Ngày hôm sau Sarah thấy trong người khỏe hơn nhiều, không bị nôn lần nào và chỉ còn sốt nhẹ. Cô ngủ gần hết ngày và khi tỉnh dậy, Rome bón cho cô một chút nước hầm gà. Cô nhăn mũi. “Đây là đồ ăn cho người bệnh. Khi nào thì em được ăn đồ ngon đây, như thạch trái cây? Hay chuối nghiền?”
Anh gạt đi. “Chuối nghiền không được.”
“Thôi vậy,” cô nghe lời, nở một nụ cười làm bừng sáng gương mặt nhợt nhạt. “Nếu anh cho em đi tắm và gội đầu, em sẽ không đòi chuối nữa.”
Anh mở miệng định nói không được, nhưng cô kịp đoán anh sẽ nói gì nên mặt trở nên phụng phịu và nụ cười biến mất. Anh thở dài, mủi lòng. Cô quá yếu, không tắm gội một mình được, nhưng anh có thể hiểu cảm giác của cô lúc này. “Uống hết chỗ nước gà hầm đi rồi anh sẽ giúp em”, anh nhượng bộ và ngay lập tức nụ cười lại xuất hiện trên môi cô.
Nếu anh mong tìm thấy một dấu hiệu bất thường từ những gì cô nói, thì anh đã phải thất vọng. Anh nghĩ có thể cô không nhớ rõ lắm những gì xảy ra đêm hôm qua vì bị sốt và mất phương hướng. Để chắc chắn, anh hỏi khẽ, “em có nhớ đã nói gì với anh đêm qua không?”.
Lần đầu tiên trong nhiều ngày, khuôn mặt bỗng ửng hồng, nhưng cô không tránh ánh mắt anh. Cô nằm lại xuống gối, mắt vẫn không rời. “Nhớ chứ sao không.”
“Tốt.” Anh chỉ nói vậy. Anh vặn nước ấm đầy trong bồn, rồi mang cô vào trong phòng tắm và nhẹ nhàng đặt vào trong bồn. Đứng tựa người vào tường, anh không rời mắt khỏi Sarah khi cô tự xát xà phòng và tráng người, luôn ở tư thế chuẩn bị tinh thần bế cô ra ngay nếu thấy cô có biểu hiện bị choáng. Nhưng chẳng có chuyện gì tương tự thế cả, cô tắm xong và vươn tay về phía anh. “Em xong rồi.” Cái cách cô đưa tay ra để anh giúp một cách tự nhiên làm anh nghẹn thở - cặp nhũ hoa cao, tròn trịa được nâng lên vì cử động đó. Mang cô ra khỏi bồn tắm, anh đặt cô đứng trước mình và quấn quanh người cô bằng một cái khăn bông. “Bây giờ đến tóc em nữa”, cô vòi vĩnh.
Cô cúi xuống bồn rửa mặt và anh gội đầu cho cô, nhưng tóc cô quá dài nên gội rất khó buộc anh giải quyết bằng cách cởi luôn quần áo ra và đứng bên dưới vòi sen cùng cô. “Đáng lẽ phải gội đầu trước mới đúng”, anh làu bàu.
“Em xin lỗi, em đã không nghĩ trước”, cô xin lỗi. Trông cô thật mỏng manh khi đứng trước anh khiến anh phải để cô dựa vào mình, ôm áp vào cơ thể. Cô quàng tay quanh hông anh và thở dài mãn nguyện. “Em rất mừng vì anh về nhà.”
“Hừm, anh nghĩ cái tội không gọi anh khi em mới bị ốm đáng bị đét vào mông đấy”, anh thì thầm. “Sao không gọi anh hả?”
“Em sợ làm gián đoạn công việc của anh. Em biết mình sẽ không chết, mặc dù thuyết phục Marcie tin được như vậy rất khó.”
Anh chần chừ, rồi nhấc cô kiễng chân lên để đôi môi thèm khát của anh có thể ngấu nghiến đôi môi cô, trong khi nước vẫn chảy xuống mặt họ. “Em quan trọng với anh hơn công việc chứ”, anh gầm gừ. “Em là vợ anh và anh muốn em khỏe mạnh. Lần tới, nếu em không gọi anh khi cần, anh sẽ đánh vào mông em thật đó.”
“Chân em đang run lên đây này”, cô trêu, khiến anh đưa một cái liếc mắt đầy ý nghĩa xuống đôi chân trần của cô.
“Anh thấy rồi.”
Anh tắt vòi sen và lại mau chóng lau khô người cho cô trước khi cô bị lạnh. Rồi anh kiên nhẫn dùng lược và máy sấy làm khô mái tóc, làm nó bóng mượt lên như lụa.
Nhưng khi anh cố mặc áo ngủ vào cho cô và đưa về giường, cô cự lại. “Em muốn mặc quần áo bình thường và ngồi trong ghế bành ở phòng khách giống như một người bình thường, em muốn đọc báo nữa!” Chân cô còn đứng chưa vững, trông dáng điệu lúc này như một con ma vậy, nhưng khuôn miệng mềm mại của cô mím chặt quả quyết. Rome thở dài, không hiểu sao một người phụ nữ lúc bình thường chẳng bao giờ tranh luận và thậm chí còn dễ bảo nữa lại có thể trở nên cứng đầu đến vậy khi mắc cúm. Anh muốn nhất định phải đưa cô về giường và giữ nằm yên đó, nhưng anh cũng muốn làm cô vui.
“Ta thỏa thuận nào”, anh đề nghị, cố giữ giọng dịu dàng. “Mặc áo ngủ của em vào và một cái áo khoác ngoài nữa, vì có thể em sẽ không thấy thích ngồi lâu đâu. Thống nhất nhé?” Sarah chán ngấy áo ngủ quá rồi, nhưng dù rằng anh có đang cố chiều cô theo cách hợp lý nhất đi nữa thì nếu cô phớt lờ thỏa thuận của anh thể nào cũng bị mang trở vào giường và bị giữ nằm luôn ở đấy cho mà xem. Thế nên cô đồng ý. Anh mím môi nghiêm khắc khi giúp cô mặc áo ngủ, rồi mặc thêm vào một cái áo choàng bên ngoài nữa. Anh lấy dép lê mang vào cho cô.
“Em đi được”, cô phản đối khi anh bế cô lên.
Anh nghiêm sắc mặt nhìn, có ý bảo cô đừng có đẩy ra. “Em muốn tự đi thì để lần sau.”
Cô nghe lời, đưa hai tay bíu lấy cổ, vùi mặt vào cổ ấm áp của anh và nhoẻn miệng cười. Được anh bế thế này đâu có gì là khó chịu chứ.
Cô thấy mình không tập trung vào tờ báo được, có vẻ như đang phải cố hết sức, hai tay run rẩy, nên từ bỏ. Nhưng thật thú vị được ở trong một căn phòng không phải phòng ngủ và không phải nằm. Rome bật lò sưởi, ngọn lửa nhảy nhót vui vẻ làm cô cảm thấy khá hơn nhiều. Anh ngồi cạnh cô trên sofa, yên lặng đọc báo. Được chừng mười lăm phút, Sarah bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ, nhưng lại không muốn quay về giường. Cô ngả người xuống nằm nghiêng, gối đầu trong lòng Rome, dụi má vào anh. Anh đặt tay trên đầu cô, đan những ngón tay vào làn tóc mượt mà. “Về giường em nhé?”
“Chưa, chưa đâu. Thế này cũng thích mà.”
Còn hơn cả thích nữa, anh nghĩ. Anh nhìn xuống mái đầu sáng màu trong lòng mình và nghĩ về việc mà anh muốn cô làm. Anh cố không nghĩ đến việc đó nhưng má cô cứ áp vào anh thế này, thì trong cuộc chiến này anh chắc chắn là kẻ thua cuộc.
Cô cũng nhận biết được điều đó, cô đúng là nàng phù thủy nhỏ mà.
Sarah luồn tay xuống bên dưới má, khẽ vuốt ve khiến anh run lên.
Thoáng thấy nụ cười cố nén trên môi cô, dù đôi môi cố mím chặt lại ngay sau đó, rồi anh cũng ngoác miệng cười.
Anh quăng tờ báo sang bên cạnh và kéo cô ngồi dậy trong lòng. “Sarah Matthews, em đang khiêu khích anh đấy hả. Em thừa biết là anh sẽ không làm gì em cho đến khi em khá hơn cơ mà, vậy nên dừng lại đi, nhé?”
“Nhưng em nhớ anh,” cô nói, như thể điều đó có thể giải thích được hết. Trong vòng tay anh, cô biết mọi việc đang diễn ra tốt đẹp. Khi được anh ôm, cô không còn gì phải lo lắng. Cô dụi đầu tìm một chỗ thoải mái trên vai anh và thiếp ngủ.
Anh ôm cô một lúc, không thể chối cãi với bản thân rằng mình rất nhớ cái cảm giác có cô trong vòng tay. Cưới vợ là một ý tưởng hết sức đúng đắn. Về nhà để được tận hưởng cảm giác đầm ấm thế này không người đàn ông nào là không muốn.
Rốt cuộc, anh cũng mang cô về giường và Sarah hầu như không tỉnh giấc lần nào cho đến khi Marcie và Derek tới thăm hai tiếng sau đó, lúc này cảm giác đói đã đến với cô. Tất cả ngồi hết trong bếp quanh bàn cà phê nhỏ, trong lúc Sarah uống thêm một bát nước thịt hầm nữa. Cô đòi và được đưa cho một lát bánh mì không, dạ dày hồ hởi đón nhận chỗ đồ ăn cứng đó đầu tiên trong gần một tuần qua. Đang nhai thì cô nhìn lên, phát hiện mọi người đang chăm chú nhìn mình nên vô thức đánh rơi mẩu bánh xuống. “Tại sao mọi người lại nhìn tôi như thế?”
“Mình rất mừng khi nhìn thấy cậu còn ăn uống được”, Marcie nói thẳng thừng, “Cứ tưởng cậu sẽ chết trên tay mình đấy!”.
“Mình chỉ bị cúm thôi mà” Sarah tỏ vẻ khó chịu, “Cậu chưa từng thấy ai bị cúm à?”.
Marcie ngẫm nghĩ, rồi nhún vai. “Không. Derek không bao giờ ốm.” Sarah liếc mắt sang Derek, cậu bé mỉm cười từ tốn. Derek luôn dịu dàng từ tốn, như thể cậu cảm thấy buộc phải tử tế với một kẻ đang hấp hối vậy. Không, không phải thế, không có gì bắt buộc ở đây hết - chỉ đơn giản cậu là một người tốt bụng thôi.
Hai mẹ con không ở lâu vì Sarah rất mau mệt. Họ về rồi nhưng cô cũng chưa muốn trở về phòng ngủ mà đi vào phòng khách và lần này thì cũng cố đọc được tờ báo. Cô ngồi chứ không nằm, hoàn toàn vì hiếu thắng, cho đến giờ đi ngủ, với thái độ biết ơn, cô để Rome dìu về phòng ngủ. Anh ra ngoài để tắt đèn và kiểm tra xem tất cả các cửa đã được khóa chưa, khi quay về phòng cô và bắt đầu cởi quần áo thì cô đã lơ mơ ngủ, nhưng rồi lại mở mắt khi anh tắt đèn rồi lên giường nằm bên cạnh. Cô tỉnh ngủ hẳn, tim đập mạnh. Cô đã khỏe hơn nhiều, biết mình không cần ai ngủ cùng đêm nay và anh cũng biết như vậy. Anh kéo cô ôm vào lòng, ghé nằm sát hơn vào người mình, gối đầu lên vai anh. Hôn nhẹ lên trán, anh thì thầm: “Em ngủ ngon nhé”. Anh đang ngủ cùng cô!
Cô gần như không dám nghĩ về điều đó. Có rất nhiều dấu hiệu cho thấy anh đang bắt đầu quan tâm đến cô, khi cô cố nhớ lại, chợt nhận ra rằng thời gian gần đây không nhìn thấy nỗi đau hiện trên gương mặt ảm đạm của anh, nỗi đau buồn cho biết anh đang nghĩ về Diane và lũ trẻ. Phải chăng thời gian đã làm nên điều kỳ diệu là chữa lành vết thương lòng? Nếu rốt cuộc anh cũng đã vượt qua được nỗi đau kia, thì anh sẽ có thể bắt đầu yêu lần nữa và cơ may đã đến với cô rồi!
“Sao thế em?”, anh hỏi giọng ngái ngủ, đưa tay vuốt ngược lên cánh tay cô. “Tim em chạy nhanh như máy tập thể dục ấy. Anh có thể cảm nhận được đấy.”
“Em thấy mệt quá”, cô cố thốt lên mấy tiếng, áp người sát hơn vào anh. Cảm giác an toàn từ cơ thể to lớn ấm áp bên cạnh làm tâm trí cô dịu lại, từ từ trôi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, dù cố thuyết phục anh rằng cô đã khỏe nhiều rồi và có thể ở nhà một mình được, anh vẫn gọi cho thư ký của mình để báo cho cô ấy biết rằng anh không đi làm. “Anh ở nhà”, anh quả quyết nói với Sarah sau khi gác ống nghe xuống. “Nào, em muốn ăn gì cho bữa sáng đây?”
“Gì cũng được! Em đang đói ngấu đây này!”
Cô ăn một bữa sáng gần như bình thường và quyết định rằng thức ăn nói lên tất cả. Cô đã khỏe hơn nhiều, có thể đi lại trong nhà mà không run rẩy. Nói chung là ổn, chỉ có điều vẫn còn hơi nhức đầu và thỉnh thoảng lại lên cơn ho.
Rome làm việc trong phòng khách với cả mớ giấy tờ chung quanh, thay vì làm ở trong căn phòng nhỏ như mọi hôm. Sarah biết anh làm vậy để tiện trông nom cô thường xuyên, ý nghĩ đó mang lại một cảm giác ấm áp hài lòng. Hư một chút cũng hay đấy chứ.
Khoảng giữa trưa, đang ngồi trên ghế đọc sách thì cô thấy buồn ngủ và ngủ luôn. Rome ngước nhìn qua thấy thế liền đứng lên bồng cô về giường.
Sarah tỉnh dậy khi anh bắt đầu cởi quần áo cho cô nhưng cũng không phản đối khi anh mặc lại áo ngủ cho mình. Cô lại ngủ tiếp, ngay trước khi anh kéo chăn lên đắp cho mình.
Cô ngủ gần bốn tiếng rồi thức dậy đi vệ sinh và uống vài cốc nước lọc, cảm giác như uống thế vẫn chưa đủ. Vẫn còn thấy buồn ngủ, cô lại lên giường kéo chăn lên người vừa lúc cửa mở và Rome bước vào.
“Anh nghe tiếng em đi lại trong phòng”, anh nói, nhận thấy cô đã thức. Anh lại gần và ngồi xuống mép giường, dịu dàng áp tay vào mặt cô. Không còn sốt nữa. Người cô vẫn còn ấm do nằm trong chăn ngủ nãy giờ.
Cô duỗi người biếng nhác, rồi ngồi dậy quàng tay quanh cổ, ôm lấy anh. Động tác duỗi người làm cho chiếc áo ngủ mỏng manh căng ra siết ngang ngực khiến anh cảm nhận được đôi gò bồng đảo êm ái đang ấn vào ngực mình. Anh kéo cô lên, tay ôm lấy cằm, nâng miệng cô và ấn môi anh lên đấy. Người Sarah như bị tan chảy, môi hé ra đón nhận chiếc lưỡi tinh nghịch của anh. Anh hôn mỗi lúc một dồn dập và lần sau đòi hỏi hơn lần trước. Anh nhẹ nhàng ngả cô nằm xuống gối rồi anh cũng ngả theo, môi vẫn còn hôn cô. Bàn tay anh bao bọc quanh bầu ngực đầy nóng bỏng, khiến cô cong người lên vì sự đụng chạm ấy. Có vẻ như kể từ lần trước anh làm tình với cô đến nay là cả một quãng thời gian dài vô tận, trận cảm lạnh rồi tiếp theo là bệnh cúm đã làm cô khốn khổ và anh lại còn bỏ cô ở nhà một mình nữa. “Anh ơi”, cô nói trong miệng anh, kéo áo anh. “Anh ơi, đừng dừng lại.”
“Anh đâu có định làm thế”, anh nói giọng khàn khàn, ngồi dậy và cởi bỏ cái áo vướng víu ra, vứt xuống sàn, rồi đứng dậy cởi khuy quần và ném nó ra luôn. Sarah quan sát anh với cặp mắt mở to mơ màng, thân mình náo nức chờ được anh chạm vào.
Cúi người xuống cô, anh cởi chiếc áo ngủ của cô ra, thích thú ngắm nhìn thân thể mềm mại, thanh mảnh đã thuộc về mình. Anh đặt hai bàn tay lên người cô và vuốt ve da thịt mượt mà ấy. Chìm đắm trong khoái lạc, Sarah với kéo anh đổ ập xuống người cô.
Khi họ thức dậy, cô cảm thấy sự mãn nguyện tràn ngập đến từng tế bào trong cơ thể mình, nét mặt hiện rõ nét hài lòng. Trông cô thật rạng rỡ với làn da ửng hồng bởi hơi nóng từ những đụng chạm xác thịt với anh. Khi họ ngồi đối diện nhau tại bàn ăn tối, Rome cứ chốc chốc lại đưa mắt nhìn cô đăm đăm. Và anh biết. Khi Sarah nhìn lại anh như vậy, trong lòng anh dấy lên một xúc cảm đặc biệt. Anh chỉ muốn phá vỡ cái hàng rào phòng thủ của cô, chỉ cần tìm đến cội nguồn của niềm đam mê trong cô, nhưng anh lại phát hiện ra được nhiều hơn thế. Nữ hoàng băng giá đã bỏ đi, thế chỗ là một người phụ nữ với khuôn mặt rạng ngời thỏa mãn vì những đụng chạm của anh. Cô đang yêu anh rồi phải không?
Anh thích cái ý nghĩ đó, nhận được sự dâng hiến từ một phụ nữ như cô là một việc không thể xem nhẹ. Tình yêu của cô sẽ nồng nàn theo thời gian, cho anh một bến đỗ an toàn êm ái mỗi khi về nhà, một tấm đệm chặn lại những ký ức đau buồn của quá khứ.
Khi cô tắm xong và chuẩn bị đi ngủ, Sarah băn khoăn không biết đêm nay anh có ngủ với mình không. Thực sự là cô đang run rẩy, đang quá ham muốn, tự hỏi có phải hai đêm vừa rồi chỉ là những tình huống ngoại lệ không. Nếu anh trở về giường của mình đêm nay, cô không nghĩ rằng có thể chịu được việc đó sau khi đã có hai đêm tuyệt vời nhất trong đời. Anh đã hành xử như thể thật lòng quan tâm đến cô, mang lại cho cô một thoáng hình ảnh thiên đường.
Nếu cánh cửa thiên đường đóng lại một lần nữa và để cô bên ngoài thì đó sẽ là một đòn chí mạng mà cô sẽ không bao giờ hồi phục lại được.
Một tiếng gõ gấp gáp trên cửa làm cô giật nảy mình. “Em định ngủ luôn trong đó đấy à?”, Rome hỏi giọng nôn nóng.
Cô mở cửa, há hốc miệng kinh ngạc khi thấy anh dựa vào cửa, hoàn toàn khỏa thân. Trông anh thật tuyệt, cao lớn và vạm vỡ với đám lông đen quăn tít trên ngực đầy nam tính. Hơi thở cô trở nên cuống quýt, thả rơi tấm khăn bông đang quấn quanh người và với tay cầm cái váy ngủ lên, nhưng rồi cũng lại thả nó xuống. “Em không nghĩ mình cần váy ngủ”, cô thì thầm.
“Anh cũng không nghĩ thế.” Sự thích thú đầy ẩn ý sáng lóe lên trong mắt anh ngay giây phút chìa tay ra cho cô, nhưng sự thích thú chuyển thành một cảm xúc mãnh liệt khi cô bước vào vòng tay của anh.
Họ làm tình, rồi ngủ và không có một dấu hiệu nào cho thấy anh muốn quay lại giường mình. Anh thức dậy giữa đêm và vào trong cô thật sâu trước khi cô thật sự tỉnh giấc, tận hưởng sự hưởng ứng của cô dành cho mình. Lần này anh nhẩn nha trong cô thật lâu, sử dụng sự thành thạo của mình để kéo dài trận mây mưa và từ từ đưa cô lên cực cảm hết lần này đến lần khác. Sarah hoàn toàn ngất ngây với những cảm xúc xác thịt mãnh liệt khi anh mơn trớn bầu ngực đẫy đà của cô và mân mê chúng theo cách cô thích. Những cú đẩy thong thả, liên tục của anh làm cô phát cuồng, mang cô tới bên bờ của sự thỏa mãn nhưng không chỉ dừng lại ở đó.
Cô cuống quýt bám chặt lấy Rome bằng đôi tay nhớp mồ hôi, van xin anh hãy đưa cô vào bên trong lãnh địa của sự thỏa mãn. Anh giữ hai bên hông cô, không để cô đẩy nhanh tốc độ, giữ cô theo nhịp điệu của mình. Anh hôn thật sâu, rồi nhấc môi lên đủ xa để mở miệng ra lệnh, “Nói anh nghe em yêu anh đi.”
Phản ứng của cô hoàn toàn vô thức, bị bức bách bởi nhu cầu mang tính nguyên thủy mà cô không thể kiểm soát được. Không kịp suy nghĩ, thậm chí không nhận ra ý nghĩa câu nói của anh và câu trả lời của mình, cô rên rỉ, “Vâng. Em yêu anh.”
Anh rùng mình, những lời êm dịu đó châm ngòi cho một vụ bùng nổ nhỏ ẩn sâu trong anh phát tín hiệu cho biết anh đang tiến nhanh vào cơn khoái lạc của chính mình. Anh luồn hai bàn tay xuống dưới, nâng cô lên để nhận những cú thúc sâu của anh. “Nói lại đi em!”
“Em yêu anh... Em rất... yêu...” Giọng cô lạc đi và một tiếng nấc nghẹn bật ra từ cổ họng. Cảm nhận được những chấn động dữ dội bên trong báo hiệu cô đã lên đỉnh, anh bật rên to, nghiến chặt răng, rồi hoàn toàn chìm đắm trong cơn cực cảm của chính mình.
Nằm dưới thân mình nặng trịch của anh, Sarah từ từ nhận thức được điều mình vừa nói với anh, một cơn khiếp đảm choán lấy, khiến cơ thể lạnh toát. “Em... Về chuyện em vừa nói...”
Anh ngẩng đầu lên khỏi bầu ngực cô, một niềm thỏa mãn nguyên thủy khắc sâu lên khuôn mặt và ánh mắt ấy. “Anh đã muốn biết. Anh đã nghĩ có thể em yêu anh, nhưng anh muốn nghe em nói điều đó.”
Cô nghẹn lời vì thái độ thể hiện sự sở hữu của anh. “Anh không để tâm chứ?”, cô thì thầm.
Anh đưa tay lên vén một lọn tóc sáng màu đang vương trên mặt cô và lần xuống đường viền mềm mại của đôi môi. “Khi cầu hôn em anh đã nhận được nhiều hơn cả mong đợi”, anh thừa nhận, giọng trầm ngâm. “Nhưng anh đâu phải là một thằng ngốc mới không hài lòng về điều đó. Em là một quý bà tuyệt vời, đằm thắm và nồng nàn, bà Matthews à và anh muốn tất cả mọi điều mà em phải trao.”
Những giọt nước mắt nóng hổi không biết ứa ra tự lúc nào và lăn dài xuống má. Anh đưa tay lên dịu dàng lau dòng nước mắt, người khẽ run lên vì sự tin cậy và dâng hiến từ cô. Trong niềm đam mê nhanh chóng dâng tràn không cưỡng nổi, và một nỗ lực giúp cô vơi đi dòng lệ, anh lại làm tình lần nữa.
Sáng hôm sau, khi Rome đã rời khỏi nhà để tới văn phòng mà Sarah vẫn còn đang chạy tới chạy lui sửa soạn để có thể mở cửa hàng đúng giờ, ký ức về đêm qua vẫn làm cô rối bời.
Rồi cô nhận ra mình đang đứng như trời trồng ở giữa phòng, mơ màng nhìn vào nơi vô định, trong khi việc cần làm lúc này là trang điểm và thay quần áo. Anh đã không hề nói yêu cô, không đáp lại lời yêu của cô, nhưng trực giác của phụ nữ mách bảo rằng niềm mong ước tận sâu thẳm trong lòng cô, trong bóng tối của biết bao đêm dài, đang trở thành sự thật. Anh đang quan tâm và bắt đầu yêu cô. Một người đàn ông sẽ không đối xử với một phụ nữ bằng sự quan tâm dịu dàng và đầy lo lắng như anh nếu người đó chỉ đơn thuần là tôn trọng và quý mến chứ không còn gì khác. Sự gần gũi trong cuộc sống vợ chồng đã dệt một tấm lưới kéo anh về với cô, ràng buộc họ với nhau. Cô hạnh phúc biết bao và thấy lóa mắt vì niềm hạnh phúc chói ngời đó.
Lắc đầu xua đi những ý nghĩ mông lung, cô lao tới cái tủ để lấy một cái áo nịt ngực, tình cờ trông thấy vỉ thuốc tránh thai, “Ôi trời! Suýt nữa thì quên”, cô nói và cầm vỉ thuốc lên.
Đột nhiên, cô giật bắn người và vỉ thuốc rơi khỏi bàn tay đang run lẩy bẩy. Lần uống gần đây nhất là ngày đầu tiên cô bị ốm, dẫu vậy cô không tin là giờ nó vẫn còn hiệu quả. Cô đã không uống sáu viên. Cô điên cuồng lục tung ngăn tủ để tìm đơn thuốc mà cô biết nó vẫn còn ở trong đó, cuối cùng cũng moi ra được tờ giấy gấp tư ở dưới đáy tủ.
Nếu không uống quá ba viên, thì ngưng uống. Chờ đến ngày thứ tư của chu kỳ kế tiếp, bắt đầu uống lại như bình thường. Khả năng đậu thai rất thấp, nhưng không hẳn là không thể, do vậy cần sử dụng những phương pháp tránh thai bình thường trong những lần giao hợp. Sarah đọc lại một lần nữa, cố kiềm chế nhịp tim đang loạn xạ. Khả năng đậu thai rất thấp, nhưng không hẳn là không thể. Cô cố gắng quên sáu từ sau, chỉ tập trung vào sáu từ đầu để tự trấn an mình. “Khả năng đậu thai rất thấp.” Sarah nghĩ đến phản ứng của Rome khi cô nói cho anh biết chuyện và ngay lập tức biết rằng đấy là điều mà cô không thể nói với anh. Thậm chí cô không thể làm anh lo lắng về việc đó. Phản ứng của anh khi người mẹ trẻ hôm đó gọi tên Justin đã làm tim cô tan vỡ và vẫn còn nhớ rõ mình đã đau đớn đến thế nào khi anh không chấp nhận sự an ủi từ cô. Cô không thể đối mặt với nó một lần nữa. Nhưng cô phải nói với anh. Lòng chùng xuống và nhận thức rõ rằng chẳng có cách nào giúp cô có thể thanh minh chuyện đã không dùng một biện pháp tránh thai khác. Khi nghĩ tới sự gần gũi họ cùng chia sẻ và có khả năng sự gần gũi đó sẽ không còn nữa, cô nắm chặt tay lại trong đau đớn. Không phải bây giờ. Làm ơn, đừng là bây giờ.
Cô cố gắng tĩnh trí, mặc quần áo và tới cửa hàng đúng lúc Erica cũng vừa tới, ngay trước giờ mở cửa. Cô không có thời gian để bận tâm về bất kì chuyện gì - ngay lập tức cửa hàng đã đông đúc hơn mọi ngày, những khách hàng quen từ nhiều tháng qua đến hỏi thăm xem cô thế nào vì họ nghe tin cô bị ốm. Họ mua chỉ và mẫu thêu, khuy thay thế, búp bê, đinh và khung ảnh. Có vẻ như tất cả khách hàng nhất mực chờ cửa hàng Tools và Dyes mở cửa trở lại chứ không đến các nơi khác, ý nghĩ đó khiến lòng Sarah ngập tràn một cảm xúc ấm áp đặc biệt. Một bà cụ vóc người nhỏ bé nhưng đầy sức sống ít nhất cũng đã tám mươi tuổi, mang tới một khăn phủ giường được đan từ những sơi len mềm với nhiều tông xanh lục khác nhau, khăng khăng tặng nó cho Sarah cho bằng được. “Để giữ ấm cháu ạ”, cụ già nói, đôi mắt xanh da trời đã nhạt màu của cụ sáng hấp háy.
Sarah suýt rơi nuớc mắt và ôm chầm lấy bà cụ. Bà cụ đã đan những tấm chăn mang tới cửa hàng để bán lấy chút lời, Sarah biết số tiền đó là một phần thu nhập rất lớn thêm vào khoản thu nhập cố định của cụ. Bà cụ đã bỏ thời gian và tiền của mình ra để làm một món quà tặng cho Sarah, việc này mang một ý nghĩa hết sức đặc biệt.
Sắp tới bữa trưa thì Rome tới. Sarah ngước nhìn lên khi chuông reo, cô mở to mắt khi nhận ra anh.
“Vào văn phòng một chút đi em”, anh nói dịu dàng, Sarah gọi Erica tới quầy thu ngân hộ cô.
Khi cánh cửa căn phòng nhỏ xíu cô dùng làm văn phòng đóng sau lưng họ, cô nhìn anh lo lắng. “Có chuyện gì hả anh?”
“Anh phải đi ngay rồi, để làm nốt những việc đang làm dở vì phải trở về nhà để xem em thế nào.” Anh nở một nụ cười ma mãnh. “Anh nói cho em biết ngay ngoài đó cũng được, nhưng anh cũng muốn hôn em và cách anh sắp hôn em không làm ở nơi công cộng được.”
Người run rẩy và cô phải đứng dựa vào bàn. “Vậy sao? Như thế nào cơ?” Giọng cô khàn khàn, nghe như tiếng rên gừ gừ vui sướng.
Trên khuôn mặt anh thoáng vẻ hả hê như vừa săn được con mồi, anh với tay khóa trái cửa. “Khỏa thân”, anh nói.
Đêm đó, cô nằm một mình trên giường và nhớ cơ thể ấm áp của anh bên cạnh. Bằng linh cảm của mình, cô đưa tay xoa nhẹ lên bụng. “Rome, em rất xin lỗi”, cô thì thầm trong khoảng không trống rỗng, cô độc. “Đây không phải là chuyện hi hữu”, bác sĩ Easterwood nói giọng trầm trầm. Lần đi khám này đã cho cô biết tất cả những gì cần biết, thậm chí không cần xem kết quả xét nghiệm đang nằm trên bàn trước mặt cô nữa. “Những viên thuốc tránh thai đó được sản xuất với liều lượng thấp nhất một người có thể chấp nhận được, nếu đúng vào chu kì trứng rụng mà bỏ không uống vài viên như cô thì việc thụ thai là hoàn toàn có thể. Trong trường hợp của cô, thai nhi đã hình thành.”
Sarah rất bình tĩnh. Nhiều tuần qua cô đã làm quen với khả năng này. Tuy không biết sẽ làm gì, nhưng cô chấp nhận sự thật là bên trong mình một mầm sống nhỏ nhoi đang hình thành và cô đã yêu nó rồi. Cô đã yêu nó ngay giây phút nó được thụ thai, làm sao có thể có cảm xúc khác với đứa con của Rome được đây?
“Khi đứa trẻ ra đời cô sẽ ba mươi tư tuổi”, bác sĩ Easterwood nói tiếp. “Con đầu lòng mà như thế là muộn, nhưng cô khỏe mạnh và tôi không nghĩ sẽ có biến chứng gì, mặc dù đương nhiên là tôi muốn theo dõi kĩ lưỡng và cũng muốn làm vài xét nghiệm gì đó cho đứa trẻ trong những giai đoạn phát triển khác nhau. Tôi sẽ lên lịch khám hai tuần một lần, hơn là một tháng một lần. Rắc rối duy nhất tôi có thể lường trước ngay từ giai đoạn này là, nếu đứa trẻ nặng cân, cô có thể phải đẻ mổ. Xương chậu của cô rất hẹp.” Sarah lắng nghe, trước mắt cô đang còn quá nhiều điều phải quan tâm hơn là việc ra đời của đứa trẻ. Nhiều tháng nữa đứa bé mới ra đời và lúc này cô đang đối mặt với một vấn đề rất lớn. Cô sẽ nói với Rome thế nào đây? Quan trọng hơn, anh sẽ phản ứng ra sao?
Bác sĩ Easterwood kê cho cô một lượng vitamin đủ để tăng cường sức khỏe cho cả mẹ và con, rồi làm một việc trái với thông lệ. Bà ôm Sarah và hôn nhẹ lên má cô. “Chúc may mắn”, bà nói. “Tôi biết cô muốn có đứa trẻ này từ lâu rồi.”
Luôn là như vậy. Cô đã luôn muốn nó. Thật đớn đau nếu phải chọn Rome hoặc đứa bé!
Ngay đêm đó, cô nói cho Rome biết. Cô rất muốn giữ bí mật này càng lâu càng tốt, trì hoãn việc phải đối mặt với anh và ăn cắp từng giây phút hạnh phúc có thể được bên anh, nhưng cũng hiểu rằng anh có quyền được biết. Nếu cô giấu giếm, có thể khiến anh bực tức hơn chuyện cô có thai. Nói ra chuyện này với anh thật không dễ dàng, suốt bữa tối cô đã cố gắng mở lời, nhưng lời nói cứ bị chặn lại nơi cổ họng. Sau bữa tối, anh vào phòng làm việc để giải quyết mớ công việc giấy tờ và rốt cuộc Sarah cũng bước vào. Cô nói với anh, rất đơn giản.
Mặt anh tái nhợt đi. “Cái gì?”, anh nói gần như không thành tiếng.
“Em có thai.” Cô giữ giọng đều đều, những ngón tay lạnh buốt vặn xoắn vào nhau phía trước bụng để giữ cho chúng khỏi run.
Anh đánh rơi chiếc bút, nhắm mắt lại. Sau một lúc, anh mở mắt ra, chúng tối sầm lại, ngập tràn cay đắng. “Sao em có thể làm thế với anh chứ?”, anh hỏi giọng thô bạo, đứng lên, ra khỏi bàn và quay lưng lại với cô, cúi đầu xuống, xoa xoa cổ.
Sự buộc tội như ngọn roi quất vào cô đau điếng, cướp đi khả năng đối đáp. Cô đã lường trước rằng chuyện này có thể gây sốc cho anh, nhưng không hiểu tại sao lại chưa bao giờ tưởng tượng được chuyện anh có thể nghĩ cô cố tình có thai, bất chấp thỏa thuận của anh.
Đôi vai rộng của anh căng ra. “Em biết anh cảm thấy thế nào. Em biết... mà em vẫn cố tình làm thế. Em cưới anh là vì thế đúng không? Để sử dụng anh như một con ngựa giống đúng không?” Anh quay lại, hướng khuôn mặt đầy đau đớn và giận dữ về phía cô. “Chết tiệt! Sarah, anh đã tin là em có uống mấy viên thuốc chết tiệt đấy! Tại sao em không uống hả?”
Cô nói từ tốn, “Em bị cúm. Em không thể nuốt được bất cứ cái gì”.
Anh đông cứng người lại. Nuốt nghẹn khi nhìn khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt đầy bóng tối của cô. Khi nhận ra những lời vừa thốt ra đã làm cô đau đớn đến thế nào, anh thấy hối hận ghê gớm, người co gập lại. Cô yêu anh. Có thể anh không biết hết về cô thật nhưng anh biết cô yêu anh, và cũng biết cô không bao giờ cố ý lừa dối mình.
Anh bước tới đưa tay về phía cô nhưng cô lùi lại giơ tay ra né tránh. “Hôm nay em đi khám chỗ bác sĩ Easterwood, cô nói, giọng rất khẽ và vô cảm. “Thời gian bị cúm em không uống thuốc tránh thai được, sự ngắt quãng đã làm cho trứng rụng... và thụ thai.”
Cô đã gặp bác sĩ vào chính hôm nay, đủ dũng khí và yêu anh đủ nhiều để nói ngay với anh chuyện đó.
Chưa gì anh đã vội mắng nhiếc vì một việc xảy ra do lỗi của anh hơn là của cô. Nếu bình tĩnh suy nghĩ một chút anh đã biết rằng cô không uống được những viên thuốc đó, ngày đầu tiên thấy cô khá hơn là anh đã vội đẩy cô lên giường. Có phải nó đã xảy ra ngay lúc đó không, anh tự hỏi, hay những lần sau vẫn trong đêm hôm ấy? Hay ngày hôm sau, trong cái văn phòng bé tẹo của cô, khi cô ngồi trên bàn với khuôn mặt xinh đẹp đang đắm đuối trong sự sở hữu thô bạo, vội vã và cực kỳ thỏa mãn của anh? “Anh xin lỗi”, anh nói dịu dàng, không mong gì hơn trên đời, ngoài điều giá như anh chưa từng làm tổn thương cô. Anh nhìn thấy cách cô đang kìm lại nỗi đau trong lòng, như thể gắng hết sức chống chọi lại những nỗi đau khác sắp xảy đến và một cơn đau kỳ lạ bóp chặt lấy tim anh. Trong khoảnh khắc đó, dù cũng đau đớn và tuyệt vọng, anh biết mình yêu cô, nhận thức đó quan trọng đến nỗi anh biết mình cần phải xoa dịu nỗi đau nơi cô. Anh từ từ đưa tay về phía cô lần nữa và lần này cô cho phép anh ôm mình vào lòng.
Anh ôm ghì lấy Sarah, hai bàn tay vuốt ve bờ lưng mảnh dẻ, cố gắng xua đi nỗi đau đã gây ra cho cô. Cô không khóc, nếu vậy thì anh đỡ lo hơn, nước mắt sẽ giúp vơi đi những chất chứa trong lòng. Cơ thể cô cứng đờ trong tay anh và không hề vòng tay ra ôm lại. Anh vẫn ôm, vuốt ve và nói khẽ vào tai cô những lời ngọt ngào, rồi người cô mềm mại trở lại. Cô từ từ đưa tay quàng lên vai anh.
Phải mất một lúc anh mới đưa cô ra khỏi tình trạng bị sốc đến chết lặng, mới thấy cô có khả năng thảo luận để giải quyết chuyện này theo cách tối ưu nhất, vẫn ôm và vuốt ve an ủi cô, anh cất tiếng hỏi, “Em hẹn bác sĩ chưa?”.
Sarah bối rối, không hiểu rõ lắm câu hỏi của anh. “Bác sĩ Easterwood dặn em đến khám mỗi tháng hai lần.”
Anh lắc đầu. “Ý anh là hẹn bác sĩ để... phá thai cơ.” Dù anh có cảm thấy thế nào thì nói điều đó ra cũng thật là khó, và anh rùng mình vì phải cố hết sức mới nói ra được.
Cô đẩy mạnh anh ra, ánh mắt tê dại. “Anh nói sao?”
Đến lúc này anh mới biết cô không hề nghĩ tới giải pháp này, thậm chí xem xét cũng không và tim anh bỗng thấy giá lạnh. Anh rời khỏi cô, đôi mắt tối đen như có địa ngục bên trong. “Anh không muốn có đứa trẻ này”, anh nói thẳng thừng, “Anh không muốn nó. Anh không muốn bất cứ một đứa trẻ nào, mãi mãi”.
Sarah cảm thấy như có ai đó vừa đấm một cú thật mạnh vào giữa ngực mình, cô cố gắng thở, nhưng không được. Cô nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt đờ đẫn, lo rằng mình sẽ ngất, nhưng rốt cuộc cô cũng thở được trở lại. “Rome, nó cũng là con anh mà! Sao anh có thể...”
“Không”, anh ngắt lời, giọng rít lên đau đớn. “Anh đã chôn cất con mình. Anh đã đứng bên mộ chúng và chứng kiến chúng bị đất phủ lên. Anh không thể vượt qua nỗi đau đó một lần nữa. Anh không thể chấp nhận một đứa trẻ nào khác, thế nên đừng... đừng bắt anh phải cố. Anh vừa mới học được cách sống mà không có chúng, không có hai con trai anh, nhưng không một đứa trẻ nào có thể thay thế được chúng - mãi mãi...” Mặt co rúm lại vì đau đớn, anh cũng đang thở hổn hển giống cô, như thể không nói thêm được gì nữa. Anh cố gắng kiềm chế mình và đã làm được, mặc dù mồ hôi vã như tắm trên trán vì gắng sức. “Anh yêu em”, anh nói, giọng dịu hơn. “Sarah, anh yêu em. Anh yêu em nhiều hơn anh từng nghĩ là có khi nào đó anh có thể yêu trở lại. Vì yêu em, có em, anh có lý do để tiếp tục sống, có mục tiêu để hướng tới mỗi ngày. Nhưng một đứa con khác... không. Anh không thể làm được. Đừng có đứa trẻ này. Nếu em yêu anh, thì đừng... đừng có đứa trẻ này.”
Cô choáng váng, rồi gắng hết sức gượng lại không để mình ngã quỵ.
Cô lờ mờ nghĩ rằng không một người phụ nữ nào muốn phải nghe những lời này. Không một phụ nữ nào muốn phải đối mặt với quyết định này. Cô yêu anh và vì thế, cô phải yêu đứa trẻ này. Cô hiểu sự căng thẳng đó vì đã từng nhìn thấy nét mặt anh khi đứng cạnh phần mộ của các con trai và biết nếu có thể anh đã nằm xuống để chết cùng chúng rồi. Dẫu biết thế và hiểu thế, cô vẫn không cảm thấy dễ dàng chấp nhận những lời lẽ vừa rồi của anh. Anh nhìn cô với ánh mắt như có cả một địa ngục đang thét gào bên trong, đột nhiên mắt và má anh ướt đẫm. “Xin em”, anh run rẩy van nài. Sarah cắn môi cho đến khi bật máu. “Em không thể”, cô nói.