Editor: Vy Vy 1505
Hoàng Thái tử là trữ quân, mà mẹ con Kỷ Hoàng hậu muốn đoạt trữ, hai bên mặt ngoài hài hòa, nhưng nội bộ là muốn diệt trừ nhau cho sảng khoái.
Lúc trước Hoàng hậu nghĩ cách chọn một quý nữ từ trong tộc nhà mẹ đẻ đẩy lên vị trí Hoàng Thái tử phi, chính là một mũi tên bắn hai con điêu.
Một trong số đó chính là tận lực đẩy lùi khả năng con vợ cả của Thái tử sớm được sinh ra.
Tâm tư này kỳ thật không khó đoán, nhưng lại dễ dàng có hiệu quả. Thái tử bị cứng rắn nhét cho một Kỷ thị nữ làm vợ, không có cảm tình cơ sở, lại chán ghét dòng họ này tận xương.
Cảm tình phu thê bất hoà, Thái tử nghi kỵ Thái tử phi, dưới tình huống này, làm sao có thể đôn luân liên tiếp, sinh hạ con vợ cả?
Kết quả đúng như Hoàng hậu sở liệu, Thái tử phi bị vắng vẻ, thậm chí sau khi cân nhắc, dựa vào Khôn Ninh Cung, chấp nhận làm nhãn tuyến.
Hoàng hậu xem như vừa lòng, vắng vẻ rất tốt, vẫn luôn tiếp tục bị vắng vẻ, Đông Cung chậm chạp không có con vợ cả, thậm chí vì Cao Húc không thích nữ tử đến gần, ngay cả con vợ lẽ cũng không có.
Dưới gối trữ quân không có con nối dõi là một nhược điểm phi thường lớn, theo tuổi của Thái tử dần dần tăng trưởng, nhược điểm này sẽ càng ngày càng rõ ràng.
Chuyện này có lợi rất lớn cho mẹ con Hoàng hậu.
Không nghĩ tới, hiện giờ một tin sét đánh oanh tạc giữa trời quang.
Thái tử phi có thai.
Thai này bất luận là nam hay nữ đều là đứa cháu đầu tiên của Xương Bình Đế, nếu là nam liền càng thêm khó lường.
Cho tới bây giờ Thái tử đại hôn chưa đủ tám tháng, Thái tử phi mang thai đã đầy ba tháng, nói cách khác, phu thê thành hôn không đến nửa năm, nàng liền có mang.
Hoàng hậu sinh hai con trai, bà biết rất rõ phụ nhân hoài thai không có khả năng thật ba tháng mới phát hiện. Mặc dù Kỷ Uyển Thanh chủ quan không hiểu, bên cạnh nàng không phải còn có ma ma hồi môn kinh nghiệm phong phú sao?
Sắc mặt bà âm u: “Như vậy xem ra, Thái tử phi cũng không hề bị vắng vẻ.”
Muốn giấu diếm tin tức mang thai nghiêm mật như vậy, không thiếu được Cao Húc ra tay, phu thê Đông Cung chẳng những không trì hoãn mang thai sinh con, chỉ sợ giao lưu cũng không ít.
“Hay cho một Thái tử phi! Chắc là nàng quên mất, nàng còn có một muội muội nằm trong tay bổn cung.”
Hoàng hậu bị lừa gạt, nhớ đến vẻ mặt ảm đạm bi thương lúc trước của Kỷ Uyển Thanh, sau khi cân nhắc không thể không khuất phục, lửa giận bốc cao, hung hăng chụp một chưởng trên bàn.
“Bang” một tiếng trầm vang, bộ giáp khảm hồng ngọc nhọn hoắc trên đầu ngón tay bà ta đập lên bàn, tràn ra một chút máu tươi.
“Nương nương, ngài……”
Nhũ mẫu Hồ ma ma mắt sắc, nhanh chóng tiến lên, cẩn thận hầu hạ chủ tử gỡ xuống bộ giáp. Quả nhiên, móng tay được tu bổ mượt mà đã gãy sâu bên trong, lực đạo quá lớn, miệng vết thương còn không nhẹ.
Bà nhanh chóng phân phó cung nhân lấy thuốc trị thương tới, thoa cho chủ tử.
“Nương nương, ngài bớt giận.”
Gần đây tâm thần và thể xác Hoàng hậu đều mệt mỏi, bên ngoài có Ngụy Vương lần lượt bị đả kích, Trần Vương tiếp chưởng triều vụ cũng không trôi chảy, bên trong có Lệ Phi từng bước ép sát, được khẩu dụ của Hoàng đế phân chia cung quyền, cứng rắn cắn một miếng thịt to từ trên người bà.
Bà ta giống như già thêm vài tuổi, trang điểm dày đậm cũng không che lấp được tiều tụy.
Hồ ma ma xem ở trong mắt ở đau trong lòng, vừa nhẹ nhàng băng bó, vừa thấp giọng khuyên giải an ủi: “Nương nương, có lẽ tình huống không tệ như vậy đâu.”
“Mặc dù Thái tử phi bị vắng vẻ, nhưng theo quy củ, mỗi mùng một mười lăm Thái tử phải nghỉ ngơi trong phòng nàng đến sáng. Thái tử tuổi trẻ, ngày thường không gần nữ sắc, nhưng có lẽ ngẫu nhiên cũng có đụng chạm.”
Nam tử tuổi trẻ vốn tràn đầy nhu cầu, hưởng qua tư vị sợ là càng khó nghẹn. Bên cạnh Thái tử không có nữ nhân khác, cùng ngủ một giường với Thái tử phi, mặc dù không thích, chỉ sợ cũng có thời điểm mất khống chế.
Nếu là may mắn cũng có thể hoài thai. Còn về sau khi có thai, Thái tử nguyện ý ra tay che lấp cũng bình thường, dù gì thì đây cũng là con hắn.
“Ma ma nói cũng không phải không có khả năng.”
Hoàng hậu tức giận hoãn hoãn, kỳ thật để tay lên ngực tự hỏi, nếu bà là Thái tử, chỉ sợ cũng không thể không có khúc mắc với Kỷ thị nữ.
“Nhưng, mặc dù là thật sự thì sao chứ.”
Mặc kệ quá trình như thế nào đều không thay đổi được gì. Một khi Kỷ Uyển Thanh có con, ở Đông Cung liền có gốc rễ, lập trường sẽ hoàn toàn không giống trước.
Nếu Đông Cung ngã xuống, con nàng sẽ điêu tàn theo. Làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, nếu bắt buộc phải chọn một giữa muội muội và con ruột, đương nhiên là con mình càng quan trọng hơn.
Trên mặt Hoàng hậu mây đen dày đặc, Hồ ma ma cũng không nói gì nữa, khuyên nhủ: “Nương nương, hay là chúng ta thử trước một phen, có lẽ trong lòng nàng tồn may mắn, muốn bảo vệ cả hai cũng không chừng.”
Muội muội của Kỷ Uyển Thanh ý nghĩa không phải tầm thường. Hai người là song sinh, cha mẹ mất sớm, sống nương tựa lẫn nhau mấy năm, không đến vạn bất đắc dĩ, chỉ sợ không đành lòng vứt bỏ.
Có lẽ nàng sẽ có lệ, nhưng sẽ không trực tiếp trở mặt.
Hoàng hậu nghe vậy, lại lắc đầu: “Ma ma, chỉ sợ chưa chắc.”
Thái tử vốn không phải người bình thường, đã có hài tử, trình độ hắn chú ý Thái tử phi khẳng định tăng lên không chỉ một cấp bậc. Không thể lại vắng vẻ, như vậy chắc sẽ dự phòng thi thố.
Không thể mặc kệ giống như trước kia, nếu Kỷ Uyển Thanh có dị động, hắn sẽ không bỏ mặc không lo.
“Nhưng, trước tiên thử một phen cũng tốt.”
Hoàng hậu giật giật ngón tay, một cơn đau truyền đến, Thanh Hòa Cư canh phòng nghiêm ngặt, vậy thăm dò từ bên kia trước.
“Ma ma truyền tin tới biên thành, phân phó Tôn gia ra tay, làm Kỷ Uyển Tương chịu chút thương nhẹ và kinh hách là được.”
Hoàng hậu