Cô đứng đối diện với anh trong phòng làm việc, thân hình thon thả như còng xuống vì gánh nặng mà cô không chắc mình có thể mang nổi. “Nếu anh muốn, em sẽ làm bất cứ việc gì”, cô nói chậm rãi, cân nhắc từng lời. “Trừ việc này. Vì quá yêu anh nên em không bao giờ có thể làm hại bất cứ một phần nào của anh, và đứa trẻ này là một phần của anh. Em đã yêu anh nhiều năm rồi chứ đâu phải chỉ mấy tháng tính từ khi mình cưới nhau. Em yêu anh trước khi anh cưới, thậm chí trước cả khi anh gặp Diane, và cả sau đó nữa. Em yêu Justin và Shane vì chúng là con anh.” Cô lắc đầu nhè nhẹ. “Em không nghĩ em sẽ ngừng yêu anh, dù cho anh có làm gì đi nữa. Nếu anh không thể, tuyệt đối không thể, chấp nhận đứa trẻ này, thì đó là quyết định của anh. Nhưng em không thể phá bỏ nó.”
Rome quay đi, cử động của anh chậm chạp, giống như một người đàn ông già nua, tuổi đời chồng chất. “Bây giờ thì sao?”, anh hỏi bằng giọng nặng nề.
“Đó là quyết định của anh”, cô nhắc lại. Cô không thể tin được giọng mình lại bình tĩnh đến vậy, cô vẫn đang phải dựa lưng vào tường, và bản thân nhận biết được điều đó. “Nếu anh muốn bỏ đi hơn là chung sống với em. Em hiểu, và em sẽ không ngừng yêu anh, mãi mãi. Nếu anh ở lại, em sẽ cố...”, giọng nói đột nhiên vỡ vụn khiến cô phải dừng lại, thở nặng nhọc một lúc trước khi có thể cố nói tiếp. “Em sẽ cố giữ đứa bé tránh xa anh, không để anh nhận ra sự hiện diện của nó. Em sẽ không bao giờ đòi hỏi anh phải quan tâm đến nó, hay ôm ấp nó. Em thề đấy, Rome, thậm chí anh sẽ không bao giờ biết đến tên nó nếu anh không muốn! Nói cho đúng, anh không phải làm cha của nó!”
“Anh không biết”, giọng anh không còn chút sức sống. “Anh xin lỗi, nhưng chỉ là anh không biết.”
Rome đi ngang qua cô, sau một lúc, Sarah cố hết sức cất bước theo anh. Đang đi về phía cửa ra vào thì anh dừng lại, đầu rũ xuống. Không nhìn vào cô, anh nói, “Anh thật sự yêu em. Nhiều hơn em có thể nhận thấy. Ước gì anh nói với em điều đó sớm hơn, nhưng...” Tay anh đưa ra một cử chỉ vô vọng. “Một điều gì đó đã chết trong anh khi chúng chết đi. Chúng vẫn còn quá nhỏ và chúng luôn tìm anh để được che chở. Anh đã là cha của chúng và trong mắt chúng không có gì mà anh không thể làm được. Nhưng khi chúng thực sự cần anh, anh đã không thể làm gì để giúp chúng. Tất cả anh có thể làm chỉ là... ôm chúng... khi mà mọi sự đã quá muộn!” Miệng méo xệch vì đau khổ, anh đưa tay quệt những giọt nước mắt dành cho hai đứa con trai bé bỏng của mình. “Anh phải đi. Anh phải ở một mình vài ngày. Anh sẽ liên lạc với em, không cách này thì cách khác. Em nhớ giữ sức khoẻ.” Cuối cùng, anh cũng nhìn cô, điều cô nhìn thấy trong mắt anh làm hai tay cô nắm chặt lại để không bật khóc. Nhiều phút trôi qua sau khi cánh cửa đã khép lại, Sarah vẫn còn đứng yên đó, mắt nhìn chằm chằm tấm cửa gỗ trống trơn, vì không thể làm gì khác. Cô biết anh sẽ khó chấp nhận chuyện đứa bé, nhưng lại không bao giờ hình dung nổi phản ứng của anh lại có thể mạnh mẽ như thế, hay nỗi đau của anh vẫn còn tươi mới đến vậy. Cô có cảm giác như sự đau đớn của anh hệt một lưỡi dao cắt vào chính da thịt mình. Anh đã nói yêu cô. Thật vô cùng khủng khiếp khi một tay anh mang đến cho cô thiên đường, còn tay kia thì lấy đi!
Cô dò dẫm đi vào phòng khách và ngồi xuống, cơ thể tê dại đi vì sốc, nhưng rồi cũng từ từ bình tâm lại. Nếu yêu cô, có lẽ anh sẽ ở lại. Phép lạ đã từng xảy ra một lần rồi, liệu có quá vô lý khi đòi hỏi thêm một lần nữa không? Và nếu anh ở lại, có lẽ đến lúc nào đó khi vết thương từ nỗi đau bớt nhức nhối đủ để anh yêu một đứa con khác, con của cô. Dẫu vậy, cô vẫn giữ lời thề của mình. Nếu anh ở lại, cô sẽ không cố ấn đứa trẻ vào tay anh.
Rome không về nhà đêm hôm đó. Sarah nằm trên chiếc giường mà hai người đã ngủ chung với nhau những đêm anh ở nhà kể từ khi cô bị cúm và khóc cho đến khi không thể khóc được nữa.
Mặc dù không chợp mắt được chút nào nhưng sáng hôm sau cô vẫn ra khỏi giường và tới cửa hàng như thường lệ. Erica để ý thấy gương mặt tái nhợt và đôi mắt sưng húp vì khóc của cô nhưng tế nhị không hỏi. Cô khéo léo phục vụ hầu hết mọi khách hàng, trong khi Sarah vẫn ở trong văn phòng cập nhật số liệu vào máy. Ngay cả làm việc đó cô cũng thấy đau đớn, vì mọi thứ đều nhắc cô nhớ đến Rome. Anh đã lập sổ kế toán, giúp cô chọn lựa chương trình máy tính, rồi làm việc ở đây mỗi ngày thứ Bảy và có thể đã làm cô mang thai trên chính cái bàn này.
Erica thì không hỏi, nhưng khi Derek tới vào buổi chiều và nhìn thấy, cậu vội hỏi ngay: “Cô có chuyện gì à?”, “Cháu có thể giúp gì không?”.
Lòng Sarah dâng tràn niềm yêu mến dành cho cậu bé. Cô không hiểu nổi tại sao một cậu bé mười sáu tuổi lại có thể tuyệt vời đến vậy. Với Derek, cô có thể cười, và lần này cũng vậy. “Cô có mang”, cô mỉm cười nói.
Cậu kéo chiếc ghế còn lại trong văn phòng bé tí và đặt thân hình vạm vỡ của mình vào đấy. “Như thế là không hay à?”
“Cô nghĩ nó thật kỳ diệu”, cô nói giọng yếu ớt. “Vấn đề là Rome không muốn nó. Chú ấy đã từng có vợ một lần rồi và có hai cậu con trai nhỏ rất dễ thương. Chúng đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi gần ba năm trước, kể từ đó chú ấy không thể chịu đựng được việc có thêm một đứa con nào nữa. Chuyện đó vẫn làm chú ấy đau lòng.”
Đôi mắt đẹp của Derek nghiêm trang và vô cùng ân cần. “Đừng từ bỏ cô nhé. Đến khi em bé ra đời và chú ấy trông thấy nó thì chú ấy mới thật sự biết cảm giác của mình. Những em bé đặc biệt lắm, cô ạ.”
“Cô biết. Cháu cũng đặc biệt đấy thôi”, cô nói.
Cậu nở một nụ cười đáng yêu, thanh thản rồi đứng lên đi làm những công việc lặt vặt.
Một đêm nữa lại đến mà không có một tin tức gì từ Rome, nhưng đêm nay Sarah ngủ được, do quá mệt mỏi vì thiếu ngủ đêm hôm trước và tình trạng thai nghén tác động lên cơ thể. Cô nhận ra rằng mình chẳng thể làm gì hơn được, số mệnh đã an bài, và rằng cả hai đều bị giam cầm bởi chính mình và hoàn cảnh sống của họ. Cả cuộc đời cô mong ước một ngôi nhà bền vững, một người chồng và những đứa con để yêu thương và cô không thể từ bỏ. Miễn là còn có cơ hội, cô phải hy vọng và phải cố gắng.
Đêm hôm sau trên đường lái xe về nhà, cô đột nhiên nhận ra mùa xuân đã tới. Thời tiết vẫn còn se se, nhưng không quá lạnh và cây cối đã nhú lộc xanh mướt. Mới cuối mùa hè vừa rồi, cô vẫn còn ngồi trong văn phòng của mình, nhìn mùa hè trôi qua và chuyển sang mùa thu rồi đến mùa đông, cũng như cuộc đời cô, không có tương lai và không tình yêu, chỉ có một con đường quạnh quẽ cho đến cuối cuộc đời. Bây giờ cô đã biết được sau mùa đông là mùa xuân lại đến. Mùa đông đã mang đến tình yêu cho cuộc đời cô, mùa xuân mang đến một mầm sống trong cô cũng như mùa xuân đang bừng nở khắp thế gian. Bất giác cô thấy lòng bình yên hơn, thanh thản vì cảm giác sự sống vẫn đang tiếp diễn. Nơi bãi đậu xe có xe Rome.
Cô run rẩy đi lên căn hộ. Anh trở về để ở lại, hay đóng gói đồ đạc để chuyển đi? Nhận thức rõ những giây phút sắp tới sẽ quyết định cho hạnh phúc quãng đời còn lại của mình, cô mở cửa.
Mùi thức ăn thơm lừng chào đón cô. Rome xuất hiện ở lối vào bếp. Trông anh gầy hơn dù từ lúc anh đi tới giờ mới chỉ có hai hôm, khuôn mặt đầy vẻ căng thẳng. Nhưng anh đã cạo râu sạch sẽ và vẫn đang mặc chiếc quần của một trong những bộ com lê, và một cái áo sơ mi xanh nhạt, cô biết anh vẫn đi làm bình thường. “Spaghetti”, anh chỉ vào trong bếp nói giọng lặng lẽ. “Nếu em không ăn được, anh sẽ đổ đi và chúng mình sẽ ra ngoài ăn gì đó.”
“Em ăn được.” Cô nói, giọng cũng lặng lẽ. “Em chưa bị nghén.”
Anh gật đầu, rồi dựa vai vào khung cửa như thể đang vô cùng mệt mỏi. “Anh không muốn xa em đâu, bé con. Anh muốn ở với em, ngủ với em và nhìn gương mặt xinh đẹp của em phía bên kia bàn ăn. Nhưng anh không muốn biết về đứa bé”, anh nói kiên quyết. “Đừng nói chuyện với anh về nó và đừng bắt anh quan tâm đến nó. Anh không muốn làm bất cứ chuyện gì với nó hết.”
Sarah gật đầu, người run rẩy, không thốt lên được lời nào ngoài từ “Được rồi.” Rồi cô vào phòng ngủ thay quần áo, để mặc anh đứng tựa người vào cửa.
Bữa tối im lặng, căng thẳng. Cô không hỏi anh ở đâu hai ngày qua, hay tại sao anh quyết định như vậy và anh cũng không mở miệng nói cho cô hay. Anh nói anh muốn ngủ với cô, nhưng khi họ đi ngủ, Sarah nhận ra rằng có thể ý anh muốn nói theo đúng nghĩa đen của từ đó, vì anh về ngủ ở phòng anh lần đầu tiên sau một thời gian dài. Cô cố không để mình thấy thất vọng, hiểu rằng anh đang chịu một cú sốc lớn, nhưng cô vẫn nhớ anh. Không có anh, cô cảm thấy trống trải, cái giường quá to và lạnh lẽo. Thêm vào đó, việc có thai không hiểu tại sao lại khiến cô ham muốn thể xác nhiều hơn trước, như điều cô thấy đề cập trên một trong những tờ rơi mà bác sĩ Easterwood đã đưa cho. Cô muốn Rome là người yêu, chứ không chỉ là người ngủ cùng.
Hai ngày sau Max đến cửa hàng thăm cô. “Đi ăn trưa với tôi nhé”, anh mời.
Sarah đưa mắt nhìn anh thật nhanh, đúng lúc bắt gặp vẻ quan tâm trong mắt anh trước khi anh kịp che giấu. Cô gật đầu và báo cho Erica biết rằng cô đi ăn trưa.
Max đưa cô tới một nhà hàng nhỏ, yên tĩnh, vì vẫn còn sớm nên họ là những người khách duy nhất, trừ một người đàn ông ngồi trong góc đang mê mải đọc báo. Họ gọi món ăn, sau khi người phục vụ đã đi khỏi, Max nhìn Sarah với ánh mắt dò hỏi. “Em ổn chứ?”
“Vâng, tất nhiên”, cô đáp lại, giật mình.
“Tôi muốn khẳng định lại lần nữa thôi. Em biết không, hai đêm vừa qua Rome ở căn hộ của tôi và tôi chưa từng thấy ai trong tình trạng kiệt quệ về tinh thần như hắn cả.”
Hóa ra mấy ngày qua anh ở đó.
Sarah nói “Cảm ơn” với lòng biết ơn thực sự.
Max mỉm cười, nụ cười có thể làm tan chảy cả hòn đá tảng. “Cô gái thân yêu, em biết tôi có thể giết rồng để cứu em, giá mà còn rồng để giết nhỉ.
Nói cho tôi biết tôi có thể làm gì được cho em.”
“Chắc anh biết toàn bộ câu chuyện rồi đúng không?”
Anh gật đầu. “Như tôi vừa nói đấy, Rome đang bị sốc. Tôi đã cố đổ trà cho hắn, nhưng hắn không uống được ngụm nào nên tôi chuyển sang whisky. Tôi không làm hắn say được”, anh kể lại, “ngay cả với món whisky yêu thích của tôi cũng không, nhưng dù sao thì trông hắn cũng hết giống một xác chết di động và cuối cùng hắn chịu mở miệng. Chưa ai nói cho tôi biết gì về lai lịch của hắn, khi hắn kể về người vợ trước và những cậu con trai của hắn, tôi mà ở trong tình cảnh đó chắc cũng khó lòng vượt qua nổi, mà từ trước tới nay chưa ai nói tôi là người giàu tình cảm đâu nhé.” Lần đầu tiên, đôi mắt xanh biếc của anh mất đi cái vẻ ranh ma quái quỳ cố hữu. “Đấy là tất cả những gì hắn kể với tôi đêm đầu tiên. Hôm sau hắn đi làm bình thường, mặc dù hắn thì không bình thường. Tôi dám thề với em rằng, ngay cả nói chuyện với hắn cũng nguy hiểm. Đêm thứ hai hắn cho tôi biết em đang mang thai.”
Sarah xoay xoay ly nước, ánh mắt buồn bã. “Anh ấy có nói với anh...”
“Có”, anh đưa tay ôm lấy tay cô đang cầm cốc. “Tôi nghĩ hắn bị điên, hoặc là rất ngu xuẩn, hoặc cả hai. Nếu em đang mang con của tôi thì chắc chắn tôi sẽ tự hào đến không kiềm chế nổi mất. Nói vậy chứ, tôi đâu có trải qua điều mà hắn từng nếm trải.”
“Diane là bạn thân nhất của tôi”, Sarah nhỏ nhẹ. “Tôi biết các con anh ấy. Chuyện đó... thật là khủng khiếp.”
“Hắn có cho tôi biết quyết định cuối cùng của em. Em yêu, anh chưa từng gặp người phụ nữ nào dũng cảm như em. Em đặt hết vào canh bạc này rồi, đúng không? Và em đã thắng.”
“Tôi vẫn chưa thắng, chưa hoàn toàn. Tôi còn một cơ hội nữa, chỉ có vậy.”
“Hắn nói với tôi hắn sẽ không làm bất kì việc gì liên quan đến đứa bé, rằng hắn không quan tâm tới nó. Nếu đến nước ấy rồi, nếu em cần bất kì điều gì, cứ gọi cho tôi. Tôi rất vinh dự được là ông bố thay thế. Tôi sẽ lái xe đưa em đến bệnh viện, nắm tay khi em trở dạ, hay bất cứ điều gì em muốn. Em có nhận thấy rằng”, anh tư lự, “tôi rất tận tụy không? Đâu phải mình Rome ngốc. Giờ tôi có thể tự an ủi mình bằng ý nghĩ rằng hắn ta quá bất lực nên mới để một người đàn ông khác đóng thế vai mình như thế này đấy.”
Sarah bật cười, xúc động vì sự quan tâm của anh. “Anh bạn đáng thương ơi, anh sẽ làm rất tốt cho đến lúc nghĩ tới việc sinh nở, phải không?” Anh cười thích thú. “Tôi lúc nào cũng ga lăng, trong chừng mực sự khiêm tốn cho phép.”
Bữa trưa của họ được mang tới và Sarah ăn hết phần của mình một cách ngon lành, nhiều ngày qua bữa ăn này cô thấy ngon miệng nhất. Max vẫy vẫy cái nĩa về phía cô. “Tôi nhận ra tại sao Rome nhất định giữ chặt lấy em cho riêng hắn như thế. Sau sự việc đau buồn trong quá khứ, hắn muốn biết chắc mình có em, để có một cái gì đó ổn định trong cuộc sống. Hắn vẫn chưa biết em yêu hắn phải không?”
“Không, lúc đó thì không. Nhưng bây giờ thì anh ấy biết rồi.”
“Hắn cũng yêu em rồi đấy. Thực ra tôi vẫn nhận ra một điều rằng lúc cưới em hắn chưa yêu, nhưng Rome đâu phải là thằng đần nên chẳng khó khăn gì mà không sớm nhận ra mình đang có trong tay một vật báu. Đương nhiên hắn vẫn là đồ thô lỗ, nhưng hắn láu cá như quỷ ấy và đần độn là từ duy nhất tôi thực sự không thể dùng để miêu tả. Thỉnh thoảng tôi cũng thấy bực trong người khi phát hiện ra rằng mình rất quý hắn.”
Tấm lòng Max dành cho cô thật đáng quý, anh đã dùng sự dí dỏm chua cay, không khách khí của mình để làm cô vui và đồng thời trấn an cô. Anh cũng muốn giúp đỡ cô thật lòng. Cô thật may mắn khi xung quanh mình có những người bạn quan tâm đến mình và Rome. Rome có thể đang cảm thấy như đang rơi vào một hoàn cảnh bi đát và phải chiến đấu vì cuộc hôn nhân của mình, nhưng sự thật là mọi người đều quan tâm đến anh và sẽ làm bất cứ điều gì để giúp đỡ. Max đã trấn an Sarah khi cho cô biết nơi Rome ở trong hai đêm anh bỏ nhà đi, anh đã giúp Rome cũng nhiều bằng việc giúp Sarah yên lòng.
Anh không muốn cuộc hôn nhân của Rome có nguy cơ gãy đổ bởi một quyết định sai lầm.
“Anh là một người đàn ông tuyệt vời”, cô nói với anh, rồi trêu, “Điều mà anh cần là một cô nàng Texas tuyệt vời rung cho anh rơi khỏi cái lốt dè dặt quý tộc Anh đang mang trên người đi.”
Anh nhìn cô giễu cợt một lúc. “Cái lốt dè dặt quý tộc Anh của tôi chỉ bị quăng ra ngoài cửa sổ vào những dịp đặc biệt thôi, em yêu dấu và nói cho em biết luôn nhé, tôi đã tìm được một cô Texas tuyệt vời. Tôi đã định đưa cô ấy về nhà gặp gia đình, nhưng cô ấy muốn được thuần hóa. Tôi đang kéo cô ấy khỏi yên ngựa đấy, tôi tin chắc là người Texas bọn em sẽ nói như thế.”
Ý tưởng kết hợp anh chàng Max sành đời với một cô nàng cao bồi bốc lửa thật là hấp dẫn. Cô nghiêng người về phía trước, chuẩn bị tuôn ra một tràng câu hỏi, nhưng anh nhướng một bên mày ngăn lại. “Không, tôi không tiết lộ chuyện yêu đương của mình ra đâu”, anh nhẹ nhàng nói. “Em ăn xong chưa?” Rome vào giường cô đêm đó và làm tình rất nhẹ nhàng. Cô bám vào anh, thiết tha hưởng ứng cùng anh. Sau đó, khi anh bắt đầu rời khỏi giường, cô đặt một bàn tay lên cánh tay anh. “Anh đừng đi vội mà. Ở lại với em thêm chút nữa.”
Anh do dự, rồi nằm xuống trở lại và ôm cô vào lòng. “Anh không muốn làm đau em”, anh nói trong bóng tối, giọng nói trầm trầm nhẹ nhàng. “Nếu anh ở lại, chúng ta sẽ làm tình nữa đấy.”
Cô nhận thấy cách anh suy nghĩ về nó đã thay đổi. Lúc đầu khi họ mới cưới nhau, anh đã luôn tránh từ “làm tình”. Cô cọ má vào đám lông xoăn trên ngực anh, rồi cắn nhẹ núm vú anh. “Em mong thế lắm”, cô nói, giọng nghe như đang cười. “Em muốn anh lại ngủ với em, lâu bao nhiều tùy thích, miễn là anh cảm thấy thoải mái.”
Anh luồn những ngón tay vào mái tóc cô và kéo đầu ngửa ra. “Thoải mái à? Cảm giác mà em mang lại cho anh là như thế này này”, anh nói, cầm lấy tay cô và trượt nó xuống dưới người anh. Anh đang ham muốn cô như thể mới đây họ chưa hề làm tình. “Không thoải mái lắm đâu, nhưng đó là cách em tác động đến anh. Nếu em không đủ khỏe để cùng với anh cả đêm theo cách anh muốn, thì em nên để anh đi thì hơn.”
“Em làm được mà”, cô thở mạnh, ngọ nguậy bên trên người anh. “Em hoàn toàn khỏe mạnh.”
Anh rất cẩn thận, không làm mạnh và không để cô mất sức nhiều. Cô biết anh chỉ quan tâm đến mình, chứ không phải đứa bé, nhưng điều đó vẫn làm cô ấm lòng. Trong bóng tối, anh nói với Sarah rằng mình đã yêu cô và khi cả hai đã ngủ thiếp đi, anh ôm cô sát bên mình. Tình trạng thai nghén làm cô thức dậy vài lần trong đêm, mỗi lần khi cô quay trở lại giường đều thấy anh cũng đã thức dậy. Anh không nói gì chỉ lẳng lặng ôm cô vào lòng.
Khi cô tới khám thai định kỳ hai tuần một lần, bác sĩ Easterwood khám rất kĩ rồi giơ ngón tay cái lên. “Hoàn hảo”, bà thông báo. “Cô có bị những cơn buồn nôn buổi sáng hay bị sạm da không gì không?”
“Không ạ”, Sarah hạnh phúc thông báo.
“Tốt. Cứ giữ như thế.”
“Vậy tại sao cháu vẫn phải đến khám hai tuần một lần thế ạ?”
“Vì cô đã lớn tuổi, mà đây lại là đứa con đầu lòng nữa. Chắc tôi hơi cẩn thận quá mức nhưng tôi rất muốn đứa bé ra đời vào đúng tháng Mười một. Hãy uống các loại vitamin trong toa hai tiếng một lần, nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng với chân gác lên cao. Không có ngoại lệ.”
Trước đây, nghỉ ba mươi phút tại cửa hàng hơi khó, cho đến khi khách hàng nhận thấy cô đang mang bầu. Cô kể cho Erica nghe điều bác sĩ Easterwood nói và ngay sau đó, vừa tới mười một giờ sáng, Erica hay một ai khác đang có mặt trong cửa hàng lúc đó sẽ nhắc cô, “Đến giờ nghỉ rồi đó”. Đứa bé trở thành một mối quan tâm của tất cả mọi người. Marcie bắt đầu có thói quen phải ghé qua ít nhất mỗi ngày một lần, còn Max thường đến bất thình lình, Erica và những người khách hàng giám sát khắt khe thời gian nghỉ ngơi của cô và Derek giám sát toàn bộ việc đó. Nếu nâng bất cứ một vật gì, mà không hiểu sao Derek luôn phát hiện ra, những lời trách mắng nhẹ nhàng của cậu có sức mạnh làm cô cảm thấy như cơn sấm sét có thể tấn công mình bất cứ lúc nào.
Lúc cô mang thai đến tháng thứ tư khi Rome bất ngờ về nhà sớm vào một ngày thứ Tư, ngày cửa hàng đóng cửa buổi chiều. Cô đang thay giấy lót mới trong tủ và dọn dẹp ngăn thấp nhất của tủ quần áo, quỳ bằng cả hai chân hai tay và chui cả thân mình vào bên trong ngăn tủ. Rome nhìn thấy, liền cúi xuống ôm lấy hông và kiên quyết kéo cô ra. “Anh sẽ tìm người giúp việc”, anh nói bình thản. “Ngày mai.”
Ý tưởng đó làm cô thấy buồn cười. “Hàng triệu phụ nữ trên thế giới làm việc nhà khi họ đang mang thai cho đến sát ngày sinh mà.”
“Em không phải là hàng triệu phụ nữ”, anh nói. “Nếu anh không hay đi công tác nhiều thì lại là chuyện khác. Lúc ở nhà anh có thể giúp em, nhưng khi anh đi vắng, anh muốn chắc chắn rằng em không trèo từ tủ này sang tủ khác, hay chui vào luôn trong đó.”
Khi chưa có thai cô vẫn làm những việc đó nhưng giờ cô không cự cãi gì. Anh quan tâm đến tình trạng thai nghén của cô là một dấu hiệu rất đáng mừng. Không phải cô vụng về, lóng ngóng, vì mặc dù cái thai đã được bốn tháng nhưng cô mới chỉ lên khoảng bốn cân rưỡi và vẫn mặc được quần áo bình thường. Dấu hiệu duy nhất cho thấy cô đang mang thai là khuôn ngực đầy đặn và nhạy cảm hơn, cả hai điều đó dường như đều mê hoặc Rome.
Anh cúi xuống hôn cô. “Hứa với anh đi”, anh nói và cô hứa.
Anh trầm lặng hơn trước đây, vừa gần gũi hơn, vừa xa vắng hơn. Cô không thể biết anh đang nghĩ gì, nhưng hễ đi công tác là anh gọi cho cô thường xuyên hơn. Khi anh ở nhà và phải đi ăn tối cùng đối tác, anh thường xuyên thu xếp mời thêm các bà vợ để cô không phải ở nhà một mình buổi tối. Anh luôn đặt tay nơi hõm lưng cô khi hai người đi bộ, và luôn nắm tay cô mỗi khi lên hay xuống xe. Nhưng anh không bao giờ hỏi về đứa bé, hay lần khám vừa rồi kết quả thế nào, hay thậm chí đến khi nào thì sinh, mặc dù anh có thể tính được, lẽ ra anh có thể tìm hiểu được.
Cô biết mình sẽ không có được niềm vui chọn tên cho con cùng anh, hay bàn luận về đề tài thú vị rằng liệu đứa bé sẽ là con trai hay con gái.
Mặc khác cũng có rất nhiều ông bố hầu như không biểu lộ gì hay hoàn toàn không quan tâm đến đứa con sắp chào đời của họ, rồi lại lo đến phát cuồng khi vợ bắt đầu chuyển dạ. Cô vẫn hy vọng. Cô phải hy vọng, mặc dù biết còn phải đối mặt với nhiều nỗi đau trong tương lai, chứ không chỉ mỗi một điều là phải cố giải thích cho một đứa trẻ rằng không được làm phiền cha - không bao giờ được phép.
Nhưng dù có hay không có Rome, cô vẫn có một đứa trẻ sắp chào đời, nên lặng lẽ bắt tay vào sửa soạn phòng thứ ba trong nhà thành phòng ngủ cho trẻ con. Để dọn phòng lấy chỗ đặt đồ cho bé, cô nhờ Derek chuyển mấy thứ đồ gỗ dạo trước cô mang về từ căn hộ cũ để mang chúng ra cửa hàng bán. Còn Marcie thì đưa cô đi mua sắm, dựa vào những kinh nghiệm còn nhớ được từ lần đầu làm mẹ để giúp Sarah chọn lựa những thứ cần thiết. Một chiếc giường trẻ con bên trên có gắn vòng xoay tự động để làm vui mắt đứa bé được mua về và đặt trong phòng.
Một cái nôi và một cái ghế đu nữa. Một buổi chiều không biết ở đâu xuất hiện chú gấu bông ngồi ngạo nghễ bên ghế phụ trong xe của cô, nhưng khi nhìn quanh tìm Derek thì cậu biến đâu mất tăm. Chú gấu được đặt trên ghế đu và tạm lấy tên là Boo-Boo.
Một đêm, khi đang tìm mấy thứ giấy tờ để lạc đâu đó, Rome mở cửa căn phòng ấy và bật đèn lên. Anh như hóa đá mất một lúc, rồi nhanh chóng tắt đèn, ra khỏi phòng, đóng cửa lại ngay lập tức, mặt trắng bệch. Anh không mở cửa căn phòng đó lần nào nữa.
Sarah nhờ Marcie đi cùng cô tới những lớp tập luyện sinh tự nhiên, để làm huấn luyện viên và bạn tập với mình. Marcie hít một hơi thật sâu vì mừng rỡ. “Cậu chắc không?”, cô hỏi, vừa vui, vừa căng thẳng. “Mình thực sự không biết nhiều về việc mang thai. Ý mình là mình đã sinh Derek thật, nhưng nó đã tự ra đấy.” Cô đỏ mặt như một cô gái mới lớn. “Nghe thì có vẻ buồn cười, nhưng mình thề, dường như đúng là như vậy. Mình trở dạ vào khoảng tám giờ sáng, đúng lúc bác sĩ đang bắt đầu ca khám sáng nên Derek được theo dõi thường xuyên. Nó chào đời lúc chín rưỡi, không có sự cố gì và mình cũng chẳng phải cố gắng mấy, chỉ cần rặn vài lần. Nó tự khóc, không cần đến bác sĩ phải vỗ, rồi bắt đầu bú nắm tay và lăn ra ngủ. Chỉ có thế thôi.”
Họ nhìn nhau, rồi Marcie trợn tròn mắt và cả hai cùng cười phá lên. Sarah tập tất cả các bài tập mà bác sĩ Easterwood giới thiệu để tăng cường sức dẻo dai của lưng và cơ bụng đồng thời cũng uống vitamin đều đặn. Khi cái thai được năm tháng, bác sĩ Easterwood tiến hành chọc ối để làm một xét nghiệm tương đối đơn giản. Kết quả cho thấy đứa trẻ hoàn toàn bình thường và bà bác sĩ lúc đó mới dám thú nhận rằng đây là nỗi lo lắng nhất của bà, nhưng mọi thứ đều suôn sẻ.
Sau đó vài hôm, Rome ngủ lại ở phòng cô, đầu cô gối trên vai anh và thân thể cuộn tròn như chú mèo nằm ngoan ngoãn áp sát vào anh. Anh vừa làm tình với cô, Sarah đã ngủ say, cơ thể tròn đầy. Ngay lúc đó, đứa bé đạp một cái thật mạnh, đây là lần đầu tiên nó làm một cử động mạnh đến vậy. Vài tuần nay, thi thoảng Sarah cũng cảm nhận được cử động nhẹ nhàng trong bụng mình nhưng chưa bao giờ cái thai cử động mạnh đến vậy. Đôi chân nhỏ xíu thúc mạnh vào chỗ bụng cô đang áp vào mạng sườn Rome. Anh cứng người, rồi lao bắn ra khỏi giường, kịp kìm lại một câu chửi thề.
Anh bật đèn lên, Sarah nhìn anh chằm chằm, không ngăn nổi những giọt nước mắt trào ra cay xè. Người anh vã mồ hôi và giọng anh khản đặc, “Anh xin lỗi”. Anh cúi xuống hôn cô và vuốt ve mái tóc. “Anh yêu em, nhưng anh không chịu được việc này. Anh sẽ ngủ trong phòng mình cho đến sau khi nó ra đời.”
Cô cố mỉm cười mặc dù nước mắt vẫn đang giàn giụa. “Em hiểu. Em cũng xin lỗi.”
Hai ngày sau, anh lại có một chuyến công tác dài. Sarah nghi ngờ rằng anh đã tự nguyện thu xếp chuyến đi này, nhưng nếu có vậy đi nữa thì cô cũng không có quyền trách móc anh.
Mọi việc nằm ngoài tầm kiểm soát, dù có cố không để ý đến nhưng bộ dạng đang mang thai của cô không giấu vào đâu được, vẫn đập vào mắt anh. Bụng ngày một to thêm và cô đã phải mặc đồ dành cho bà bầu. Đứa bé đã làm thay đổi thói quen ngủ và cuộc sống tình dục của anh nên anh cảm thấy muốn đi xa cũng là điều dễ hiểu.
Trong thời gian Rome vắng nhà, ngày nào Max cũng gọi điện cho cô. Trong đời mình, cô chưa bao giờ được nâng niu chiều chuộng như thế, tất cả nhờ vào tình trạng mang thai hoàn toàn bình thường này của mình. Còn ở cửa hàng thì Derek cai trị cô như một kẻ bạo chúa hiền lành, từ khi nghỉ hè, không lúc nào cậu vắng mặt ở cửa hàng. Khi cô đến, đã thấy cậu ở sẵn đó rồi và chỉ ra về khi cô đã về. Thời gian riêng tư duy nhất của cô là vào ban đêm khi về lại căn hộ sạch sẽ đến hoàn hảo của mình. Rome đã thuê người giúp việc, một phụ nữ trung niên tính tình vui vẻ tốt bụng, bà đã không mảy may suy nghĩ khi nhận được mức lương kha khá để dọn dẹp một căn hộ không mấy khi bừa bộn. Khi vừa trông thấy căn hộ, bà Melton đã biết mình vớ bở, bây giờ căn hộ lúc nào cũng sạch sẽ không một vết bẩn, quần áo thì luôn luôn được giặt tinh tươm. Nếu không có cửa hàng để phải bận tâm và làm việc ở đấy chắc Sarah sẽ phát điên lên mất.
Rome đi vắng ba tuần liền, ba tuần dài nhất trong đời Sarah, nhưng mọi người đều cố gắng hết sức để làm cô vui vẻ. Không phải ai cũng biết hoàn cảnh của cô - ngoài Marcie, Derek và Max - nhưng tất cả các khách hàng đều quan tâm nhiều hơn đến Sarah. Giá mà Rome thể hiện dù chỉ một chút náo nức chờ đón đứa bé ra đời bằng một phần nhỏ của những người này thì cô hẳn đã hạnh phúc vô ngần.
Rồi một ngày, anh gọi đến cửa hàng để báo cho cô biết anh đang họp nhưng sẽ về nhà ngày hôm sau. Sarah gác điện thoại rồi bật khóc. Derek ôm cô và dìu vào trong văn phòng nhỏ, đóng cửa lại. Cô khóc trên bờ vai non trẻ mạnh mẽ của cậu, trong lúc cậu đu đưa an ủi mình. Rồi cậu lau nước mắt và đặt cô ngồi xuống ghế, kéo cái ghế còn lại ngồi trước mặt.
“Là chú Rome hả cô?”
“Ừ, chú ấy sẽ về ngày mai.” Cô sụt sịt. “Nghe tiếng chú ấy và biết chú ấy sẽ về nhà sớm cô mừng đến nỗi không kìm lòng được.”
Cậu mỉm cười và vỗ nhẹ vào đầu gối cô. “Hôm qua cháu đã nhận được lời xác nhận cuối cùng về học bổng của cháu”, cậu nói, đưa tâm trí cô ra khỏi Rome. “Chú Rome và ông Conroy hẳn đã vận động rất nhiều cho cháu, phải không cô? Mà tất cả là nhờ cô hết đấy.”
“Cô rất mừng cho cháu. Cháu xứng đáng có được điều tốt nhất.”
Cậu điềm tĩnh nhìn cô. “Cháu đã đọc sách về thai nghén và sinh nở, phòng khi xảy ra sự cố gì đó và cô cần cháu trước khi kịp tới bệnh viện. Cháu nghĩ mình có thể đỡ đẻ cho cô.”
Tâm trí Sarah không gợn chút nghi ngờ, nếu Derek đã đọc kỹ một vấn đề nào đó thì dứt khoát cậu làm được. Một số người sẽ nghĩ cậu đã thay đổi đề tài cuộc nói chuyện, nhưng cô hiểu rõ Derek nên có ý đợi cậu nói tiếp chuyện học bổng sau đề nghị được đỡ đẻ cho cô trong trường hợp khẩn cấp.
“Cháu đã quyết định sẽ trở thành một bác sĩ”, cậu nói, giọng nghiêm trang. “Bác sĩ khoa sản. Theo dõi bụng cô lớn lên mỗi ngày với em bé bên trong là một điều kỳ diệu nhất mà cháu từng thấy. Cháu muốn giúp thật nhiều em bé chào đời.”
“Cô không nghĩ có một khởi đầu nào tốt hơn thế cho một em bé”, Sarah nói, xúc động đến suýt rơi nước mắt. Không người nào có thể là một bác sĩ tốt hơn Derek Talifero.
“Cháu yêu cô.” Đôi mắt nâu vàng điềm tĩnh của cậu lướt trên mặt cô. “Cô đã cho cháu một cơ hội mà cháu sẽ không nghĩ mình có thể có và cô còn giúp mẹ cháu nữa. Cháu không nói về tình cảm nam - nữ, vì cháu vẫn chưa sẵn sàng cho loại tình cảm đó, nhưng đó vẫn là tình yêu.” Cậu cúi xuống và đặt lòng bàn tay lên cái bụng tròn căng của cô, một sự đụng chạm đầy tình yêu thương. “Nhưng nếu em bé này là bé gái, có thể cháu sẽ chờ đợi nó. Cháu nghĩ con gái cô thực sự sẽ là một cô gái đặc biệt.” Môi thoáng nở một nụ cười dịu dàng, cô vuốt một lọn tóc đen ra khỏi trán cậu. “Con bé sẽ không thể có một người đàn ông nào tốt hơn chờ nó.” Cô thì thầm và hôn lên má cậu.
Đêm hôm sau, cô về nhà sớm, để Erica và Derek khóa cửa vì cô muốn nhìn thấy Rome. Cô nghĩ chắc mình sẽ bật khóc nếu anh chưa về, dù vậy cô vẫn gần như khóc òa khi thấy xe anh. Cô chạy vội vào trong và bấm thang máy đi lên. “Rome!”, cô vừa mở cửa vừa gọi to và đẩy cánh cửa mở tung. “Rome! Anh đâu rồi?”
“Trong này”, anh trả lời vọng ra từ phòng ngủ của mình.
Cô chạy vào phòng anh, tim đập điên cuồng. Ngay lúc cô đặt chân qua ngưỡng cửa, anh bước ra khỏi phòng tắm, cơ thể trông thật rắn chắc và rạng rỡ với mái tóc ướt sũng và một cái khăn bông trắng vắt trên cổ. Cô thở dồn dập và gần như lao vào trong phòng, đến giữa phòng thì đứng sững lại. Ánh mắt nhìn anh bối rối, như cầu cứu rồi ngất đi - không chỉ là lần đầu tiên trong thai kỳ còn là lần đầu tiên trong đời cô.
Rome giật mình thét lên và lao bổ về phía cô, nhưng vẫn không kịp đỡ khi cô ngã ra sàn. Vừa lẩm bẩm chửi thề vừa bế cơ thể mềm nhũn của cô đặt lên giường. Anh thấm nước lạnh vào một miếng khăn rồi lau mặt, lau tay và chườm nó lên trán cô. Sarah mấp máy mắt rồi mở ra, nhìn anh bối rối. “Em ngất à”, cô nói với giọng đầy vẻ ngạc nhiên.
Anh không nhớ ra tên bác sĩ của cô. “Bác sĩ của em tên gì?”, anh cúi xuống hỏi, giọng hung tợn. “Easterwood. Nhưng sao...”
Anh chộp lấy cuốn danh bạ và mở đến trang E, rồi bắt đầu chạy ngón tay dọc xuống theo hàng chữ. “Rome”, cô mở lời giọng mềm mỏng, gượng ngồi dậy. “Em có làm sao đâu, chỉ bị ngất thôi mà.”
Anh đặt một bàn tay lên ngực cô và đẩy cô nằm xuống. “Đừng có ngồi dậy nữa đấy”, anh cảnh cáo thẳng thừng, tay bấm mạnh số trên điện thoại.
“Giờ bà ấy không có ở văn phòng đâu, chỉ có máy tự động trả lời thôi.”
“Làm ơn cho gặp bác sĩ Easterwood,” anh nói vào điện thoại, giọng điệu đầy vẻ uy quyền của một ông phó chủ tịch hội đồng quản trị.
“Tôi là Roman Matthews, chồng của Sarah Matthews.”
Đi ngược lại mọi quy luật tự nhiên cũng như quy tắc làm việc trong văn phòng, bác sĩ Easterwood nhấc ống nghe ngay. Sarah nằm im trên giường và nhìn Rome chằm chằm, tự hỏi rằng dường như giữa anh và Derek có mối liên hệ vô hình nào đó. Thật đáng ghét.
Anh thông báo ngắn gọn cho bà bác sĩ sự việc vừa xảy ra, bác sĩ Easterwood hỏi thêm vài câu hỏi, và anh nhìn Sarah nghiêm khắc. “Vâng, cô ấy vừa làm một cử động đột ngột. Cô ấy chạy.”
Anh lắng nghe một cách chăm chú, nét mặt trở nên nghiêm khắc hơn nữa. “Tôi hiểu rồi. Sẽ có nguy hiểm gì nếu cô ấy chuyển dạ sớm và đứa bé lọt vào cổ tử cung trước khi kịp can thiệp bằng phẫu thuật không?” Sarah rên lên khi biết mình sắp gặp rắc rối to. Tất cả các dấu hiệu đều cho thấy cô sẽ chuyển dạ và sinh bình thường, vì không có dấu hiệu nào cho thấy đứa trẻ quá lớn để phải can thiệp bằng phẫu thuật cả, nhưng cô biết nói ra tất cả những điều đó chẳng có tác dụng gì với Rome cả. Anh đang nhìn cô với ánh mắt như thiêu cháy từng ngọn cỏ.
Anh gác máy rồi quay lại đối diện với cô. “Em chắc chắn đang gặp rất nhiều nguy hiểm vì sinh đứa con đầu lòng ở lứa tuổi này”, anh nói và cố kìm cơn giận dữ. “Thậm chí nguy cơ còn cao hơn nữa vì hông em rất hẹp. Em lại còn chạy nữa chứ, chết tiệt thật!”, mặt anh nhăn nhó còn tay thì nắm chặt. “Anh không muốn đứa bé này chút nào cả và đương nhiên là không muốn có bất cứ nguy hiểm gì xảy ra với em. Tại sao em không nói với anh? Em nghĩ anh sẽ như thế nào nếu có việc gì xảy ra với em chỉ vì đứa bé mà anh...” anh nghẹn lời, thở nặng nhọc vì cố kìm chế.
Sarah ngồi dậy, dụi đầu vào vòng tay, ôm lấy Rome và cố gắng xoa dịu sự tức giận của anh. “Rome, anh yêu, em ổn mà. Thật đấy. Đừng quá lo lắng vì em chỉ phải mổ khi đứa bé quá nặng cân và tính đến giờ nó không phải vậy.”
Anh lắc đầu, ôm ghì lấy cô. “Em không nhớ Justin và Shane đã nặng như thế nào ư? Cả hai đứa đều nặng trên bốn cân! Shane chỉ thiếu có năm mươi gram là đầy bốn cân rưỡi. Cái ý nghĩ em đang mang một đứa bé nặng như vậy thật... kinh hoàng”, anh kết thúc.
“Đừng nghĩ đến rắc rối trước khi nó thật sự xảy ra. Nhé anh. Em không gặp bất kì phiền phức nào, không nôn, không bị phù chân, không đau lưng. Em rất khỏe!”
Anh ngửa đầu cô ra sau, khát khao nhìn ngắm khuôn mặt, nhận ra tình yêu và sự quan tâm hiển hiện rõ ràng trên đó, mối quan tâm dành cho anh mà đáng lẽ phải dành cho chính cô. Anh hôn cô, rồi áp đầu cô vào ngực mình. “Anh yêu em”, anh nói run rẩy. “Giờ thì đừng để điều kỳ diệu này trượt khỏi tay anh.”
“Em sẽ không đi đâu hết”, cô khẳng định với anh. “Em đã phải chờ anh quá lâu rồi và em sẽ không để chuyện gì không may xảy ra lúc này. Nhiều năm dài dằng dặc”, cô nói dịu dàng. “Em đã đợi anh lâu như vậy đấy. Đó là lý do tại sao em không cưới ai và tại sao ai cũng nghĩ em quá tận tụy với công việc. Em không quan tâm đến bất kỳ một người đàn ông nào khác ngoài anh.”
Anh dụi cằm vào thái dương cô, mắt nhắm lại.
“Anh yêu em quá nhiều, điều đó làm anh hoảng sợ”, cuối cùng anh nói, rất trầm lắng. “Anh đã yêu Diane nhưng nỗi đau mất cô ấy không còn nữa, nhờ em. Có vẻ như Diane đã dành sẵn anh cho em, cho anh một nền tảng vững chãi để đứng lên với tới em. Anh luôn biết em vẫn ở đó và cũng luôn biết rằng sẽ có một ngày anh học được làm sao để yêu một cách trọn vẹn và lúc đó anh sẽ có em. Nếu thỉnh thoảng anh có quên không nói thì hãy nhắc anh, vì anh không bao giờ muốn em quên tình cảm của anh. Anh không muốn đứa trẻ này thật, nhưng điều đó không làm thay đổi tình cảm của anh đối với em, anh muốn em luôn nhớ điều đó. Chỉ vì một điều gì đó trong anh đã vỡ vụn khi hai đứa con anh chết đi và anh không nghĩ nó sẽ lành lại được. Một đứa trẻ khác sẽ không thay thế được chúng.”
Không, không gì có thể thay thế được những đứa con anh đã hết lòng yêu thương, anh vẫn chưa nhận ra được một điều rằng đứa trẻ này không phải là một đứa trẻ thay thế, mà là một con người với mọi quyền lợi mà nó được hưởng. Đấy là một phép màu khác mà cô đang cầu nguyện, cầu nguyện một ngày anh nhìn thấy đứa trẻ và cảm nhận trái tim anh được chữa lành.
Nếu ngày đó không bao giờ đến thì trái tim của chính cô sẽ tan vỡ.