Một tay ta nhè nhẹ vuốt ve Bối Bối đang nằm bên cạnh, tay kia vừa cầm chai rượu nho tìm được trên chiếc thuyền Bảo Bảo kéo về vừa uống, đồng thời dùng ba cái xúc tu lật lật đống đồ đạc trên thuyền.
Nghe Bảo Bảo kể lại, con bé người cá kia đã cứu một nam giới loài người, sau đó kéo hắn lên bờ cát, hát một bài tình ca rất hay (sau khi nói ra tính từ này, Bảo Bảo căng thẳng dùng đuôi che miệng, một lát sau thấy ta không tức giận mới tiếp tục nói) để đánh thức người đó.
Ta dùng một chân vỗ vỗ nó, "Bảo Bảo, làm tốt lắm!"
"Ngươi khen nó hát hay là không sai, đó vốn là âm thanh của chủ nhân ngươi mà". Ta hơi siết tay, chiếc ly lập tức vỡ thành mảnh vụn. Rượu vang màu đỏ vốn nhờ phép thuật mà nằm yên trong ly lập tức tan vào trong nước biển.
Dù sao cũng là thứ của chính mình, nhìn thấy bị người khác chiếm mất, kiểu gì trong lòng cũng sẽ không thoải mái, đúng không?
Vương miện ngọc trai, tiếng ca tuyệt vời nhất trên đời!
Đó là biểu tượng của con gái biển cả.
Bây giờ lại ở trên người con bé người cá kia, một con bé ngu xuẩn!! Chắc từ lúc sinh ra nó đã dương dương tự đắc vì được khen ngợi là có âm thanh của tự nhiên? Ha ha, rất nhanh, rất nhanh, ta sẽ thu hồi tất cả mọi thứ vốn thuộc về ta, toàn bộ!
Lúc này là mở đầu của một cơ hội tốt. Bởi vì ta ngửi được mùi tình ý đang nảy mầm, thứ tình cảm nguy hiểm dễ dàng biến một người thành kẻ ngốc.
Nhìn này! Ta phát hiện ra thứ tốt rồi! Dùng chân kéo một tấm gương, một đống trang phục của phụ nữ loài người và cả một bức tượng ra. Tượng của một người đàn ông đẹp trai đến cực điểm. Ta áp sát vào nhìn hàng chữ khắc dưới chân tượng: Vương tử điện hạ Eric Alexander Austar. Chúc mừng sinh nhật vương tử điện hạ.
Bảo Bảo ở bên cạnh xúc động bơi vòng vòng, nói ngoại hình nhân loại con bé người cá cứu kia giống bức tượng này như đúc.
A, xem ra tên loài người này còn là một vương tử. Cứu được vương tử điện hạ của loài người cơ đấy! Ta đi vòng quanh bức tượng đó, đánh giá kĩ càng, nếu như không có gì bất ngờ thì đây là bức tượng được tạc theo đúng ngoại hình của hắn hiện giờ.
Cực kì anh tuấn, thân hình cao ráo, thần thái khỏe mạnh, nụ cười mê người, đôi mắt sâu sắc. Nếu như không đoán sai thì người này sẽ còn có phong độ đường hoàng và giáo dục hoàn mỹ, dù sao cũng một vương tử mà.
Một người đàn ông như vậy thì con bé người cá bị hấp dẫn cũng là đương nhiên. Sức hấp dẫn của vị vương tử điện hạ này không hề kém người mấy trăm năm trước nọ chút nào.
Đối với một thiếu nữ luôn khát vọng tình yêu đẹp đẽ thì đây đúng là đối tượng trong mộng, một trái cây ngọt ngào và hấp dẫn biết bao! Chẳng lẽ nó có thể chỉ nhìn mà không ăn sao?
"Mang toàn bộ mấy thứ này đến nơi con bé người cá kia có thể nhìn thấy, tìm cách để nó phát hiện được!" Ta ra lệnh cho Bảo Bảo.
"Ngươi nói ta bất công? Nói Bối Bối chuyện gì cũng không cần làm mà hôm nay ngươi lại phải chạy hai chuyến rất mệt? Nhớ rõ là Bối Bối đang bị thương đấy! Hay là ngươi cũng muốn bị thương? Ta có thể giúp ngươi, hơn nữa sau đó ta đảm bảo ngươi có thể nằm trên giường mà không phải làm gì hết!" Ta nhe răng dọa con cá chình không biết tốt xấu này.
Nhìn vẻ tủi thân của Bảo Bảo ta lại không nhịn được bật cười, "Được rồi, đừng có giả bộ nữa. Xong việc ta sẽ làm phép cho ngươi giúp ngươi có thể tìm được tất cả những con tôm hùm xung quanh đây!"
Đạt được mục đích, Bảo Bảo lập tức phấn chấn lên.
"Còn nữa, phải chú ý an toàn".
Bảo Bảo nhận lệnh bơi đi, ta thì âm thầm tính toán. Vài thứ kia có lẽ đã đủ để dụ dỗ cho mầm tình của con bé người cá nảy nở. Nó nhất định sẽ tò mò với thế giới trên đất liền.
Mà muốn lên đất liền, trong toàn bộ đại dương chỉ có ta mới có biện pháp, ngay cả cha nó cũng không làm được.
Bây giờ, chỉ cần kiên nhẫn đợi cá cắn câu.
Con gái của biển cả
Tác giả: Bái Tang
Dịch: Losedow