Những ngày tiếp theo, ta chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi đi chậm đến thế. Cuối cùng cũng tìm được cơ hội báo thù, điều này làm máu ta sôi trào.
"Ngươi nói ma bạch tuộc không có máu? Đồ khốn! Ta đương nhiên không phải ma bạch tuộc! Ta chính là Ursula, con gái của Poseidon thực sự!!" Ta vung chân quất tên Bảo Bảo dám nói ta là ma bạch tuộc ra thật xa.
Đúng vậy, ta vốn là con gái của biển cả. Con gái của thần biển thực sự!
Đội vương miện ngọc trai lên trên mái tóc quăn màu đen vừa dài vừa dày, ta có thể hát lên những ca khúc động lòng người nhất. Vì nó, tất cả mọi tàu thuyền đi qua đều lạc hướng, vô số thủy thủ tới tấp nhảy xuống biển chỉ vì muốn vĩnh viễn được ở bên chủ nhân của tiếng ca.
Ta biết chính mình năng mưa bất chợt, buồn vui bất thường, vừa hay thay đổi lại vừa buông thả. Nhưng cha ta vẫn chỉ vừa cười ha ha vừa khẽ vuốt mái tóc đen đẹp đẽ như rong biển của ta, nói rằng đây mới là con gái của biển cả.
Đương nhiên ta biết tính cách của cha cũng như vậy. Tính cách của ta được di truyền từ cha, còn mẹ ta là một người dịu dàng hiền thục.
Vì vậy ta vẫn luôn kiêu ngạo, muốn gì làm nấy.
Chẳng hạn như nghe thấy có một người phụ nữ loài người cuồng vọng cho rằng con gái mình còn xinh đẹp hơn cả tiên nữ dưới biển, đây chẳng phải là trực tiếp động chạm đến ta và mẹ ta? Vì vậy ta, vốn kiêu ngạo và tự phụ, liền tìm gặp con gái của người phụ nữ đó, nghe nói còn là một công chúa, tại sao mấy con bé đáng ghét đó, chẳng hạn như con bé người cá kia, đều thích gọi chính mình là công chúa? Thân phận ta tôn quý nhưng ta chưa từng nói mình là công chúa của biển cả bao giờ, đúng là một cái danh hiệu ngu xuẩn hết sức!
Lạc đề rồi!
Tóm lại là ta bắt con gái bà ta đi, đặt ở trên một tảng đá lớn để làm mồi cho lũ quái vật biển, để cho nó sợ hãi run rẩy chờ đợi cái chết đến gần. Xem ngoại hình tự nhận là đẹp hơn tiên nữ dưới biển kia có thể cứu được mạng ngươi từ miệng quái vật hay không!
Mặc dù sau đó con bé kia được người khác cứu thật, nhưng ta cũng không quan tâm. Ta không quan tâm đến kết quả, ta chỉ để ý đến việc tôn nghiêm của ta không thể để cho đám người ngu xuẩn đó chà đạp.
Từ nhỏ đến khi ta lớn, cha ta vẫn hi vọng ta có thể kết hôn với bạn thanh mai trúc mã của ta, Hel, con trai Diêm vương Hades. Hel trầm lặng và kiệm lời, hắn chỉ biết lẳng lặng nhìn ta mỗi lúc ta tức giận đập phá lung tung, điều này làm cho ta càng tức giận.
Nhưng kỳ thực ta không ghét Hel. Hắn dạy ta rất nhiều phép thuật của âm phủ. Bây giờ nhớ lại, có lẽ hắn thực sự nghiêm túc muốn lấy ta, để ta trở thành hoàng hậu tương lai của âm phủ.
Nhưng khi đó ta không hiểu. Cho dù lúc muốn tìm một chỗ dựa ta vẫn tới tìm Hel, cuộn mình rúc vào trong lòng hắn, mặc dù bộ ngực hắn rộng rãi và ấm áp, không lạnh như băng như người chết, nhưng hắn chưa từng an ủi hay dỗ dành ta, chứ đừng nói tới những lời yêu thương.
Hắn chỉ biết dùng đôi mắt màu đen nhìn ta, ta chỉ nhìn thấy hai hình bóng nho nhỏ của mình bị khóa trong đôi mắt đen như mực đó.
Có lẽ là bởi vì tính hắn vốn trầm lặng, có lẽ là nghĩ đến sự yên tĩnh ngàn năm như một ngày của âm phủ, vì vậy ta luôn cảm thấy nôn nóng. Ta không thể khẳng định một người hoạt bát quậy phá như mình có thể chịu đựng được những thứ này hay không. Tính mạng của thần tộc là vô biên vô hạn!! Hơn nữa ta vẫn nhìn không thấu Hel, nhìn không thấu hắn, không biết đến cùng hắn muốn ta thế nào.
Vì thế, ta lên bờ, lên thế giới trên mặt đất thoải mái chơi đùa, dụ dỗ nam giới loài người, bọn họ dễ dàng quỳ gối dưới váy ta, trở thành thần dân bị ta nô dịch. Hel nhìn thấy nhưng lại không tỏ ra ghen tỵ chút nào, hắn chỉ lẳng lặng theo ta, đến khi ta uống say lại bế ta trở lại đáy biển.
Khi đó, tại chỗ sâu nhất trong lòng ta có một khát vọng, khát vọng có người có thể khiến ta bùng cháy. Hiển nhiên Hel không phải người này, mặc dù hắn luôn bảo vệ ta, vừa đáng tin cậy lại vừa chín chắn.
Cho nên ta vẫn do dự về chuyện kết hôn với Hel. Dù vậy, nếu như không có biến số thì có lẽ cuối cùng ta vẫn sẽ chấp nhận sắp xếp của cha...
Cho đến khi gặp người nọ...
Khi hắn xuất hiện lần đầu tiên, nhìn ta bằng cặp mắt màu xám nhạt lấp lánh ánh sáng kia, tiếng ca của ta dừng lại, ta chỉ cảm thấy khi đó toàn bộ thế giới trở nên tĩnh lặng.
Ta cảm thấy đó chính là người trong mộng của ta, một người có thể làm cho ta không còn dùng tiếng ca mê hoặc tàu thuyền, từ đây chỉ mong được ca hát cho một mình hắn nghe, chỉ vì một mình hắn.
Tình cảm điên cuồng trỗi dậy trong lòng, ta đã say đắm Ceto, đúng vậy, hắn gọi là Ceto. Ta thích cặp mắt màu xám nhạt lấp lánh ánh sáng thần bí kia, thích nụ cười dịu dàng mê say của hắn. Khi những ngòn tay thanh nhã mà trắng muốt của hắn xuyên qua mái tóc đen của ta, ta chỉ cảm thấy không có thời khắc nào vui vẻ hơn lúc này.
Hắn cũng có một giọng hát rất tuyệt. Không lẳng lơ, mượt mà và sâu lắng như ta, tiếng ca của hắn thanh thoát và trong vắt, mang theo sự mỏng manh làm làm người khác xót xa. Khi ta cùng hắn hợp ca, tất cả hải tộc nghe thấy đều nói rằng lúc đó họ chỉ muốn chết đi một cách thỏa mãn.
Bảo Bảo đột nhiên xông tới bơi quanh, cắt ngang hồi ức của ta. Nó nói con bé người cá đó đã đến, còn vài hải lý nữa là tới rãnh biển tuyệt cảnh.
Ta gác lại những kí ức này, tập trung tinh thần chuẩn bị cho vở kịch sắp trình diễn, một vở kịch liên quan đến việc ta có thể rời khỏi cái nơi đáng chết này hay không.
====================
http://demigoddatabase.com/wp-content/uploads/2011/03/Poseidon.jpg
Trong thần thoại Hy Lạp, Poseidon là vị thần của biển cả, ngựa và "người rung chuyển trái đất", của những trận động đất. Những vị thần biển Rodon trong thần thoại Illyria, Nethuns trong thần thoại Etrusca, và Neptune trong thần thoại La Mã đều tương tự như Poseidon. Poseidon còn có nhiều người thân như Zeus, Hera, và các con của mình.
Tiếng Việt còn dịch Poseidon và Neptune là Hải Vương thần.
Với vẻ đẹp rực rỡ của một vị thần hùng mạnh cai trị biển cả, Poseidon có một cung điện tráng lệ nguy nga dưới đáy biển sâu. Mỗi khi Thần Poseidon trầm lặng, uy nghi ngồi trên chiếc xe do những con bạch mã dũng mãnh kéo chạy trên mặt biển mênh mông, khi đó thì sóng biển dạt sang hai bên nhường đường cho thần, xung quanh có những con cá heo nhào lộn đón mừng và từng đàn cá tung tăng bám theo cỗ xe thần thánh. Khi Poseidon khua chiếc đinh ba xuống mặt nước thì biển cả dậy sóng, bão tố kinh hoàng, gây nên những cơn địa chấn rung chuyển mặt đất. Nhưng khi thần chĩa đinh ba lên đầu các ngọn sóng thì chúng ngoan ngoãn dịu đi. Bão tố ngừng thổi và mặt biển trở nên êm dịu hiền hoà như cũ. Chính tay Poseidon chặt ngang các lục địa tạo thành những eo biển, cửa sông. Thần cũng tự tay phát ra các mạch nước nguồn, làm nổi lên những hải đảo. Cũng chính Poseidon đã giữ gìn cho các lục địa khỏi sụp đổ.
Poseidon là con của Titan Cronus và Rhea.
http://media.animevice.com/uploads/2/20185/323337-323207_hades_super_super.jpg
Trong thần thoại Hy Lạp, Hades (vị thần vô hình), chủ nhân của địa phủ, là con trai trưởng của Titan Cronus và Rhea. Vì lo sợ bị lật đổ, Cronus đã nuốt sống tất cả những đứa con của mình vào bụng. Zeus, vị thần cuối cùng, may mắn thoát khỏi số phận đó, khi trưởng thành, đã thành công trong việc giải thoát những người anh chị của mình, và cùng họ lật đổ Cronus và kết thúc sự thống trị của các Titan. Trong cuộc chiến đó, 3 Cyclop con trai của Uranus được các vị thần giải thoát khỏi Tartarus đã dâng cho Zeus lưỡi tầm sét, cho Poseidon lưỡi giáo ba chĩa, và cho Hades mũ tàng hình. Đêm trước trận đánh, Hades đội mũ tàng hình, xâm nhập vào căn cứ của các Titan, và phá hủy hết tất cả vũ khí của họ. Sau chiến thắng, Hades cùng với 2 em gái của mình là Demeter, Hera và 2 em trai cùng một người chị gái là Hestia, Zeus và Poseidon trở thành 6 vị thần đầu tiên thống trị trên đỉnh Olympus. Hades, Poseidon và Zeus rút thăm để phân chia lãnh địa cai quản: Zeus giữ lấy bầu trời, Poseidon nhận lấy biển khơi, và Hades cai quản địa phủ, nơi linh hồn người chết tìm đến, và tất cả lãnh địa bên dưới mặt đất.
Vì là thần cai quản địa phủ, nơi phán xét linh hồn người chết, Hades thường bị nhầm lẫn với thần chết. Mặc dù quan niệm đương đại vẫn gắn liền cái chết với sự xấu xa, độc ác, Hades trong thần thoại lại là người có khuynh hướng nhân hậu. Ông thường được miêu tả rất tự tại, điềm tĩnh, chứ không độc ác. Là người đứng giữa sự sống và cái chết, Hades thực chất là vị thần gìn giữ sự cân bằng của tạo hóa.
Tên của nơi Hades cai quản cũng được gọi là Hades, đó là Địa ngục, hay âm phủ, địa phủ, được chia thành 3 vùng: vườn địa đàng Elysian (Elysium) dành cho linh hồn người tốt và anh hùng, vườn Asphodel dành cho người thường, và địa ngục Tartarus nơi giam giữ, và trừng phạt những linh hồn tội lỗi, độc ác và phản trắc.
Trên đường đến địa phủ, người chết phải dùng một đồng tiền (mà thân nhân đặt vào miệng họ) để nhờ người lái đò tên là Charon giúp vượt sông Acheron. Trong tác phẩm Aenid, Virgil kể về linh hồn của những kẻ ăn mày và những kẻ cô độc, vì không được chôn cất tử tế, phải dạt lại bên bờ sông, không có tiền để đi đò sang sông. Bờ bên kia sông được canh giữ bởi con chó ngao ba đầu Cerberus. Vượt qua Cerberus, linh hồn người chết tiến vào địa phủ để được phán xét.
Theo wiki.
Con gái của biển cả
Tác giả: Bái Tang
Dịch: Losedow