Con Đường Vận Mệnh

Chương 82: Chương 82: Sống chỉ thờ một chủ, chết theo gió biển mang đi!




1000 quân còn sót lại co cụm trên bờ biển, bao vây bọn họ là hơn 3000 bộ binh, gươm đao sáng loáng, phát ra ánh sáng màu lục nhàn nhạt.

Bọn hải tặc tâm lý lúc này vô cùng hoảng sợ cùng hoang mang, vậy mà Cá Mập cùng Cá Đuối thần sắc vẫn bình tĩnh, đặc biệt là Cá Đuối, ánh mắt của hắn ngày càng lạnh, chăm chú nhìn nữ nhân trang bị màu hoàng kim.

“ Cá Chình là các ngươi bắt!” Cá Đuối tuy hỏi thể nhưng từ giọng điệu của hắn cũng đã khẵng định là đám người này.

Hoàng Kỳ Phương nhìn chăn chú tên da trắng ẻo lả này, trong nội tâm có chút khó chịu, đặt biệt là ánh mắt tên này, giống như một co xà độc, cực kỳ âm hiểm.

Nhìn thấy Hoàng Kỳ Phương không trả lời hắn tiếp tục hỏi tiếp “ các ngươi là người của thế lực nào! Bạch Long hải tặc đoàn bọn ta, xưa nay không trêu chọc các thế lực bên ngoài!”

“ Đuối đệ, không cần phải nhiều lời với bọn này, trong tình thế này! Chết là cái chắc, thế nhưng Bạch Long hải tặc bọn ta, không phải là kẻ tham sống sợ chết. Sống có gì vui chết có gì khổ, giết chúng một mạng coi như là huề vốn, chém chúng một đao coi như là ăn lời!” Cá Mập Gầm lên, tiếng rống của hắn dường như lấy lại sĩ khí cho toàn quân.

Vậy mà trong lòng Cá Đuối than không thôi, hắn đang cần chính là thời gian, kỹ năng của hắn chỉ còn hơn 10 phút nữa là sẽ sử dụng lại được, đến lúc đó chỉ cần skill này phát động hắn chắc chắc 100% giết chết được tên thủ lĩnh trang phục hoàng kim kia., đến lúc có chủ tướng giặc không còn, như rắn mất đầu, vậy không phải đám người kia sinh mạng do bọn chúng định đoạt ư.

Vậy mà tên đồng đội ngu như heo của hắn lại gầm lên, làm cho kế hoạch của hắn trong chốc là tan vỡ. thật đúng là không sợ địch mạnh như hổ mà chỉ sợ đồng đội ngu như heo.

“ chỉ cần 5 phút, Mập ca tranh thủ cho ta 5 phút” Cá Đuối âm thầm nhỏ giọng với Cá Mập.

Trong lúc này Hoàng Kỳ Phương đôi mắt vẫn chăm chú nhìn 2 chỉ huy của đám hải tặc này, đặc biệt là sau khi nhìn tên mặt trắng kia sử dụng kỹ năng lôi hệ kia Hoàng Kỳ Phương càng chú trọng tên này, không phải là vì tài năng của hắn mà có ý định thu phục, mà chính là kỹ năng tên này cực kỳ bá đạo, sát thương trong phạm vi ngắn là quá lớn.

“ Đám chuột nhắt các ngươi có dám cùng bổn đại gia chân chính đối địch một một không?” Cá Mập như uống thuốc kích thích, hắn gầm cực lớn, chỉ cây đại đao dài hơn 2m quét xung quanh và cuối cùng dừng lại trên người Lê Giang.

Với tính cách của một tên vũ phu như Lê Giang thì làm sao chịu nổi sự khiêu chiến này. Lê Giang ngay lập tức vọt lên. Trên tay Phá Thiên kích thuận tay mà đập xuống giao chiến với Cá Mập.

Nhìn thấy tình hình như thế, nét mặt Cá Đuối trở nên vui vẻ. nhưng chỉ trong chốc lác rồi sau đó phục hồi vẽ nhàn nhạt như lúc ban đầu. thế nhưng chỉ trong khoảnh khắc ấy làm sao qua được đôi mắt của Hoàng Kỳ Phương.

Truyện được sáng tác bởi: Hoàng Kỳ Phương

๖ۣۜKỳ Phương๖ۣۜVô Tà ๖ۣۜ

Đôi lông mày nàng chợt nhíu lại thật chặt. “ Lê Giang! Lui lại! toàn lực tấn công, địch nhân có gian kế!” Nàng quát to.

Trong chốc lát, một tên cuồng chiến như Lê Giang, nhưng một khi nghe lệnh của nàng thì không ngừng một giây liền nhanh chóng lui lại thủ hộ phía trước Hoàng Kỳ Phương.

Nói gì thì nói Lê Giang là một trong những võ tướng đầu tiên tử trung đối với nàng, tuy hành động của hắn lúc nào cũng ngông, cũng không bao giờ động não, thế nhưng mệnh lệnh của nàng là tuyệt đối phục tùng.

Sau 3 giây sau, 3000 bộ binh xông vào, đao gươm sáng loáng, hơn nữa Ô Man thi triển kỹ năng [Thiếc Bích] của mình bắt đầu đánh áp sát, hơn nữa Lý Toan cũng không ngừng nghĩ nhỉn chằm chằm tên mặt trắng kia, chỉ cần hắn có một hành động khả nghi nào hắn sẽ bất chấp tất cả thi triển kỹ năng [ Tên Lạc] của mình.

Nhìn tràng cảnh Cá Mập thờ dài không thôi, chỉ huy bọn người kia thật là thâm sâu, thời gian phát động kỹ năng của hắn chỉ còn có hơn 3 phút, thế nhưng dưới tình huống như thế này, thì chưa đầy 2 phút 1000 quân còn lại sẽ bị tàn sát không còn một móng. Hơn kỹ thi triển kỹ năng càng cường đại thời gian vận dụng càng lâu, hiên tại hắn cần 2 phút 30 giây để vận dụng kỹ năng.

Hắn chỉ còn hy vọng vào Cá Mập mà thôi, chỉ cần Cá Mập trụ nỗi thỉ hắn vẫn còn có cơ hội chạy trốn. thế nhưng hy vọng vừa lóe lên lại nhanh chóng giập tắc, ngay lúc này Cáp Mập đã bị phát thiên kích của Lên Giang đâm một phát trí mạng vào yết hầu, máu tươi không ngừng tuông ra.

Tướng quân giống như là linh hồn của đội quân, một khi tướng quân bị thương hoặc tử trận sĩ khí quân sẽ hầu nhự sụt giảm cực mạnh.

“ Oanh! Oanh! Oanh!” chưa đầy 5 phút số hải tặc còn lại chỉ vài tên lác đác, trong đó có Cá Đuối ánh mắt bi thương nhìn chằm chằm thi thể của Cá Mập, đôi mắt đỏ bừng, với thể chất của một vu sư thì làm sao chịu nỗi sự khống chế của bọn võ phu. Chỉ cần một cái đạp nhẹ cũng đủ làm hắn ngã chổng vó.

Sau đó hắn được đưa tới trước mặt Hoàng Kỳ Phương.

“ ngươi cần gì!” hắn không sợ mà lúc này cực kỳ bình tĩnh.

“ Ngươi là một kẽ thông minh! Vậy cần ta hỏi sao?” Nàng nhàn nhã.

“ ta Cá Đuối, sống chỉ thờ một chủ, chết theo gió biển mang đi! Thà chết vinh còn hơn sống nhục, mang tiếng ngàn thu” Cá Đuối lúc này cốt khí hiên ngang.

“ ta cũng lười đi thục một tên như ngươi!” Nàng không mặn không nhạt nói.

“ vậy tốt! cho ta một cái khống khoái! Mập Ca đang đợi ta dưới hoàng tuyền.

“ sẽ nguyện như ý của ngươi nhưng ta có một câu hỏi”

“ Bạch Long hải tặc đoàn đang nội chiến!” không để hoàng kỳ phương hỏi, hắn đã nói trước, nói xong hắn nhắm mắt làm ngơ không nói gì thêm, một mực đưa cái đầu ra chờ bị chém.

Hoàng Kỳ Phương khẽ nhìn Lê Giang một cái rồi xoay người bước đi.

Hiện tại Bạch Long Hải tặc đang nội chiến, đây là tình hình cực tốt cho nàng, thế nhưng kế hoạch cần phải bày một cách tỷ mĩ không được lơ là.

………………………………………………………………………………………………………

Trở lại đất liền, hiện tại các thôn trấn được các người chơi, quân đoàn chiếm được, phân nữa do Sĩ Nhiếp tiếp quản, phân nửa vẫn còn dang trong gian đoạn đấu tranh, chiến đấu đang trong giai đoạn khốc liệc.

Mạnh mẽ chống lại chính là Đại Việt công hội, tất cả 4 mũi tấn công đều có quân của bọn họ, đương nhiên số thành trấn chiếm được cũng nhiều nhất. sau đó là các công hội lớn cũng hùa theo.

Không phải vì lợi ích của thành trấn, mà chính là Sĩ Nhiếp lại một lần nữa tăng thuế, tăng lên 45%, khiến cho người chơi kinh doanh muốn hộc máu.

Sự kiện giảm sản lượng lương thực xuống 30%. Thuế tăng thêm 30% bọn họ đã muốn phá sản, vậy mà Sĩ Nhiếp lại há mồm muốn nộp thêm 15% nữa. bọn họ không tạo phản cũng không được.

Hiện tại phó bản Hoàng Cân Khúc Dương chính là một cái máy ngốn lương thực cực lớn, thế nhưng lợi ích nó mang về thì lại cực cao, chính vì vật giá lương thực không ngường tăng mạnh. Khiến cho người chơi ngày càng chất vật hơn.

Vì lẽ đó, bọn họ cùng nhau lập liên quân đối kháng Sĩ Nhiếp. sau khi nhiệm vụ phụ tuyến khu vực kết thúc, quân đội của Sĩ Nhiếp chỉ có hơn 20 vạn quân, hơn nữa đồn trú ở các thành trì cũng không ít. Quân lính đi viễn chinh cũng chưa tới 10 vạn. mà người chơi con số cũng lên tới chục triệu người chơi. Mỗi người bỏ ra 500 quân, tổng hợp lại, lấy thịt đè người quân Sĩ Nhiếp cũng chết.

Đây chính là một nháo sực cực lớn, khiến cho Triều Đình Nhá Hán chú ý quan tâm, Mục Châu Lưu biểu chấp chưởng vùng Kinh Châu và Giao Châu, cũng không để yên cho vụ này. Một mực sau Văn sính đại tướng cùng Hàn Tung, Vương Uy và Hoàng Tổ bình định quận Giao Chỉ.

Bố cáo vừa được tung ra, như một đòn cực mạnh đánh vào liên quân, các thế lực nhỏ lẽ ngay lập tức nháo nhào tháo chạy, để một mình Đại Việt công hội đứng mũi chịu sào, tình hình ngày càng nguy cấp.

Hùng Vũ, tuy không tham gia vào liên quân thế nhưng tin tức hắn vẫn nắm rõ trong lòng bàn tay, tuy Sĩ Nhiếp vẫn chưa giải quyết được đám hỗn loạn kia, nên vẫn còn nhiều thời gia cho hắn phát triển, chỉ cần hắn có đủ thực lực thì, cho dù Tào Tháo, Lưu Bị đánh xuống hắn vẫn có khẳ năng đánh trả.

Còn về Đặng Lâm, trong tay hắn năm giữ một tiểu thành cấp 3, tuy sự vụ cực nhiều, thế nhưng thực lực của hắn lại tăng thêm một mãng cực mạnh. Đại thành cấp 3 có thể huấn luyện binh chủng cấp 4. Thế nhưng chỉ có quân binh có hộ khẩu tại Thành từ 10 năm trở nên mới có thể huấn luyện.

vì vậy tuy có thể huấn luyện binh chủng cấp 4, thế nhưng hiện tại Đặng Lâm không có cách nào huấn luyện cả, vì khi chiếm cứ thành trấn thì trong thành đã không còn một bóng người.

Tuy vậy kiến trúc lại tăng lên một tầm cao mới, với nhiều khí cụ phòng thành và một điều đặc biệt là vật phẩm hắn nhận được sau khi hoàn thành nhiệm vụ thiên mệnh là một bản vẽ trong truyền thuyết bản vẽ Nõ Thần An Dương Vương.

Mà nguyên liệu làm Nõ Thần củng cực kỳ khó tìm thứ nhất là Xích Mộc, loại gỗ này toàn thân màu đỏ như lửa phân bố tại các vùng cực nhiệt, khí hậu nóng quanh năm, chỉ có những thợ đốn củi cấp bậc truyền thuyết mới đốn được.

Còn nguyên liệu thứ hai là móng rùa Thiếc Qui. Nhưng con Thiếc Qui sống trên một hòn đảo nhỏ trên biển đông, không ai biết được tọa độ chính xác.

Nguyên liệu thứ 3 thì tương đối dể tìm đó chính là Bạch Ngưu Cân, tuy trâu trắng khó tìm, thế nhưng còn dễ hơn so với hai loại kia, tuy vậy Đặng Lâm cũng đã đủ đau đầu.

Truyện được sáng tác bởi: Hoàng Kỳ Phương

๖ۣۜKỳ Phương๖ۣۜVô Tà ๖ۣۜ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.