“Đưa cho anh chìa khóa xe em nào”, anh nói với cô khi chuẩn bị đi làm vào sáng hôm sau. Nhíu mày khó hiểu, cô lấy chùm chìa khóa trong ví đưa cho anh. Anh rút từ trong túi chùm chìa khóa xe của mình và đặt vào tay cô. “Trong thời gian này lấy xe anh mà đi. Nó to hơn, tiện nghi hơn, có nhiều thiết bị bảo vệ hơn và nó còn là xe tự động. Em không cần phải sang số.”
“Được thôi, nếu anh nhất quyết phải như vậy.” Cô cầm chùm chìa khóa và nhướng một bên mày thanh tú nhìn anh. “Đi xe em thế này ảnh hưởng đến hình ảnh công ty anh thì sao?”
“Cho nó xuống dưới cống luôn chứ sao”, anh nói rồi bật cười.
Chiếc Mercedes như to hơn khi cô vào bên trong, cô lái thật cẩn thận vì sợ bề mặt bóng loáng của nó va quệt vào đâu đó mà bị trầy xước. Cô đã quen cho chiếc ZX nhỏ xíu của mình luồn lách vào những chỗ đỗ hẹp nhất, phóng như tên bay qua những kẽ hở trong dòng xe cộ tưởng chừng như chỉ vừa cho xe đạp, nhưng cô không thể làm như vậy với xe của Rome và đấy chính xác là điều anh nhắm tới.
Hết hè. Derek quay trở lại trường và thời gian như chậm lại. Lúc này, Sarah đã cảm thấy người bắt đầu nặng nề, dù cô vẫn khỏe mạnh và bác sĩ Easterwood rất hài lòng về tình trạng sức khỏe của cô. Cô không tăng cân nhiều, chỉ khoảng năm kilogram, nhưng thật ngạc nhiên là năm kilogram đó chỉ tập trung vào một chỗ. Khi bác sĩ Easterwood nói có thể cô sẽ tăng thêm năm kilogram nữa trước khỉ sinh, Sarah rên lên không tin. “Vậy thì chắc cháu không bước xuống giường được mất!”, cô phản đối “Bây giờ cháu đã phải quỳ gối và dùng cả hai tay mới ra khỏi giường được! Cháu cũng không cúi xuống buộc dây giày được nữa!”
“Tôi đã nghe thế nhiều rồi”, bác sĩ Easterwood nói, không tỏ vẻ gì là đồng cảm.
“Đi giày đế bằng không phải buộc giây ấy, và bảo chồng cô đỡ ngồi dậy.”
Vì Rome ngủ trong phòng anh nên không bao giờ phải chứng kiến cô chật vật như thế nào để ra khỏi giường và bây giờ cô luôn phải cẩn thận ngồi vào mép ghế, vì cô sẽ dễ đứng dậy hơn mà không cần phải gắng sức nhiều. Thư giãn trong bồn tắm đã thành chuyện của quá khứ và tắm bằng vòi sen là lựa chọn thích hợp nhất cho giai đoạn này. Cạo lông chân hay mặc quần tất làm càng khó khăn hơn nữa. Cô thở dài, nhìn vào chóp bụng căng phồng của mình. Tăng thêm năm cân là điều không còn nghi ngờ gì nữa.
Quên mất lời hứa không được kể với anh bất cứ thông tin nào về đứa bé, đêm đó cô rên rỉ với Rome, “Anh có thể tin được không? Bác sĩ Easterwood nói em sẽ còn tăng thêm năm cân nữa! Em đã thành người khổng lồ rồi! Chắc em không bước đi nổi nữa”.
Anh nhìn cô, giật mình vì sự mệt mỏi thực sự trong giọng nói ấy. Cô mang thai được bảy tháng, còn Diane mới bốn tháng đã to như thế rồi. Nhưng đây là lần đầu Sarah mang thai và anh sửng sốt nhận ra rằng anh có nhiều kinh nghiệm trong việc này hơn cô. Anh cũng biết những nỗi sợ hãi của phụ nữ và những sự mệt mỏi khi ngày sinh càng đến gần và vòng bụng ngày càng to ra. Điều duy nhất anh không thể làm được là phá lên cười, mặc dù khi nhìn vòng bụng tròn bé nhỏ của cô anh chỉ muốn cười phá lên. Đó là một đứa trẻ bé nhỏ, anh bỗng nhận thấy người mình nhẹ nhõm như nhấc được gánh nặng ra khỏi vai.
Trông cô rất đau khổ làm anh nhớ lại cái lần cô bị cúm và lúc đó cô rất ghét làm một người ốm yếu. Cô không thể chịu được khi lâm vào một tình trạng nào khác ngoài tình trạng hoàn hảo và có thể xử lý được những việc bất ngờ. Cô cần được an ủi, cần anh, giống như khi bị ốm.
Anh kéo cô ngồi trên lòng và hôn cô, cẩn thận không để tay chạm vào bụng, thay vì thế, anh đặt tay lên đầu gối cô. “Anh nghĩ em rất đẹp”, anh nói và quả thực đúng như vậy. Trông cô thật rạng ngời với mái tóc bóng mượt, làn da mỡ màng. Anh lại hôn lần nữa, tay vô thức lần tới bầu ngực đầy đặn của cô.
Cô thở dài mãn nguyện, môi hé ra chờ đợi. Trong người run lên bởi sự gần gũi và sự mềm mại của cô, anh không ngừng hôn trong lúc mở cúc áo và tìm kiếm da thịt mềm mại ấm áp của cô. Hai bầu ngực tròn căng, đầy đặn để chuẩn bị cho con của anh, nằm trọn trong lòng bàn tay anh. Cô luồn tay vào tóc anh, hôn trả anh cuồng nhiệt.
“Anh sắp bùng nổ rồi”, anh rên lên, dứt môi ra.
Bác sĩ Easterwood không hề bắt Sarah phải kiêng giữ, nhưng cô không cố lôi kéo Rome làm tình với mình. Đấy là quyết định của anh và cô cảm thấy hơi xấu hổ với cách suy nghĩ đó. Cô không còn thon thả nữa, cô cảm thấy vụng về và không đủ sức quyến rũ.
Anh cài lại áo cho cô và Sarah biết anh đã quyết định xong. Cô chấp nhận không hề tranh cãi, trượt khỏi lòng anh. “Em xin lỗi vì đã khóc lóc như một đứa trẻ hay vòi vĩnh”, cô nói, rồi bất giác nhận ra điều mình vừa nói, rằng cô đã không giữ lời hứa.
Rome nhìn cô, ánh nhìn khó đoán định khiến lòng cô đông cứng. Dù cho Sarah cảm thấy thế nào thì cô cũng sẽ không bao giờ đề cập những vấn đề của mình với anh lần nữa.
Mỗi khi đứa bé bắt đầu đạp mạnh hơn làm cô mất ngủ, cô chịu đựng việc đó trong yên lặng. Cô cam chịu nỗi nhức nhối và những cơn đau ngày càng tăng ở những bắp cơ bị đè nặng, toàn thân mệt mỏi, mặc dù có vẻ như nó chẳng bao giờ kết thúc, nhưng cô biết chỉ trong vài tuần nữa tình trạng khó ở đó sẽ hết.
Vào ngày đầu tiên của tháng Mười, bác sĩ Easterwood dặn cô dứt khoát không được lái xe nữa, và cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Điều này cô phải nói với Rome và thế là kéo theo việc dừng làm việc ở cửa hàng luôn. Vậy nên, thay vì bị quản thúc bởi Erica, Derek và khách đến mua hàng, cô chỉ bị bà Melton quản thúc, dù hằng ngày Marcie vẫn lên thăm cô vài lần. Rome bắt đầu ở nhà hầu hết các buổi tối, mặc dù cô biết bình thường anh phải đi ăn cơm khách ít nhất vài lần. Max làm việc đó thay anh, anh cũng chỉ nói vậy mỗi khi cô hỏi.
Sarah nhận thấy mình lâm vào tình trạng thờ ơ đến nỗi thậm chí chẳng nhớ nhung gì đến cửa hàng. Cô đọc rất nhiều và cố quyết định đặt tên cho con, nhưng thật sự không thể tập trung vào cái gì. Cô ngủ nhiều vào buổi chiều, vì lúc đó có vẻ đứa bé cũng ngủ. Còn ban đêm thì nó tập aerobic.
Suốt nhiều đêm, nằm thức chong chong và chỉ có đứa bé sắp ra đời làm bầu bạn, Sarah giày vò bản thân, cố nghĩ xem có phải mình đã quyết định đúng hay không. Nhưng chỉ nghĩ đến việc không sinh đứa bé này là cô không chịu nổi. Nó là con của Rome, được hình thành bởi một hành động yêu đương và ngay cả khi nó chưa được sinh ra, cô đã dành cho nó một tình yêu sâu nặng khiến cô bất ngờ, có thể đó là do tình mẫu tử. Đứa trẻ cũng là một phần của cô nữa, là máu thịt của cô. Do vậy, cô càng yêu thương hơn khi nó bị Rome chối bỏ.
Nhưng quyết định đó, thậm chí ngay cả khi đó là quyết định duy nhất cô có thể làm, có thể làm hại cuộc đời đứa trẻ. Cô biết sự ác cảm của Rome đối với nó không phải dễ dàng vứt bỏ được và cũng biết rằng đứa trẻ đã được hình thành vào quãng thời gian đen tối nhất cuộc đời anh. Cô vẫn còn cảm nhận được nỗi đau đớn, sự tuyệt vọng sâu thẳm đến vô cùng của anh, cho đến bây giờ cô vẫn thấy thương anh đến nhói lòng khi nhớ lại ánh nhìn trống rỗng trong mắt anh. Anh đã bị cô dồn vào thế bí, bị ép buộc phải lựa chọn, hoặc chấp nhận sự có mặt của một đứa trẻ mà anh không muốn hoặc mất đi tình yêu ấm áp của vợ mình, tình yêu dường như vẫn còn mới mẻ và mong manh. Anh thậm chí không bao giờ hy vọng có thể tìm thấy tình yêu một lần nữa, không bao giờ nữa sau tấn thảm kịch đã đẩy cuộc đời mình đến vùng đất hoang lạnh, rồi khi tình yêu đến khiến anh vừa kinh ngạc vừa hoang mang. Nhưng khi phải đối mặt với sự lựa chọn, anh đã chọn Sarah, dù cái giá phải trả là bản thân phải chịu đựng nỗi đau rất lớn về tinh thần.
Sarah nảy ra ý định sẽ cho đứa bé làm con nuôi nhưng làm thế chỉ khiến cô thêm dằn vặt vì sự chối bỏ của anh mà thôi. Giải quyết việc này không phải dễ dàng gì vì dù cô quyết định thế nào thì một trong hai người vẫn phải đau lòng. Nếu từ bỏ con mình, nỗi mất mát đó sẽ ám ảnh cô cho đến hết đời. Nếu tình yêu của Rome dành cho cô cuối cùng cũng chết dưới gánh nặng mà anh không mang nổi, liệu cô có thể quay sang oán hận con mình không?
Kể từ khi quyết định giữ lại đứa bé, cô không để mình nghĩ về tất cả những vấn đề này. Chuyện đến đâu thì giải quyết đến đó chứ không sắp đặt trước kế hoạch cho tương lai, lờ đi những vấn đề mà cô biết vẫn đang chờ đợi mình, vì đơn giản không thể xử lý chúng. Tất cả những gì cô có thể làm là sống cho hiện tại, dồn toàn bộ tâm trí và sức lực vào mầm sống đang lớn dần trong mình. Thời gian còn làm việc ở cửa hàng, cô quá bận rộn, tâm trí dồn hết vào hết lượt khách này đến lượt khách khác không ngơi nghỉ nên không có thời gian để suy nghĩ chuyện gì khác. Nhưng giờ thì những ngày dài trôi qua gần như chỉ một mình, chẳng có việc gì làm ngoài suy nghĩ nên cô thấy sợ.
Nếu bây giờ mất Rome, cô sẽ làm gì? Khi lấy anh, cô đã với tay được tới điều huyền diệu và đã có được nó. Lòng cô sẽ tan nát nếu để anh ra đi. Dường như cô đã mạo hiểm hủy hoại cuộc hôn nhân của mình, một cách có chủ tâm. Anh giờ xa cách hơn, và sẽ ngày càng xa cách hơn nữa. Anh rất ân cần, rất quan tâm đến tình trạng sức khỏe của cô, nhưng đứa bé đã ngăn chặn bất cứ sự gần gũi tình cảm thật sự nào giữa hai vợ chồng và cô bắt đầu lo rằng rồi họ sẽ khách sáo với nhau như những người xa lạ.
Rome mà cô biết là một người nôn nóng, năng nổ, anh làm việc và mọi người bị cuốn theo. Anh đã vượt qua một nỗi đau lớn lao mà rất nhiều người đàn ông khác sụp đổ hoàn toàn, mãi mãi không bao giờ được chữa lành. Rome mà cô biết không phải là một người đàn ông khách khí, biết kiềm chế, mỗi tối đi làm về hỏi cô có khỏe không, rồi sau đó phớt lờ suốt thời gian còn lại của buổi tối.
Nếu việc xa lánh cô là xuất phát từ sự thờ ơ, anh sẽ không còn đụng chạm gì tới cô nữa dù không bị cản trở bởi tình trạng thai nghén nặng nề này thì sao? Hay đơn giản là anh đang cư xử một cách có học thức để cô mang họ anh cho đến khi đứa trẻ đã ra đời?
Sarah biết ơn vì Rome đi công tác qua đêm vào đúng lúc cô và Marcie tham gia buổi luyện tập sinh tự nhiên đầu tiên nên cô không phải giải thích việc mình đi đâu. Sarah đã hoãn lại nhiều buổi tập, nuôi hy vọng Rome sẽ quyết định tham gia cùng mình, nhưng rốt cuộc thời gian buộc cô phải quyết định sớm. Nếu không nhanh chóng tham gia những buổi tập sớm, đứa trẻ có thể sẽ ra bất cứ lúc nào. Cô cảm thấy xấu hổ và vụng về vì tham dự khóa học quá gần ngày sinh, cô nhận thức rõ ràng sự vắng mặt của Rome. Marcie là một người bạn tốt, nhưng phụ nữ nào cùng tập với cô đều có chồng đi cùng, và Sarah đã phải chặn đứng những cái nhìn thương hại của họ.
Ở lớp học, có một điều làm cô thấy dễ chịu: Cô đã gần ngày sinh, nhưng có rất nhiều phụ nữ có bụng căng phồng đến nỗi cái bụng trông như quả bí ngô nhỏ nhắn của cô trông xinh xắn hơn. Cô trìu mến vỗ về đứa bé trong bụng, nghĩ rằng đứa trẻ cũng thích mình làm vậy.
Chiều hôm sau Rome về nhà sớm, anh vào phòng khách lúc cô đang ngồi gác chân lên chiếc bàn thấp vừa mải mê với mấy trò đố chữ trong sách. Bằng những cử động đầy kiềm chế, anh vừa đặt cặp tài liệu xuống vừa lên tiếng, “Đêm qua anh gọi về nhưng em không ở nhà. Em đi đâu đấy?’.
Giật mình, Sarah ngước nhìn anh, rồi ánh mắt trượt ra xa. Cô mong anh đừng quá xa cách, nhưng có một điều mà cô đã quên là khi anh nhìn người khác bằng đôi mắt tối sầm đầy soi mói, anh có thể khiến họ bối rối đến thế nào. Bây giờ anh không còn xa cách mà đang giận dữ.
Anh tháo khuy và cởi áo khoác, ném nó nằm vắt trên lưng ghế. Ngồi xuống đối diện với cô, anh đưa tay cào mái tóc đen rối tung vì gió. “Anh đang đợi đây”, giọng anh nhẹ nhàng. Sarah gấp cuốn sách đố chữ lại rồi đặt sang bên cạnh. “Em xin lỗi đã không báo cho anh biết trước, nhưng em không biết phải nói như thế nào”, cô thừa nhận. “Marcie đưa em đến lớp luyện sinh tự nhiên do bệnh viện tổ chức, cô ấy sẽ tập cho em. Tối hôm qua là buổi đầu tiên.”
Miệng anh mím lại và một lần nữa cô lại bắt gặp một điều gì đó loé lên, sâu trong mắt anh, cũng khó hiểu như vài lần trước cô đã nhìn thấy. “Anh nghĩ mình may mắn vì em không gọi Max đi cùng”, anh nói.
“Rome!”, cô nhìn chằm chằm vào mắt anh và cảm thấy bị sốc và tổn thương.
Anh phẩy tay, “Xin lỗi. Ý anh không phải thế. Chết tiệt!”. Anh khẽ bật ra câu chửi thề, trượt bàn tay xuống gáy và xoa bóp những cơ bắp căng cứng ở đó. “Anh sẽ rất vui khi chuyện này kết thúc.”
“Vài tuần nữa thôi”, cô thì thầm, nhìn anh trìu mến. “Sau đó thì sao?”
Anh hít sâu, lồng ngực rắn chắc căng lên dưới lớp vải áo. Những nét nhăn khắc khổ hằn trên mặt, quanh miệng anh. “Rồi anh sẽ có lại vợ anh”, anh nói thẳng thừng.
“Em biết chuyện này đối với anh thật khó khăn...”
“Không, em không biết. Em không biết gì hết.” Anh lớn giọng. “Em khiến mọi chuyện đơn giản khi đưa ra tối hậu thư: chịu đựng hay ra đi. Em muốn đứa bé này nhiều hơn muốn anh. Anh đã suy nghĩ về điều đó, nhiều hơn tất cả những gì anh từng phải suy nghĩ trong cả đời mình tính đến lúc này và gần như quyết định bỏ đi, nhưng cuối cùng anh quyết định chấp nhận những gì mình có được. Có thể ngay lúc này anh đang ở vị trí thứ hai đối với em, nhưng tình trạng này sẽ không kéo dài. Khi đứa bé không còn cản trở, khi anh lại có thể chạm vào em, em sẽ lại là vợ anh, duy nhất và mãi mãi. Nếu em không thể sống được như thế, thì hãy cho anh biết.”
Cô ngồi sững sờ, mặt nhợt nhạt, nhưng ánh mắt kiên quyết. “Làm vợ của anh là tất cả những gì em đã, đang và luôn muốn.”
“Anh không muốn có đứa trẻ ngăn giữa chúng ta. Em chăm sóc nó, được thôi, nhưng ban đêm anh về nhà, em sẽ dành hết thời gian cho anh. Anh muốn em dồn toàn bộ sự quan tâm cho anh, toàn bộ, chứ không phải chạy lao tới bên nó mỗi lần nó khóc lóc.”
“Ngay cả khi nó ốm, hay bị đau à?” Lẽ nào anh không hiểu được những lời mình vừa thốt ra? Có thực là anh mong cô bỏ rơi con mình không?
Anh cau mày, có vẻ như chợt nhận ra điều mình vừa đòi hỏi. “Không, tất nhiên là không”, anh nhìn cô, người run run. “Anh không biết liệu mình có xoay sở được không. Anh muốn em, chỉ mình em thôi, hệt như trước đây. Anh không muốn một ai khác chen vào.”
“Chúng ta sẽ thu xếp”, cô nói nhẹ nhàng, chỉ muốn vòng tay ôm anh và khẳng định lần nữa tình yêu cô dành cho anh, nhưng biết rằng anh sẽ lùi lại, tránh đụng vào bụng của cô. Như đoán được ý nghĩ trong đầu cô qua ánh mắt, anh đứng lên, nghiêng người về phía cô. Lần đầu tiên sau nhiều tuần anh lại hôn cô, không phải cái chạm môi ngắn ngủi lên má hay trán, mà là một nụ hôn say đắm, đầy tình cảm. Cô đón nhận trong ngượng ngùng, gần như quá lo âu để có thể đáp lại, nhưng anh đưa tay ôm cằm và hôn, đòi hỏi và đón nhận những đam mê từ cô.
“Còn bao lâu nữa em?”, anh thì thầm, ngẩng đầu lên.
“Khoảng ba tuần nữa em sẽ sinh, và... hơn sáu tuần sau đó. “
Anh thở dài. “Đây sẽ là chín tuần dài nhất trong đời anh.”
Tuần sau, anh đi công tác đột xuất. Tuy đã cắt bớt những chuyến công tác để Max đi thay, nhưng lần này Max đang ở Bờ Tây để xử lý tình huống khẩn cấp ở Los Angeles. Giống như một vị tướng điều quân, Anson Edswards cử ngay Rome xuống California.
Khi báo cho Sarah biết, Rome nhìn thấy mặt cô lộ vẻ thất vọng. “Anh không đi lâu đâu.” Anh cố an ủi. “Nhiều nhất là ba ngày. Đứa bé chưa ra đời trong vòng hai tuần nữa đâu, anh sẽ gọi cho em hàng đêm nhé.”
“Em không lo về đứa bé”, cô nói thật lòng. “Em nhớ anh!”
“Sẽ không lâu đâu mà. Anh sẽ bắt tất cả mọi người cùng lao vào giải quyết cái đống lộn xộn này”, anh nói giọng cương quyết và khiến cô bất ngờ khi đột ngột kéo cô vào lòng, nhiều tháng qua đây là lần đầu tiên anh làm như vậy. Không để ý đến cái bụng to kềnh, anh hôn với niềm đam mê mỗi lúc một dâng cao, tay lần tới bầu ngực đầy đặn căng cứng của cô.
“Anh không biết”, anh nói giọng ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào phần da thịt căng mọng trong bàn tay mình. “Anh không nghĩ em lại to nhiều như thế này đấy.”
Mặt Sarah ửng đỏ khi dụi người vào anh. Anh cười phá lên và hôn nữa, đôi tay vẫn không ngừng vuốt ve. “Anh sẽ về trước khi em kịp nhớ anh”, anh hứa.
Tối khuya hôm đó, một cơn đau râm ran phía dưới lưng khiến Sarah tỉnh giấc, nằm thức một lúc, nhưng cơn đau dịu dần và cô thở ra nhẹ nhõm. Đứa bé sau khi cựa đạp một chút rồi lặng im khiến cô ngủ được say giấc. Cô không muốn đứa bé ra đời khi Rome đang ở xa, mặc dù anh sẽ không ở trong phòng sinh cùng cô, hay ở bên cạnh lúc đứa bé chào đời, nhưng cô vẫn muốn được biết anh đang ở gần đó. Đến lúc chuyển dạ, khi bắt đầu khó ở vì những cơn đau đẻ, cô sẽ đu lấy anh như một đứa trẻ đang hoảng sợ nếu họ gần gũi nhau hơn, nếu hoàn cảnh không ngăn cách giữa họ bằng một rào cản.
Sáng hôm sau, cơn đau xuất hiện trở lại và cô thấy thắt lại quanh phần bụng dưới. Tuy không đau lắm, chỉ có cảm giác tưng tức trằn xuống phía dưới, nhưng cô biết điều gì sắp xảy ra. Cô báo cho Marcie biết, rồi gọi bác sĩ Easterwood, bà bắt cô phải nhập viện ngay lập tức, hơn là chờ đến khi có những cơn co tử cung liên tục. Cuộc gọi tiếp theo của Sarah là tới khách sạn của Rome ở Los Angeles, anh không có trong phòng, nhưng cô cũng không nghĩ anh ở đó thời gian này trong ngày. Cô để lại lời nhắn rằng cô đang chuyển dạ và nói với anh tên bệnh viện mà mình sẽ tới. Khi cô gác máy, một giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô thực sự muốn có Rome bên cạnh lúc đó, tại bệnh viện! Nhưng cố gạt đi giọt nước mắt và đặt tay lên bụng. “Chúng ta lên đường nhé”, cô nói với đứa bé trong bụng.
Marcie lên nhà xách đồ xuống, bà Melton ôm Sarah, rồi họ đến bệnh viện. Sarah nhập viện và được kiểm tra ngay. Cô đang ở giai đoạn đầu của cơn chuyển dạ và mọi thứ có vẻ bình thường. Bây giờ chỉ còn việc chờ đợi.
Rome ngồi trong văn phòng trưng dụng từ người quản lý chi nhánh ở Bờ Tây, trước mặt là một dãy các biểu đồ và bảng thống kê, nhưng lúc này anh không tập trung được vào công việc giấy tờ. Anh đăm chiêu gõ nhẹ cây bút lên cuốn sổ, ước gì lúc này đang được ở nhà với Sarah, hơn là cứ ngồi rịt ở đây sắp xếp lại cái đống lộn xộn mà ngay từ đầu anh đã biết là không mang lại hiệu quả gì. Sarah. Thời gian gần đây tâm trí anh lấp đầy hình ảnh cô hơn bao giờ hết, nói vậy chứ nhiều năm qua anh cũng dành nhiều thời gian để nghĩ về cô đấy thôi. Cô nhất định giữ lại đứa bé và cương quyết không nhân nhượng anh bằng sự ương ngạnh nấp bên dưới vẻ bề ngoài mỏng manh thanh lịch. Không hiểu sao chưa bao giờ anh nghĩ Sarah thuộc tip phụ nữ có thể làm mẹ tốt, dù Justin và Shane đã hết sức yêu quý “dì” Sarah.
Anh cau mày khi nghĩ đến tên chúng, hình ảnh của chúng chờn vờn trước mắt anh, xen vào giữa anh và những trang giấy đang trải dài trên bàn. Những cậu bé huyên náo, vui nhộn, với cặp mắt xanh lơ và mái tóc nâu của Diane. Anh nhớ chúng biết mấy! Anh đã yêu chúng vô cùng, yêu từng giai đoạn phát triển của chúng từ giây phút anh biết Diane có thai. Cả hai lần Diane đều mang thai rất to, cô không thể bước xuống giường hay thậm chí không thể tự đứng dậy khỏi ghế nếu không có anh giúp. Khi thai đã ở giai đoạn phát triển lớn hơn, đêm nào cô cũng phải trở dậy đi vệ sinh gần như mỗi giờ một lần, nên anh phải canh chừng để sẵn sàng đỡ cô. Anh đã xoa bóp lưng, buộc dây giày cho cô, nắm tay khi cô trở dạ, cổ vũ và dỗ dành khi cô lâm bồn.
Với Sarah, anh chẳng làm điều gì tương tự như thế cả.
Nghĩ đến đấy anh cứng người lại. Đành là bụng cô không to như bụng Diane trước đây, nhưng anh đã trông thấy cô từ từ nhích ra mép ghế để đứng dậy dễ dàng hơn, còn anh thì không hề giúp cô. Anh đã bỏ mặc cô đương đầu với cái lưng đau và đi vệ sinh lúc nửa đêm một mình. Chẳng bao giờ cô đòi hỏi giúp đỡ một việc gì và anh nhận thức được điều đó với một nỗi sợ hãi đến mức như ngừng thở, cô đã không nhờ vả vì anh đã thể hiện ra rằng cô sẽ không thể dựa vào sự trợ giúp của anh. Cô cần giúp đỡ, chắc chắn là thế, nhưng cô không bao giờ đòi hỏi. Cô đã chịu đựng một mình gánh nặng của việc mang thai, nhìn ánh mắt có thể hiểu cô chấp nhận chuyện anh không muốn đứa con mình đang mang trong bụng.
Trán đẫm mồ hôi. Bất kể cảm thấy thế nào về đứa bé, đúng ra anh cần phải luôn bên cạnh Sarah, giúp đỡ cô trong suốt quãng thời gian đó. Nói một cách khách quan, anh có thể hiểu tại sao cô nhất định giữ lại đứa bé: Vì yêu anh nên cô yêu cả con của anh. Sarah đã không gào khóc, không đòi hỏi bất cứ điều gì từ anh, cô chỉ chờ đợi, yêu anh và chưa bao giờ từ bỏ tình yêu ấy. Hẳn là cô phải có một sức mạnh vô cùng thì mới có thể chờ anh trong nhiều năm như vậy, yêu anh nhưng vẫn là một người bạn tốt, bạn thân nhất của Diane. Cô yêu các con trai anh và âm thầm đứng bên cạnh khi anh đứng trước phần mộ của vợ con mình với suy nghĩ không còn lý do gì để tiếp tục sống nữa.
Ở cô ẩn chứa nhiều điều tốt đẹp, nhưng điều tốt đẹp nhất là tình yêu vô bờ cô dành cho mọi người quanh xung quanh, khiến họ như được tắm trong ánh sáng dịu dàng tỏa ra từ nó và anh là trung tâm của quầng sáng. Làm sao anh lại coi thường giá trị của nó đến vậy?
Bất giác, như có điều gì đó thôi thúc anh nhấc điện thoại lên gọi cho cô. Bà Melton trả lời điện thoại và chỉ vài giây sau anh đánh rơi điện thoại xuống giá đỡ, mặt tái nhợt.
Anh mở toang cửa và quát bảo cô thư ký đang ngồi bên bàn phía ngoài.
“Mua vé cho tôi về Dallas, ngay bây giờ. Tôi không quan tâm hãng nào, miễn là chuyến đầu tiên. Vợ tôi đang chuyển dạ.”
Cuống lên vì âm điệu trong giọng nói của anh và sự ưu tiên cho việc sinh nở của phụ nữ, cô thư ký lao ngay đến điện thoại và chỉ trong giây lát đã yêu cầu có ngay một chỗ cho ông Matthews.
Rome xếp chồng báo cáo vào cặp và đóng sập lại. Lẽ ra anh phải ở nhà, chết tiệt! Cô sinh sớm hai tuần, có trục trặc gì chăng?
Bác sĩ Easterwood đã cảnh cáo anh về khả năng sẽ có nhiều biến chứng. Anh tự biết tử cung của Sarah như thế nào, bao nhiêu lần anh ôm hông cô khi làm tình với cô, tự lấy làm lạ tại sao cô có thể mảnh dẻ và thanh nhã đến vậy? Đứa trẻ không lớn nhưng liệu nó quá lớn đối với cô không? Nếu có điều gì xảy ra với cô...
Anh không thể nghĩ tiếp được nữa. Anh không bao giờ biết cô thư ký đã gọi đến đâu, hay cô phải viện đến sự giúp đỡ của ai, nhưng có ai đó đã bị xóa tên trên một chuyến bay sẽ cất cánh đi Dallas trong vòng một giờ nữa, anh được một ghế trên chuyến bay đó. Anh không còn thời gian để quay về khách sạn trả phòng hay lấy quần áo. Anh hướng dẫn ngắn gọn cho cô thư ký làm hộ những việc đó và nhờ cô gửi va li về cho anh. Anh vội vã “cảm ơn” rồi rời đi.
Cứ để mặc Anson Edwards và Spencer - Nyle chờ. Sarah quan trọng hơn.
Bốn tiếng rưỡi sau - kể cả khoảng thời gian chờ dường như vô tận ở sân bay Los Angeles để lên được máy bay, một chuyến bay kéo dài chậm hơn bình thường, rồi lại chật vật trong dòng xe cộ từ sân bay về bệnh viện nơi bà Melton báo cho anh biết Sarah đã tới - anh sải chân bước tới bàn lễ tân khoa sản.
Sarah đang lơ mơ ngủ trong lúc Marcie ngồi bên cạnh, im lặng đọc một tờ tạp chí. Cả Sarah và đứa trẻ đều được theo dõi kĩ lưỡng, thời gian trôi đi chậm chạp, mãi vẫn chưa thấy dấu hiệu nào rõ ràng, dù khoảng cách giữa những cơn đau càng lúc càng ngắn lại. Họ đang ở trong một phòng chờ sinh đặc biệt, trên tường có gắn TV và đã xem hết chương trình thời sự, rồi đến một bộ phim hài. Cô nghĩ giờ này Rome phải gọi cho cô rồi mới đúng, nhưng có lẽ anh vẫn đang làm việc ở văn phòng. Mà cũng phải tính thêm hai tiếng chênh lệch múi giờ nữa chứ.
Anh bước vào phòng và Marcie nhìn lên, mắt cô mở to. Cô đứng dậy.
“Anh từ đâu đến đây vậy?”
“Los Angeles”, anh đáp lại, miệng rắn rỏi của anh thoáng vẻ thích thú. “Tôi lên chuyến bay đầu tiên khi nghe bà Melton bảo Sarah đã chuyển dạ.” Sarah khẽ mở mắt và lờ đờ nhìn anh, rồi ngay lập tức tỉnh ngủ hằn. “Rome! Anh về rồi ư!”
“Anh đây”, anh nói nhẹ nhàng, cầm lấy tay cô.
“Em đã gọi đến khách sạn và để lại tin nhắn cho anh.”
“Anh biết, bà Melton nói với anh rồi. Anh cũng đã nói chuyện với bác sĩ Easterwood. Anh đã rất hoảng hốt, sợ có trục trặc gì vì đúng ra là vẫn còn hai tuần nữa em mới sinh, nhưng bà ấy nói mọi chuyện đều ổn.”
“Em vẫn chưa thực sự chuyển dạ, mới chỉ có dấu hiệu thôi, nhưng bà ấy muốn em nhập viện để theo dõi.” Cô thật đẹp, anh nghĩ. Mái tóc vàng bạch kim của cô vén hết ra sau tết lại thành một bím tóc dài. Đôi mắt sáng, trong xanh như dòng sông Nile êm ả và gò má đang ửng hồng. Cô mặc chiếc áo ngủ giản dị vẫn thường mặc ở nhà, trông cô như mới mười bốn và chưa đủ tuổi để mang một đứa bé trong cái bụng đang phồng lên dưới lớp áo. Anh hôn cô dịu dàng.
“Có anh ở đây rồi, vậy để tôi xuống quán bar ở dưới mua thứ gì ăn nhé.” Marcie nói giọng vui vẻ, rõ ràng là muốn để cho hai người một chút riêng tư và không muốn bị lúng túng vì phải chứng kiến.
Nhưng khi còn lại một mình, cả hai đều cảm thấy thật khó mở lời. Anh cầm tay cô, ước ao tất cả mọi việc đã xong để cô không phải đối mặt với những cơn đau trước và trong khi sinh. Anh không muốn cô phải chịu đựng bất cứ một sự đau đớn nào, thậm chí cả cơn đau tự nhiên khi cho ra đời một đứa bé.
Cuối cùng, anh hít một hơi thật sâu. “Anh không vào phòng sinh với em, nhưng anh sẽ chờ ở ngoài.”
“Chỉ cần biết có anh ở đây thôi với em thế là đủ.” Cô nói. Đúng là cô chỉ cần có vậy.
Mười hai tiếng sau con gái cô ra đời mà không gặp khó khăn gì nhiều, “Ôi, cô bé xinh quá”, bác sĩ Easterwood nựng nịu khi đặt đứa bé vào tay Sarah. “Nhìn mái tóc đen nhánh này!”
“Cô bé trông giống Rome nhỉ”, Marcie nói, chỉ ló ra đôi mắt nhòe lệ tươi cười phía trên khẩu trang phẫu thuật cô đang đeo. “Mình thề đấy, mắt cô bé thậm chí cũng đen nữa.” Sarah ngắm nghía cô con gái nhỏ xíu của mình, lúc này đã thôi la hét om sòm, đang nằm im như vừa trải qua một sự thử thách mệt mỏi và giờ đã sẵn sàng đi ngủ. Con gái của Rome.
Cô không thể nào tin được. Chẳng hiểu sao cô nghĩ sẽ sinh hạ một cậu nhóc. Mắt cô nhòe lệ khi đưa bàn tay run run chạm vào những lọn tóc đen ẩm ướt. Cô bé là thứ quý báu nhất cô từng thấy.
Vài tiếng sau, cô thức dậy đã thấy Rome ngồi lặng lẽ cạnh giường, lúc được chuyển về giường cô đã quá buồn ngủ nên chỉ kịp mỉm cười với anh rồi chìm ngay vào giấc ngủ. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh đọc báo. Chắc anh mệt vì đã thức suốt đêm. Hai mắt thâm quầng, râu mọc lởm chởm nhưng trông vẫn rất tuyệt. Với tâm trạng vẫn còn đang phấn chấn của một người vừa được làm mẹ, cô muốn hỏi anh đã nhìn thấy em bé chưa, nhưng rồi tự biết rằng anh vẫn chưa. Việc anh xuất hiện ở bệnh viện đã vượt quá sự mong đợi của cô.
“Chào anh”, cô nói dịu dàng.
Anh ngước lên, trông như vừa trút được một gánh nặng và giờ thấy lòng nhẹ nhõm. Không hiểu sao anh quá lo lắng đến nỗi không tin được rằng cô sẽ khỏe cho đến khi nói chuyện được với anh. Anh cầm tay cô đưa lên môi, âu yếm hôn lòng bàn tay mềm mại. “Chào em yêu. Em thấy trong người ra sao?”
Cô xem xét tình trạng cơ thể mình, khẽ khàng cựa quậy. “Không tồi lắm. Tốt hơn mong đợi của em. Còn anh?”
“Sắp chết rồi đây”, anh nói khiến cô bật cười.
“Về nhà chợp mắt một chút đi anh? Em không biến mất được đâu.”
“Tốt hơn là em đừng làm vậy.” Anh nghe lời cô về nhà nghỉ ngơi vì anh thật sự cần đi nằm một chút nếu không sẽ bị ngã sấp mặt xuống sàn mất.
Khi đứa trẻ được y tá mang đến, Sarah bật khóc khi cái miệng hồng hồng tự động ngậm vào núm vú cô. Con của chính cô! Cô đã ba mươi tư tuổi và từ lâu đã bỏ ý nghĩ được làm mẹ, nhưng bây giờ lại đang có trong vòng tay mình sự sống nhỏ bé kỳ diệu. Cô vuốt ve làn tóc tơ trên cái đầu tròn xoe của con, rồi săm soi những ngón tay nhỏ xíu đến không thể tin nổi và hai tai như hai vỏ sò mỏng mảnh. Con bé giống Rome quá đỗi! Thậm chí làn da của bé cũng ánh màu nâu nâu, thừa hưởng từ làn da sẫm màu của bố, cả lông mày cũng giống đôi lông mày rậm bướng bỉnh của Rome.
Em bé mở mắt ngơ ngác nhìn quanh, rồi nhắm mắt lại, rõ ràng là rất hài lòng với mọi thứ trong thế giới xung quanh. Marcie nói đúng, mắt cô bé cũng giống Rome.
Cô đặt tên con gái là Melissa Kay, nhưng khi được đưa về nhà ba hôm sau, mọi người gọi bé với cái tên âu yếm là Missy. Ở bệnh viện, Rome luôn bên cạnh Sarah ngoại trừ lúc đứa bé được mang đến và theo như cô biết, anh chưa từng nhìn mặt con bé. Anh không lái xe đưa cô về nhà khi hai mẹ con ra viện - cô cũng không mong đợi anh sẽ làm thế - cô hiểu được rằng muốn anh làm quen với con theo cách này đồng nghĩa với việc đòi hỏi quá nhiều ở anh. Tự anh sẽ quyết định việc biết đến con gái mình. Marcie lái xe đưa hai mẹ con về nhà và cả hai cùng đặt con bé vào cái cũi nhỏ lần đầu tiên, cùng cúi xuống thích thú ngắm nhìn bé ngọ nguậy cho tới khi cảm thấy thoải mái. Missy rất xinh xắn. Sarah biết rằng, nếu có cơ hội, cô có thể làm nên điều kỳ diệu thứ hai.