Editor: Vy Vy 1505
Hắn và ngoại tổ phụ Ngô Chính Dung mới vừa tách ra, nàng không tin hắn nghe không hiểu, Kỷ Uyển Thanh kiều hừ một tiếng, giận quay mặt đi không nhìn hắn.
“Thanh Nhi?”
Cao Húc chỉ muốn thoáng đùa nàng một chút, nhưng không tính làm giữa phu thê lưu lại ngăn cách. Hắn biết nàng để ý cái gì, vui vẻ chịu đựng, một loại vui sướng khác thường chiếm cứ cõi lòng.
Đề tài này cần lập tức nói rõ ràng, không thể có chút mơ hồ, hắn ôm thê tử, xoa xoa mặt nàng, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Hôm nay……”
“Thanh Nhi, làm sao vậy?”
Cao Húc tập trung nhìn vào, thế nhưng thấy khóe mắt thê tử ửng đỏ, mắt đẹp xâm nhiễm một tầng hơi nước, trong lòng hắn căng thẳng, giọng điệu nhất thời dồn dập vài phần: “Hôm nay ngoại tổ phụ đến đây, xác thật nhắc tới một câu, lúc ấy cô liền cự tuyệt.”
Trên thực tế, Thái tử phi mang thai, Thái tử lại nạp người hầu hạ là chuyện thực bình thường. Ngô Chính Dung lo lắng người lung tung rối loạn bị nhét vào Đông Cung, lại ẩn ẩn phát hiện tâm tư cháu gái, tính toán đề nghị một chút.
Đây chỉ là tấm lòng lo lắng vì vãn bối, cũng không phải là nhất định phải được việc, mịt mờ đề ra một câu, nếu cháu ngoại uyển cự, chuyện này liền từ bỏ.
Hai ông cháu cũng không lại chú ý đề tài này, ở ngoại thư phòng chủ yếu thảo luận công việc khác.
Thê tử ghen tuông là vì để ý hắn, Cao Húc cao hứng, nhưng nếu làm nàng ủy khuất, vậy không phải ý muốn của hắn.
“Cô nói là làm, nếu đã đáp ứng nàng, sẽ không lật lọng.” Càng đừng nói, hắn chưa bao giờ có tâm tư kia.
Cao Húc dứt lời, lại e sợ chính mình hơi lạnh lùng sắc bén chút, dừng một lát mới thấp giọng nói bên tai nàng: “Nàng không biết tâm ý của cô sao?”
Giọng hắn rất thấp, nam tử xưa nay trầm ổn nội liễm, nhợt nhạt hỏi một câu ẩn ẩn mang theo tình ý, đủ để biểu đạt tâm tư của hắn.
Kỷ Uyển Thanh vốn mẫn cảm, tự nhiên dễ dàng phát hiện, nàng xoay người ôm hắn, dựa vào hõm vai hắn” “Thiếp sớm biết rằng, tâm tư điện hạ cũng giống tâm tư thiếp.”
Phu thê chặt chẽ ôm nhau, nàng ngưỡng mặt nhìn hắn: “Thiếp cũng không còn nghi vấn.”
“Nếu không còn nghi vấn, về sau không được lại khóc.” Cao Húc thở dài nhẹ nhõm một hơi, cúi đầu hôn hôn nàng, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
“Kỳ thật thiếp không muốn khóc.”
Nói đến cái này, Kỷ Uyển Thanh mày đẹp nhíu lại, vốn dĩ nàng chỉ tính làm nũng nhân tiện biểu thị công khai chủ quyền một chút thôi. Chỉ là mới vừa nói nói, ngực đột nhiên rầu rĩ, cảm xúc không chịu khống chế hạ xuống, không lý do liền đỏ hốc mắt.
Thai phụ cảm xúc khá phập phồng, có khi hạ xuống có khi táo bạo, tuy đại phu cổ đại không hiểu biết kích thích tố, nhưng cũng không gây trở ngại bọn họ chẩn ra bệnh trạng mặt ngoài.
Cao Húc sớm đã hỏi Lưu thái y kỹ càng tỉ mỉ, hắn vừa nghe liền hiểu, vội trấn an: “Cô biết.”
Chỉ cần cảm xúc phập phồng không kịch liệt, liền không ngại, hắn không muốn thê tử cứng rắn nghẹn, ngược lại bị thương thân mình.
Kỷ Uyển Thanh cảm xúc tới nhanh đi cũng nhanh. Phu quân săn sóc, môi anh đào nổi lên ý cười ngọt ngào, ngưỡng mặt hôn hôn hắn, ngẩng đầu lại cười nói: “Thiếp không cho chàng muốn người khác.”
“Được.”
Cao Húc mỉm cười ứng.
Trên thực tế, Thái tử phi mang thai, Xương Bình Đế cũng đã nhắc tới, muốn ban cho hắn hai trắc phi, hắn uyển chuyển từ chối.
Hoàng đế chưa chắc thích Đông Cung phi thiếp đông đảo, con nối dõi một người tiếp một người, lúc trước Cao Húc vẫn luôn bảo trì độc thân, không thể thiếu Xương Bình Đế ngầm đồng ý, nếu bản thân hắn cự tuyệt, việc này liền bỏ qua.
Cao Húc ôm kiều thê trong lòng, xoa xoa tóc nàng, những việc này hắn xử lý thỏa đáng liền được, cũng không nhắc tới.
Hiện giờ cảm xúc nàng không ổn định lắm, giận dỗi thì dễ dỗ, nếu không duyên cớ rơi nước mắt, ngược lại làm hắn đau lòng.
Đã sắp đến giờ dùng bữa tối, phu thê ở bên nhau tâm sự một lát, nắm tay dùng bữa, tiêu thực liền lên giường nghỉ ngơi.
Hôm sau lúc Kỷ Uyển Thanh thức dậy, Cao Húc theo thường lệ đã ra cửa. Buổi sáng nàng quản gia xong, liền nghe nói đã định ra hôn phu cho Ngô Tĩnh Xu, thực mau sẽ đi lục lễ.
Phùng thị lo lắng ngăn cách không cần thiết, riêng truyền tin tức tới cho Thái tử phi biết.
Ngô gia là nhà có quy củ, Phùng thị cũng là người minh bạch, cho dù Ngô Tĩnh Xu có tình ý, cũng lăn lộn không được.
Tin tức này xác thật làm người vui sướng. Kỷ Uyển Thanh ăn uống mở rộng, giữa trưa ăn nhiều hơn nửa chén cơm, tiêu thực một lát mới nghỉ trưa, thức dậy liền vận động ở trong phòng.
Không có biện pháp, giữa mùa hè bên ngoài quá nóng, cho dù là sáng sớm hay chiều tà nàng cũng không dám tùy ý ra ngoài.
Mới vừa đi hai bước, rèm cửa được vén lên, Cao Húc về phòng.
“Thanh Nhi, biên thành Trịnh gia có tin tức truyền tới.”
*****
Biên thành.
Hoàng hậu mệnh lệnh thông qua bồ câu truyền thư, bà quyết định ngày hôm sau, tin tức liền đến biên thành, lại từ nhãn tuyến cứ điểm ở biên thành truyền vào khu quân hộ.
Tôn gia cũng không có nhiều năng lực, nếu không đã sớm thăng chức. Nhưng bọn họ thật có chút thông minh vặt, không cam lòng còn tham lam, có cơ hội liền đáp ứng làm nhãn tuyến cho Hoàng hậu.
Khu quân hộ còn có một ít nhãn tuyến khác nữa, vốn dĩ bọn họ cũng không xuất chúng. Nhưng sau đó Kỷ Uyển Tương theo nhà chồng tới khu quân hộ, vừa vặn ở sát vách Tôn gia, cơ hội lập công của Tôn gia liền tới.
Người nhà này bề ngoài hàm hậu thành thật, rất có tính ngụy trang, đối xử người khác cũng nhiệt tình, xưa nay hoà đồng với hàng xóm. Bọn họ làm thực tốt nhiệm vụ Hoàng hậu giao, được ban thưởng phong phú, mấu chốt nhất chính là, nam nhân nhập ngũ trong nhà còn được đề bạt thăng một bậc.
Tôn gia hưởng qua ngon ngọt, lại gặp cơ hội lần nữa, đương nhiên xoa tay hầm hè, muốn xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ. Lại không hề biết rằng, nhà mình nhất cử nhất động đều bị giám thị chặt chẽ.
“Lần này Tôn gia tính toán làm tai nạn hỏa hoạn, nhà con đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?”
Người nói