Chương 14 “Két ──” Một tiếng, cửa đang đóng kín bị mở ra, bầu không khí áp lực trong thư phòng nháy mắt đọng lại, mọi người đều nhìn phía cửa, tò mò là ai mà dám to gan như thế, dám cãi lệnh Hiên Viên Tuyệt, tự tiện tiến vào thư phòng! Chỉ thấy nơi cửa xuất hiện dáng hình nho nhỏ màu hồng nhạt. Cục cưng như bị không khí ngưng trọng dọa cho hoảng sợ, bỏ vạt áo xuống, ngơ ngác nhìn mọi người, tựa hồ quên mục đích chính của mình. “Ha ha, sao có con mèo nhỏ lạc đường đến đây vậy?” Vũ Văn Tà nháy mắt tiến hóa thành sắc lang, đi lên trước, dùng sức véo véo khuôn mặt bầu bĩnh của bé. “Tiểu đáng yêu, nói cho ca ca biết, có phải lạc đường không? Hôn ca ca một cái, ca ca mang ngươi đi tìm mẹ, được không?” Tên sắc lang không biết sống chết bắt đầu dụ dỗ tiểu bạch thỏ. “Không cần! Cục cưng không có mẹ! Cũng không cần mẹ!” Bị móng vuốt sói búng trên mặt, tiểu Sa nhi cự tuyệt rõ ràng. “Như vậy nha ─ ca ca mang em đi tìm cha được không?” Tiếp tục véo và thuyết phục Tiểu Sa nhi. Hiên Viên Tuyệt liếc Vũ Văn Tà muốn rớt mắt, dám dùng móng vuốt sói vuốt ve ăn đậu hủ cục cưng, lạnh lùng nói: “Không cần! Cha của nàng ngay tại nơi này!” Tiểu Sa nhi nhìn cha đến đem mình cứu vớt ra từ trong tay ác ma, cười ngọt ngào, nhào vào trong lòng Hiên Viên Tuyệt làm nũng. “Cha ! Cục cưng rất nhớ cha! Cục cưng tìm cha lâu ơi là lâu...... Cha có nhớ cục cưng không?” Hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cục cưng, Hiên Viên Tuyệt trong mắt có ý cười, ôm lấy cục cưng:“Nhớ chứ, làm sao mà cha không nhớ con được” “Thật không? Cục cưng rất vui nha!” Tiểu Sa nhi vui vẻ tiến đến trước mặt Hiên Viên Tuyệt, hôn thật to mấy cái, hôn Hiên Viên Tuyệt nước miếng đầy mặt. Nguyên bản trong thư phòng đầy áp lực, nháy mắt tràn ngập màu hồng. Vũ Văn Tà từ trong khiếp sợ khôi phục lại, bày ra khuôn mặt tươi cười kiểu như có thể mê đảo khắp thiên hạ nữ nhân, ôm lấy Tiểu Sa nhi nhỏ bé, không thèm nhìn Hiên Viên Tuyệt nháy mắt đen mặt, thân hình cúi xuống ôn nhu hôn:“ Tiểu thiên sứ xinh đẹp, anh là Vũ Văn Tà, cùng của cha em là bạn tốt, em có thể gọi anh Tà ca ca!” Dứt lời còn hướng tiểu Sa nhi đá lông nheo một cái. “Ông là bạn tốt của cha tôi?” Tiểu Sa nhi ngước đầu nhìn thanh niên trước mặt. “Đúng vậy! Thiên sứ của ta! Cha em còn phải học hỏi ở ta nhiều điều đó, thiên sứ có cảm thấy ta thành thục hơn so với cha em không?” Mỹ nhân đang ở trước mặt, Vũ Văn Tà không quên khoe ra một phen. “Thật vậy sao!” Tiểu Sa nhi thực còn gật gật đầu, rồi sau đó ngọt ngào cười:“Bác à! con gọi là Hiên Viên Sa, nhũ danh là cục cưng, nhưng chỉ có cha mới được kêu con là cục cưng, còn bác thì không được.” “Bác, bác?” Vũ Văn Tà có chút cứng ngắc, “Tiểu Sa nhi có phải lầm không ? Anh đây mới hai mươi mấy tuổi mà thôi, tuổi trẻ, như thế sao gọi là bác được?” “Hả? Không phải sao? Không phải bác so với cha là lớn hơn sao? Đàn ông lớn hơn cha không phải nên kêu là bác sao?” Tiểu Sa nhi có chút không hiểu, đáng yêu quay đầu hỏi Hiên Viên Tuyệt, “Cha, cục cưng nói đúng không?” “ Cục cưng nói đúng! Cục cưng không cần để ý tới cái ông già kia!” Hiên Viên Tuyệt nghiêm trang nói cho cục cưng, còn đem tiếng “ông già” nhấn mạnh thêm vài lần. “Vâng ạ!” Được cha khẳng định tiểu Sa nhi rất là vui vẻ, lại lớn tiếng kêu một câu:“Bác!” “Bác, bác?!” Nhìn tiểu Sa nhi thiên chân khuôn mặt tươi cười, Vũ Văn Tà không biết phản bác như thế nào. “Ha ha! Bác, bác, bác......” Thấy phản ứng thú vị của Vũ Văn Tà , tiểu Sa nhi vui vẻ chụp tay nhỏ bé kêu không ngừng, không chút để ý tới khóe miệng run rẩy nam nhân trước mặt là như thế nào, biểu tình cứng ngắc là như thế nào. Vũ Văn Tà hoàn toàn hỏng mất! Tâm linh hắn đã bị thương nặng, ngồi xổm góc tường, không ngừng lẩm bẩm: “Bác! Ta vậy mà là bác! Ta vậy mà là bác! Ta vậy mà là bác !!! Ta, ta, ta...... Ô......” Đỉnh đầu mây đen bao phủ. “Cha? Bác có khỏe không?” Tiểu Sa nhi thiện lương quyết định tạm thời buông tha Vũ Văn Tà đáng thương. “Cục cưng yên tâm, bác con tốt lắm, bác chính là tiểu cường đánh hoài không chết!” “Cục cưng ” Vũ Văn Tà chống đỡ thân thể, gian nan gọi tiểu Sa nhi. “Cha, bác thật sự không có việc gì sao?” Tiểu Sa nhi quan tâm lại hỏi. Không biết một câu bác lại đánh bay Vũ Văn Tà ra góc tường ngồi tự kỷ. “Không có việc gì!” Hiên Viên Tuyệt nắm chặt cơ hội bỏ đá xuống giếng. “Nhưng mà sắc mặt bác khó coi quá đi” “Kệ đi, không sao đâu cục cưng” Hiên Viên Tuyệt hôn tiểu Sa nhi. “Hôm nay tới đây thôi, hết thảy theo kế hoạch làm việc!” Buông một câu nói, liền ôm cục cưng rời đi không quay đầu lại. Bỏ mặc Vũ Văn Tà, ngã xuống đất từ sớm vẫn chưa ngồi dậy nổi . Sự thật nói cho chúng ta biết, cục cưng đáng yêu cũng không phải là tùy tiện có thể đùa giỡn !
Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=388723