Con Gái Của Sarah

Chương 12: Chương 12




Rome đưa Sarah về giường và ôm chặt cô vào lòng đầy âu yếm lần đầu tiên sau nhiều tháng. Anh hôn cô hết lần này đến lần khác, như thể đây là lần cuối cùng anh có cô trên giường. Anh cẩn thận để không làm đau cô, nhưng lại cảm thấy cần phải ôm ghì, siết chặt lấy cô mới đủ. Sarah cong người áp vào anh, mong rằng sáu tuần ở phía trước đã kết thúc thay vì mới chỉ bắt đầu. Hai tay cô tìm đến thân thể cường tráng, rắn rỏi của anh, mân mê khắp người anh như muốn tìm lại những đường nét quen thuộc trên da thịt. “Em yêu anh.” Cô vùi mặt vào cổ anh.

“Anh yêu em. Không bao giờ...”, anh nói giọng trầm lắng. “Anh sẽ không bao giờ để em ngủ xa anh lần nào nữa.”

Sarah chìm vào giấc ngủ đầy mãn nguyện nhưng thức giấc ngay khi nghe thấy tiếng khóc o oe đầu tiên của Missy báo hiệu cô bé đang bị đói. Cô rón rén bò ra khỏi giường và nhón gót đi về phía phòng trẻ con, vỗ về con gái cho bé yên tâm rằng bé không bị đói. Cô thay bỉm cho bé, rồi ngồi xuống ghế đu, khe khẽ hát ru trong khi vừa cho Missy bú vừa nhẹ nhàng đung đưa bé. Missy không phải là đứa bé hay quấy khóc nên ngay khi no bụng bé liền chìm vào giấc ngủ. Sarah âu yếm đặt bé trở lại vào nôi, rồi quay về giường rúc vào cái lưng nóng ấm của Rome.

Anh nằm im nhưng hai mắt anh mở to vô hồn, nhìn chằm chằm vào mảng tường trước mặt.

Trước đây, Sarah cũng từng làm việc rất vất vả, nhưng cô chưa bao giờ phải làm việc vất vả hoặc dưới một áp lực nặng nề như những tuần sau đó. Nếu Missy không ngoan, có lẽ cô đã không thể. Suốt ngày, Rome vừa đi làm là Sarah dành hầu hết thời gian cho con gái, càng nhiều càng tốt, chơi với bé, làm tất cả những việc cần thiết cho bé. Bà Melton lo việc giặt giũ và lau chùi nhà cửa để Sarah rảnh rang làm các công việc khác. Cô cố cho Missy bú thêm sữa bình, nhưng sữa ngoài làm bé bị sặc và bác sĩ nhi khoa khuyên Sarah chỉ cho bé bú sữa mẹ đến khi bé lớn thêm một chút rồi mới thử cho bé bú bình lần nữa. Đồng nghĩa với việc cô không thể để Missy một mình lâu khi bé còn cần bú mẹ đúng giờ.

Cô luôn tắm cho Missy và cho bé đi ngủ trước khi Rome đi làm về và cầu sao bé đừng thức dậy cho tới giờ bú. Khi có Rome ở nhà, cửa phòng em bé luôn đóng và anh không bao giờ đưa mắt nhìn về phía đó hay hỏi han gì về nó. Dù anh đã nói trước như thế rồi nhưng đến khi phải đương đầu với hiện thực cô mới thật sự nhận ra sống như vậy thật khó khăn. Cô rất tự hào về Missy, cô muốn đưa bé đến với anh, trao cho anh và nói rằng: “Xem em đã mang đến cho anh thứ gì này.” Làm sao mà anh không bị con gái bỏ bùa giống như cô được? Nhưng cô luôn nhắc mình rằng tự anh quyết định sẽ làm gì tiếp theo chứ cô không thể thúc ép được.

Những người khác thì không kín đáo như vậy. Một buổi tối Max đến ăn tối và khăng khăng đòi vào xem em bé. Sarah ném một cái nhìn bất lực về phía khuôn mặt đanh lại của Rome, rồi đứng lên đưa Max vào phòng em bé. Marcie và Derek thì thường xuyên lên nhà và hai mẹ con chẳng ngại ngần việc bàn tán về em bé trước mặt Rome. Vì chẳng thể bịt tai nên từ những mẩu chuyện sôi nổi của Marcie về con gái anh xinh đẹp ra sao, anh biết cô bé lớn nhanh như thổi và đã biết nhận ra người lạ. Trong mắt anh xuất hiện ánh nhìn đầy ám ảnh. Anh cố không nghĩ đến căn phòng dành cho đứa trẻ hay sự có mặt của con bé trong nhà, nhưng một sự tò mò khốn khổ luôn túm lấy anh mỗi lần Sarah thức dậy vào giữa đêm để tới đó. Có lúc anh nghĩ hay là ra đứng ngoài hành lang ghé mắt vào một chút, nhưng chỉ nghĩ thế thôi cũng khiến anh toát mồ hôi lạnh. Một đứa bé... không, anh không thể đón nhận một đứa bé khác. Con bé không phải là Justin hay Shane, con bé không thể thay thế hai thằng con trai anh. Anh không thể mạo hiểm.

Ý nghĩ về việc có một đứa con gái với anh thật xa lạ. Anh đã quen với những trò chơi nghịch ngợm của những cậu con trai. Anh thường nghĩ đến hai đứa con trai khi lễ Giáng sinh đến gần. Lại một Giáng sinh nữa không có chúng. Đây là Giáng sinh thứ hai của anh với Sarah và anh nhận ra nỗi đau gần như không còn ám ảnh mình nữa vì giờ anh đã có cô nhưng nó vẫn luôn ở đó để nhắc anh nhớ về nỗi mất mát đã phải trải qua, chỉ khác chăng là bây giờ anh đã có thể chịu đựng được. Anh đã có thể nghĩ về Justin và Shane, nhớ quãng thời gian hạnh phúc đã có và những trò vui nhộn của hai đứa. Diane đã ra đi mãi mãi, tình yêu anh dành cho cô vẫn còn nhưng tình yêu ấy đã trở thành kí ức. Sarah mới là hiện tại và một lần nữa anh thấy choáng váng bởi niềm đam mê mãnh liệt anh dành cho cô, làm lu mờ tình cảm mà anh đã có với Diane, vì tình yêu của anh ngày càng mãnh liệt dưới ánh sáng dịu dàng tỏa ra từ Sarah.

Một đêm trong tuần thứ hai của tháng Mười hai, Sarah nằm trong vòng tay anh như thường lệ, gối đầu lên chỗ quen thuộc trên vai anh. “Mai em đi làm lại ở cửa hàng”, cô nói tình cờ, giọng mềm mại trong bóng tối. Thật nhanh, anh với tay bật đèn, rồi chống một khuỳu tay lên nằm nghiêng người về phía cô, nhíu mày. “Bác sĩ Easterwood cho phép rồi à?”, anh hỏi giọng ma mãnh.

“Vâng. Hôm nay em đã đi khám. Bà ấy nói em hoàn toàn khỏe mạnh.” Cô mỉm cười, một nụ cười làm anh say đắm.

Ham muốn khiến nét mặt anh thay đổi, nghiêm nghị và phấn chấn hơn. “Vậy sao em còn mặc áo ngủ lên giường?”

“Để cho anh cởi nó ra.”

Và anh chỉ chờ có thế. Anh rất cẩn trọng, chậm rãi đưa cô vào tư thế chuẩn bị trước khi nằm lên và nhẹ nhàng đi vào cô. Sarah thở dốc, nhưng không phải do bị đau. Đã quá lâu rồi! Cô bám chặt lấy anh, quằn quại trong cơn khoái cảm gần như không chịu đựng nổi. Hai tay anh chu du khắp nơi trên thân hình đầy đặn mới mẻ của cô, khám phá và chiêm ngưỡng khuôn ngực căng tròn, rồi âu yếm vuốt ve cô. Cô mất hết ý niệm về thực tại, bị cuốn đi bởi niềm khoái cảm đến một thế giới ý thức khác, nơi chỉ có anh tồn tại.

Sáng hôm sau Missy được mang đến cửa hàng trong lớp khăn ấm ngăn gió lạnh bên ngoài và Sarah phải cố lắm mới cưỡng lại được mong muốn lúc nào cũng bế con gái trên tay. Cô gắng không bế con quá nhiều, hai mẹ con về nhà sớm, nhưng chuyến đi làm cả hai đều mệt mỏi. Cô cho Missy đi ngủ, rồi bò ngay lên giường mình. Cô tự nhủ sẽ chợp mắt một lát thôi.

Tiếng khóc o oe của Missy khiến Sarah thức giấc, bật dậy ra khỏi giường, ánh chiều chạng vạng cho cô biết mình đã ngủ nhiều hơn dự dịnh và sắp đến giờ Rome đi làm về. Missy khát sữa lắm rồi và cô cũng còn nhiều việc phải làm nhưng Missy không thể chờ được. Sarah ngồi xuống chiếc ghế đu và cho bé bú.

Cô không nghe tiếng Rome vào nhà, nhưng bất giác nhận ra sự hiện diện của anh, âu lo nhìn cánh cửa. Cô cảm thấy người như muốn lả đi khi thấy anh đứng trước cửa, không bước vào nhưng ánh mắt bất động đậu lại nơi cô và đứa bé bế trên tay.

Anh không nhìn thấy gì ngoài đỉnh đầu của Missy và một bàn tay nhỏ xíu nghịch nghịch bầu vú căng sữa của Sarah, nhưng một cơn đau chợt đến khiến khuôn mặt anh co giật. Không nói gì, anh quay người bước đi.

Sarah nhìn chằm chằm vào đứa bé, run rẩy. Cô nhận ra thời gian biểu của mình đã bị xáo trộn. Đúng ra cô cần phải tắm cho con bé trước khi cho nó bú, vì bây giờ Missy đã buồn ngủ và thế nào cũng khó chịu khi bị đánh thức dậy để tắm. Cô sẽ phải làm gì nếu Missy bất chợt khóc lóc ầm ĩ? Càng lớn con bé càng giống cái tính nóng nảy của bố, cũng như sự quả quyết khôi hài để có mọi thứ đúng theo cách nó muốn, nếu như người ta cho rằng một đứa trẻ còn nhỏ như vậy đã biết phân biệt rồi. Nó muốn phải được bế theo một cách duy nhất và những điều nho nhỏ khác nữa phải được làm đúng ý thì mới mong nó không gây phiền phức gì. Con bé sẽ quấy khóc ầm ĩ cho đến khi mọi việc được làm đúng theo ý mình. Để tránh con bé gây ồn khi Rome có ở nhà, Sarah quyết định bỏ tắm cho nó một hôm và thay quần áo cho Missy rồi đặt lên giường, hy vọng con bé vẫn ngủ được sau khi đã ngủ một giác dài trước đó.

“Lúc chiều em định chợp mắt một chút thôi, ai ngờ lại ngủ quên”, cô phân trần với Rome vẻ hơi bối rối khi ra khỏi phòng con mình.

Hai vai anh căng ra, nhưng không hề hỏi han gì về Missy, thay vào đó anh bắt chuyện theo hướng mà Sarah đã cố tình nhắm tới. “Hôm nay đi làm mệt lắm phải không em?”

“Vâng, cũng thật nực cười là em chẳng làm được gì hết”, cô nói giọng hơi cáu, mừng vì giây phút căng thẳng đã qua.

“Em phải bắt đầu làm quen mọi thứ lại từ đầu, và anh muốn em làm từ từ thôi. Cứ thong thả”, anh ra lệnh, rồi hôn cô.

Nhưng tất nhiên, với Sarah, chẳng có gì gọi là thong thả được. Cô háo hức lao mình vào công việc ở cửa hàng, vì nỗi nhớ dành cho nó nằm ngoài sức tưởng tượng của cô. Cô luôn cố về sớm để có đủ thời gian làm mọi việc cần thiết cho Missy trước khi Rome đi làm về, nhưng con bé càng ngày càng hiếu động và Sarah có thể nhìn thấy trước một điều rằng sẽ có một ngày không thể cứ đặt bé vào giường và bắt bé ngủ ngay được. Mỗi ngày, bé càng thức nhiều hơn, chân tay quẫy đạp tứ tung.

Sau một ngày vô cùng mệt mỏi, vừa đặt đầu xuống gối là Sarah ngủ ngay. Rome nằm bên cạnh cô, bắt đầu lơ mơ ngủ, nhưng lúc gần ngủ thiếp đi thì nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Anh cứng đơ người, chờ Sarah thức dậy để đến chăm cho con bé. Anh không chịu được việc nghe tiếng trẻ con khóc. Nhưng bên cạnh anh Sarah vẫn ngủ say, cô đã kiệt sức sau một ngày làm việc.

Anh biết thể nào rồi cô cũng nghe tiếng khóc và đứng dậy vào phòng để dỗ cho con bé nín, nhưng anh không biết liệu mình có thể chịu được lâu đến thế không. Một lát sau anh mới biết là mình không thể. Anh định lay gọi Sarah dậy, nhưng có điều gì đó khiến anh phải rụt tay lại, có lẽ là do nét mặt cô quá thanh thản khi ngủ, hay do những đêm của mấy năm về trước anh cũng từng thức dậy giữa đêm để đáp lại những tiếng khóc ngái ngủ gọi bố. Bất kể lý do gì đi nữa thì anh cũng xuống giường và cứ thế bước ra hành lang.

Bất giác anh nhận ra mình đang run rẩy, mồ hôi chảy dọc sống lưng. Chỉ là một đứa bé thôi mà, anh tự nhủ. Chỉ là một đứa bé thôi.

Anh đưa tay mở cửa, gần như không thở nổi vì như có một cái gì đó đang thít chặt ngực anh. Tại ổ điện bên cạnh chiếc cũi có cắm một ngọn đèn ngủ nhỏ màu vàng để Sarah có thể nhìn thấy khi cô thức dậy giữa đêm. Cũng nhờ ngọn đèn Rome có thể nhìn thấy đứa bé, lúc này đang quẫy đạp la hét ầm ĩ. Hai nắm tay nhỏ bé của nó đang nắm lại thật chặt, vung lên vung xuống, hai chân co đạp liên tục và con bé đang gào lên đòi bú. Con bé đã quen với việc được cho bú ngay khi muốn và sự chậm trễ đến bất thường này không phải là điều mà nó có ý định chịu đựng.

Anh nuốt khan, từ từ bước tới gần cái cũi. Con bé nhỏ xíu, sự tức giận của nó trông thật ngộ. Một bé gái... anh biết gì về bé gái?

Anh run run luồn bàn tay to lớn của mình dưới lưng đứa bé và bế nó lên, bất ngờ tự hỏi sao nó nhẹ đến vậy. Missy khóc thêm một lúc nữa, nhưng sự đụng chạm của đôi tay to lớn cho con bé biết nó không ở một mình và một lúc sau tiếng tức tưởi của con bé im bặt.

Những kỹ năng cũ trở lại với anh một cách vô thức. Không dám nhìn vào mặt con bé, anh vội thay tã và vừa định đặt trở lại vào cũi thì con bé bỗng u ơ gợi chuyện, anh giật mình suýt đánh rơi nó. Anh nhìn con bé và người đông cứng lại, như bị thôi miên, khi nó nhìn anh với sự tin tưởng ngây thơ và đón nhận khiến anh gần như kêu thét lên vì đau đớn. Không công bằng. Thiên đường ngọt ngào ơi, thật không công bằng. Anh đã tránh xa con bé, thậm chí không bế nó, không ngó ngàng đến nó, anh đã cự tuyệt con của chính mình, nhưng không vì thế mà con bé cảm thấy xa lạ với anh. Nó không khóc thét lên vì sợ hãi khi nằm trên tay anh, đôi tay hoàn toàn lạ lẫm với con bé, mà nhìn vào mặt người cha đón nhận một cách tự nhiên, rồi bắt đầu cố gắng hết sức để đưa nắm tay vung vẩy nhét vào cái miệng nhỏ xíu đang mở ra vì khát sữa.

Anh nhìn vào cô bé giống như nhìn vào chính bản thân mình, một sức sống bất diệt đang ở trước mặt. Anh say sưa nhìn mái tóc sẫm màu, đôi mắt gần như đen thẳm của cô bé. Anh nhận ra khuôn miệng của nó được thừa hưởng từ Sarah, mềm mại và dịu dàng, nhưng những phần còn lại của nó là phiên bản nữ tính của anh. Cô bé đã được hình thành từ lần yêu đương mặn nồng trong vòng tay Sarah, là một phần của Sarah và cũng là một phần của anh. Anh đã muốn vứt bỏ cô bé ngay cả trước khi nó được tượng hình.

Một tiếng khóc trầm khàn cố nén thoát ra từ miệng anh. Anh bế con bé lên, ôm chặt nó trong vòng tay và quỳ xuống. Vùi mặt vào con, anh khóc nức nở.

Sarah choàng tỉnh giấc, cảm thấy có gì đó khác lạ. Với tay tìm Rome nhưng chỉ đụng phải cái gối, cô ngồi bật dậy. Một âm thanh lạ lùng vẳng tới tai cô, nhưng không có vẻ gì là của Missy. Cô gọi khẽ “Rome?”, nhưng không có tiếng trả lời.

Cô vội ra khỏi giường, với tay lấy cái áo choàng quấn quanh người. Đi ra cửa, cô nhìn quanh quẩn xem ánh sáng phát ra từ đâu để biết anh đang ở chỗ nào, nhưng không thấy gì hết. Rồi cô nghe tiếng nấc lần nữa, bất giác cả người cô lạnh toát. Âm thanh đó phát ra từ phòng em bé. Missy đang nghẹt thở?

Đưa tay lên cổ để ngăn tiếng thét chực bật ra, cô chạy chân trần như bay về phía phòng em bé, nhưng gần như ngay lập tức nhận ra không phải là Missy. Cô dừng lại, thở hổn hển. Rome ư?

Cửa phòng em bé đang để mở và cô rón rén lại gần để có thể nhìn vào bên trong.

Rome đang quỳ trên sàn, ôm Missy trong tay, siết chặt bé vào ngực và những âm thanh khàn khàn lạ lùng kia phát ra từ anh.

Sarah suýt rên lên. Cô muốn chạy vào với anh, muốn vòng tay ôm anh và an ủi, xoa dịu nỗi đau trong anh, nỗi đau về hai con trai đã mất, nỗi đau về đứa con gái anh đã từng chối bỏ. Nhưng lúc này anh cần được riêng tư để đón nhận con mình nên Sarah lẳng lặng quay trở về giường. Cô nằm lặng lẽ, lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt ướt nhòe. Rất lâu sau Rome mới quay trở lại giường, khẽ trườn vào dưới chăn. Cô biết anh chỉ nằm chứ không ngủ tiếp được nhưng cô không ôm anh. Lúc này trong anh đang có một sự giằng xé dữ dội và cô lại không thể giúp.

Ngày hôm sau, tuy không đả động gì đến chuyện đó nhưng trông anh có vẻ thanh thản, bình yên hơn lúc nào hết. Anh đã đi làm và Sarah mặc quần áo cho Missy, chuẩn bị đưa con bé ra cửa hàng cả ngày. Cô không làm được gì ngoài việc vờ như chưa có gì xảy ra.

Derek chỉ học buổi sáng nên sau bữa trưa cậu tới phụ cô. Cậu khéo léo bế Missy lên từ xe đẩy, hôn lên cái má mịn màng của con bé. Bằng linh cảm lạ thường, cậu nhìn Sarah trong khi nựng nịu con bé. “Mọi việc đang tiến triển tốt phải không cô?”, cậu hỏi.

“Ừ, cô thực sự nghĩ như vậy”, cô đáp. “Sao cháu biết?”

“Nhìn cô là biết ngay.” Cậu mỉm cười ân cần. “Cháu biết trước rồi mà, chú ấy không tránh cô nhỏ này lâu được đau.”

Có lẽ Derek có tài thiên phú biết trước mọi sự việc, Sarah vừa nghĩ vừa nhìn theo cậu đang đi loanh quanh trong cửa hàng và ôm Missy trong vòng tay trẻ khỏe của mình, nói chuyện với con bé như thể nó có thể hiểu mọi lời cậu nói và cho con bé xem tất cả đồ vật có màu sắc tươi sáng khiến nó thích thú. Và có lẽ con bé cũng hiểu cậu thật, Max đã so sánh Derek với một Tổng thiên thần. Có thể cậu không phải là thiên thần, nhưng cậu đi cùng họ.

Sarah không làm gì khác với lệ thường, Missy đã ngủ say khi Rome đi làm về. Họ ăn tối như mọi ngày, nói chuyện dăm ba câu, cô đọc sách trong khi anh xem vài bản báo cáo.

Rồi cô chuẩn bị đi ngủ, kiểm tra Missy và trườn lên giường, ngáp dài nhẹ nhõm.

Rome từ phòng tắm bước ra vừa lau đôi vai rộng. “Nào,” anh nói, ném chiếc khăn bông cho cô. “Lau lưng cho anh đi.”

Anh ngồi xuống giường, cô lau lưng cho anh, rồi hôn một cái thật nhanh lên sống lưng anh. Vứt cái khăn xuống sàn, anh quay người lại nhấn cô xuống gối. “Anh không biết làm sao để em hiểu anh yêu em nhiều đến thế nào”, anh nói khẽ.

“Thử đi”, cô hối thúc.

Anh cười, cúi xuống hôn cô với sự khao khát đang dâng trào. Đêm nay, cách anh ân ái với cô vô cùng ngọt ngào và mãnh liệt, anh kìm lại để làm CÔ hài lòng hết lần này đến lần khác rồi mới để mình đạt tới cực cảm, sau đó ôm ghì lấy cô cho đến khi cô ngủ thiếp đi.

Missy thức giấc sớm, khóc đòi bú. Trước khi Sarah kịp ngồi dậy, Rome đã tung chăn ra và bước xuống giường. “Em cứ nằm đó đi”, anh nói. “Để anh bế con vào.”

Một lúc sau anh quay lại trên tay bế con gái đang oe oe cáu kỉnh. Khi trao con bé cho Sarah anh nói, “Em biết phải không? Đêm hôm qua em thức dậy và thấy hết.”

“Vâng, em biết.” Tất cả tình yêu trên thế giới bừng chiếu trong ánh mắt cô khi nhìn anh.

“Em nên ghét anh mới phải”, anh nói sống sượng. “Vì những gì anh đã muốn làm.”

“Không, không khi nào. Anh đã bị tổn thương, và anh chỉ muốn tự bảo vệ mình. Em hiểu mà.”

Rome nhìn con bé trong khi cô cho con bú, trên khuôn mặt ngăm ngăm của anh bừng lên một tình cảm thật dịu dàng khiến trái tim Sarah như tan chảy. Anh khẽ chạm đầu ngón tay trỏ vào má Missy, “Anh không xứng đáng có được một cô con gái như thế này. Anh đã có cơ hội thứ hai phải không em?”.

Không, không phải là cơ hội thứ hai, mà là phép màu thứ hai mới đúng. Anh đã từng là người mang tâm hồn đã chết và tình yêu đã mang lại cho anh cuộc sống. Anh đã luôn mang trong lòng những vết sẹo ghi dấu những người anh đã yêu thương và đánh mất, nhưng giờ đây anh có thể sống tiếp. Anh có thể cười trở lại và tận hưởng những tháng ngày sắp tới. Anh có thể nhìn thấy con gái lớn lên và trao trọn tình yêu cho phép màu thứ hai của mình.

Anh cúi xuống hôn Sarah, thật chậm rãi, đầy yêu thương và đam mê. Khi Missy đã no bụng và được đặt lại vào trong cũi, anh muốn ân ái với vợ lần nữa, để cho cô thấy mình yêu cô biết nhường nào. Cô là phép màu đầu tiên của anh, mang anh trở về với ánh sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.