, nhưng cô ta vẫn giúp đại thiếu khi gặp hoạn nạn!”
“ rất có thể đại thiếu đang nương nhờ cô ta!”
“ điều tra con bé đó chưa?” hùng Đại Vinh nói.
“ có!”
“ Hoàng Kỳ Phương, sinh viên năm 2 đại học, là lớp dưới cùng trường với đại thiếu, thuộc dạng mỹ nhân cấp hạng trong trường. gia đình thuộc loại trung lưu làm công ăn lương, không có gia thế, thu nhập cả gia đình không tới 7000 một tháng.”
“ nhưng có điều kì lạ, trong 3 tháng gần đây, cô ta cùng đám bạn cùng ký túc xá đã nghĩ học tại trường, và không biết từ đâu đào ra rất nhiều tiền trong tài khoảng. tính tới thời gian hiện tại, cô ta đã có 8 tỷ trong tài khoảng, chưa tính các khoảng tiêu xài, mua nhà, mua xe, cùng chuyển sang các tài khoảng khác.” Hà Thúc không nhanh không chậm nói điều tra của mật vụ.
“nếu như ta đoán không lầm, thì cô gái Hoàng Kỳ Phương không phải la nhân vật tầm thường, rất có khả năng cô ta có một thế lực cực lớn trong con đường vận mệnh. Thực lực vượt xa cả nhị thiếu.”
“ ta biết rồi! cứ tạm thời để như vậy đi, không cần để ý tới các nhân vật lâu la, một cô gái không có chỗ dựa thì làm được gì, cùng lắm là xây được một cái trấn nhỏ bán được một số thứ trong đó thôi.”
“ còn thằng Phong thì cứ mặc kệ nó, coi như lần này là một sự khảo nghiệm cho nó, đừng trên đỉnh cao quá lâu rồi! cần phải cho nó xuống dưới tầng thấp nhất để biết mùi!”
“ không có chuyện gì thì Hà Thúc đi ra ngoài trước đi ta cần yên tĩnh!”
Khi Hà Thúc đi ra ngoài, lúc này Hùng Đại Vinh, trên nét mặt uy nghiêm lại hiện ra một vẽ già nua, bày tay không ngừng vuốt ve tấm ảnh trên bàn làm việc, miệng lẩm bẩm.
“ Phong à! Không phải ba không muốn giúp con, mà tình thế ba phải bắt buộc, đại bàng không thể núp sau lưng mẹ mình hoài được, nó cần phải đối diện với sóng gió, sau này nó mới làm chúa tể bầu trời được. Phong à! Du Phong của ba.”
p/s: nỗi lòng cha mẹ với con cái ai hiểu thấu.
…………………………………………………………………………………………………………….
Trở lại Phủ Thành chủ, trận ác chiến vẫn đang diễn ra, Hoàng Kỳ Phương cùng Đặng Lâm trông chờ từng giây từng phút, chưa bao giờ bọn họ thấy 30 phút lại lâu đến thế.
Phải nói là trận hình này 3 mặt giáp công, đâu đâu chiến trường đều đẫm máu. Chưa đầy 20 phút mà quân số Hoàng Kỳ Phương giảm đến rõ rệt, 1 vạn 6 quân đã có hơn 3000 tử trận, bị thương cũng hơn 2000, con số cũng không ngừng tăng lên.
Đó là quân đội của Hoàng Kỳ Phương trang bị đã khủng bố, kỹ năng phụ trợ càng bá đạo hơn, [Kiêu Hùng], [ Thủ Hộ]. [Hiệu Triệu]. [ Thiếc bích]. Vậy mà thương binh cũng đi vào con số trên trời.
Còn liên quân thì thảm trạng hơn hơn 1 vạn 6 quân đã tử trận, tổn thất phải lên tới con số cực kỳ kinh khủng. đây chính là 1/2 quân của bọn họ tại vô biên thành, chưa tính người của Tam đại công hội.
Cột sáng trên bầu trời ngày càng nhỏ dần, từ từ cho tới khi tắc hẳn. “ oanh một tiếng! như có một tiếng sấm giữa trời minh.
“ Chiêu Cáo Thiên Hạ, Người Chơi Tiên Lâm thành công chiếm lĩnh Vô Biên Thành, thành công kích hoạt nhiệm vụ ẩn, Nhiêm Vụ Thiên Mệnh.”
Oanh oanh oanh! Âm thanh hệ thống vang vọng cả một vùng trời.
“ hệ thống: thời gian công đoạt thành đã kết thúc, các bên tham chiến sẽ được cưỡng chế truyền tống về doanh trại của mình.”
Ngay sau đó, một làn ánh sáng bao bọc lấy bọn họ truyền tống về doanh trại của bản thân.
Lúc này Hình Long đứng trân trân cả người, cả thân hình cứ vậy mà đứng nhìn về phía Vô Biê thành. Hắn thất bại! cái tên Vọng Hương trấn đã trở thành cái tên hắn ghi hận nhất, chính bọn chó má Vọng Hương trấn cản bước tiếng của hắn.
Nguyễn Gia Huy, hắn cũng không chịu nỗi đã kích, ngay lập tức thoát game, đi ra ngoài không ngừng đánh đập mấy tên vệ sĩ, ngay cả vệ sĩ nữ hắn cũng không tha, hắn vô cùng thô bạo, vừa đánh vừa bạo, trong phòng rên của hắn không ngừng vang lên những âm thanh rên la cực kỳ thảm thiết.
Đặng Lâm – phủ thành chủ. Xung quanh hắn xác chết đã chất thành núi, quân khăn vàng có, quân của hắn cũng có, xung quanh hắn bao vây có 18 tên võ tướng cùng 200 tên Hổ Vệ, hơn nữa thương tích đầy mình, máu tươi vung vãi khắng nơi.
Sau khi chiến trận kết thúc hắn mới thở phào một cái nhẹ nhõm liền ngã quị xuống đất
“ Mà Kỳ! ngươi thật là hố cha người ta!” hắn lầm bầm mắng người.
Đinh! Hệ thống: bạn hoàn thành nhiệm vụ Thiên Mệnh. Chiếm giử Vô Biên thành.
Phần thưởng: Bàn Long Ấn.
Bàn Long Ấn, trang bị truyền thuyết, truyền thứ ý chí Âu Lạc, Long Ấn Truyền Thừa – Thọ Ký Vĩnh Xương.
Nhiệm vụ thiên mệnh 2 kích hoạt: trong vòng 2 năm chiếm lĩnh Giao Chỉ thành.
Đặng Lâm đứng hình trong vòng 10 phút sau đó hắn hét thật lớn “ con mẹ nó! Khốn nạn! khốn nạn! hố cha hệ thống”
……………………………………………………………………………………………………………
Nhiệm vụ chính tuyến khu vực cũng đã đi vào giai đoạn cuối, sau 1 tháng mở ra ( 5 tháng trong game) cuối cùng Sĩ Nhiếp cùng liên quân của mình đã đánh bại tất cả các thế lực loang quân khăn vàng, phần thắng cùng thành trì phần lớn đều thuộc về quân của Sĩ Nhiếp.
3 trên 4 đại thành cung 18 tiểu trấn đều thuộc về Sĩ Nhiếp và anh em của hắn, quân đội đồng minh đi theo chỉ húp được chén canh quân công cùng chiến tích, trang bị thì củng móm mém được một ít, tình hình chung sau một trận đại chiến thực lực thôn trấn khu vực Giao Chỉ nói riêng, Giao Châu nói chung tăng lê cực kỳ đáng kể, các liên minh công hội tuy tổn thất quân lực rất nhiều, thế nhưng tính về tổng thể thì bọ họ cực kỳ lời.
Đồng thời một số thôn trấn nỗi bật cũng bắt đầu phát huy ra danh vọng của mình. Đầu tiên phải nhắc tới Đặng Lâm Đại Ngàn trấn, thành công chiếm lĩnh Vô Biên Thành. Trong vòng 5 ngày xây dựng từ một hương thôn trở thành hương trấn.
Thứ hai Ma Kỳ Vô Ưu trấn, thực lực quân đội cực mạnh 1 vạn 6 quân chống lại 6 vạn quân của liên minh công hội cùng Đại Việt công hội.