Chương 20 “Oa!” Tiểu Sa nhi hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động! Cửa chính rộng lớn, hai bên là hai tượng sư tử đá uy nghiêm sừng sững. Vừa vào cửa đã cảm nhận được một loại khí thế bàng bạc. Bên kia có suối phun, có hoa viên trăm hoa khoe sắc, ước chừng kéo dài mấy trăm thước. Dưới ánh mặt trời, mấy chữ Áo Cách Nhĩ học viện bằng kim loại màu vàng chiếu sáng thiếu chút nữa làm tiểu Sa nhi chói mắt. Áo Cách Nhĩ học viện là một nơi danh tiếng, là khu trường học nổi danh cả nước, thậm chí toàn thế giới. Nó là một khu trường học quý tộc, bao gồm chương trình giáo dục từ tiểu học đến đại học chung một chỗ, là trường học dành cho con cháu của giới thượng lưu, bởi vì nơi này đứng đầu cả nước về phương tiện giáo dục và lực lượng giáo viên. Đồng thời, chương trình học ở Áo Cách Nhĩ học viện không giống tiêu chuẩn ở trường học bình thường, nó còn dạy các loại lễ nghi tương ứng, về phương diện xã giao, có thể thỏa mãn đầy đủ các phương diện cần có của xã hội thượng lưu. Áo Cách Nhĩ học viện không chỉ là một khu trường học quý tộc, nó còn có những nguyên tắc nhất định. Cho nên, phải có xuất thân tốt, năng lực đầy đủ mới có thể tiến vào Áo Cách Nhĩ học viện học tập, hơn nữa còn được hưởng thụ học bổng toàn ngạch. Cũng có nghĩa là học sinh phải có thành tựu ở các lĩnh vực, phải cố gắng vì danh dự của học viện. Đồng thời tương lai có lẽ sẽ được cơ hội trực tiếp vào làm việc ở các công ty danh tiếng, chẳng hạn như tập đoàn tài chính Hiên Viên. Nếu như không thể vào công ty danh tiếng thì tốt nghiệp tại Áo Cách Nhĩ học viện cũng tốt hơn so với tốt nghiệp trường khác nhiều. Áo Cách Nhĩ học viện bất đồng với trường học khác ở chỗ là cho học sinh áp dụng thể chế tự trị, ở trong trường học, lời nói của học sinh có khi hơn cả quyết đinh của lão sư, nhưng dĩ nhiên cũng có giới hạn nhất định. Học sinh nơi này không phải ai lão sư cũng có thể tùy tiện đắc tội, bởi ai ai cũng có xuất thân cao quý. Áo Cách Nhĩ học viện được chia làm tiểu học, sơ trung, trung học cùng với đại học, từng bộ phận đều có học sinh tương ứng, quản lý phân biệt từng ngành, không cho phép nhúng tay qua ngành khác. Phân loại học sinh dựa vào học lực ưu tú, năng lực. Tùy theo năng lực, công tác, nguyện vọng mà chọn ra hội trưởng. Thường là chọn học sinh cứng cáp một chút, bởi không ai chấp nhận lãnh đạo là một đứa trẻ chưa dứt sữa. Hội trưởng cấp tiểu học lần này là Hiên Viên Phong, là con của anh trai Hiên Viên Tuyệt. Tính bối phận là cháu Hiên Viên Tuyệt, anh của tiểu Sa nhi. Hiên Viên Phong không giống như anh và cha hắn. Hắn là một người tài giỏi, tuổi còn nhỏ mà đã vào được Áo Cách Nhĩ học viện, lại được một đám người ủng hộ, có thể nhìn ra tương lai hắn chắc chắn nhiều đất dụng võ. Chỉ là sinh không đúng chỗ, có một người cha và người anh kém cỏi, thành ra địa vị của hắn ở Hiên Viên gia không cao. Thật ra, Hiên Viên Tuyệt vẫn xem trọng hắn, anh hùng không hỏi xuất thân, tuổi còn nhỏ mà đã có tâm cơ và thủ đoạn như thế, bình tĩnh tự tin, có chút phong phạm năm đó của Hiên Viên Tuyệt. Đời này Hiên Viên Tuyệt muốn ở chung một chỗ với tiểu Sa nhi, nhất định sẽ không sinh con nối dòng. Mà anh cũng không tính để họ tộc cùng tiểu Sa nhi phân tranh, nên trong tương lai, cần phải tuyển chọn người ưu tú thừa kế sản nghiệp to lớn của Hiên Viên gia. Chẳng qua đây mới là tính toán của riêng anh, dù sao thời gian còn dài, bồi dưỡng người thừa kế vẫn là chuyện không gấp lắm. “Tường, ta muốn qua chỗ hoa viên kia chơi!” Ngày đầu tiên chỉ đến báo danh, không có tiết học, chủ yếu cho mọi người loanh quanh làm quen trước với bạn cùng lớp và khuôn viên trường. Lúc mới vào cửa, tiểu Sa nhi đã để ý hoa viên kia rồi. “Lát nữa sẽ cử hành nghi thức nhập học, bây giờ mà đi không tốt lắm đâu?” Vũ Văn Thiên Tường có chút lo lắng. “Không sao! Em đi một chút thôi! Anh Tường đi trước chuẩn bị đi, lát nữa anh còn là học sinh mới lên phát biểu. Em đi một xíu chút quay lại tìm anh, được không?” Tiểu Sa nhi cầm ống tay áo Vũ Văn Thiên Tường nhõng nhẽo. “Không được, em đi một mình anh thật sự lo lắng......” Vũ Văn Thiên Tường từ chối. Giỡn chơi hả, nếu có đám học sinh không đàng hoàng coi trọng bảo bối của hắn thì sao? “Tường, thôi mà, cho em đi xíu đi, được không, được không anh!” Tiểu Sa nhi xuất ra chiêu sát thủ, bắt đầu níu Vũ Văn Thiên Tường làm nũng. Mỗi lần nàng có yêu cầu gì, chỉ cần làm nũng, cha nhất định sẽ đồng ý nàng. “Này......” Vũ Văn Thiên Tường bắt đầu có chút dao động, dù sao tiểu Sa nhi đáng yêu như vậy ai cũng không đành lòng cự tuyệt, huống gì Sa nhi ít khi làm nũng với hắn, trước kia hắn chỉ có thể nhìn Sa nhi ở trong lòng Hiên Viên Tuyệt mà thèm. “Tường, đồng ý người ta đi!” Tiểu Sa nhi thấy Vũ Văn Thiên Tường bắt đầu dao động, quyết định bỏ thêm ít lửa, “Chụt!” Một cái hôn đậu lên mặt Vũ Văn Thiên Tường. “Ây!” Vũ Văn Thiên Tường nháy mắt đỏ mặt, trong lòng nhất thời bay bổng. Sa nhi hôn ta, Sa nhi chủ động hôn ta, Sa nhi chủ động hôn ta ... ... “Tường, quyết định như vậy đi nha?” Tiểu Sa nhi ghé sát vào hỏi. “Ừ!” Vũ Văn Thiên Tường đồng ý, cho dù lúc này Sa nhi muốn hắn lên trời lấy ánh trăng, hắn cũng nhất định không chút do dự mà đi. “Tường, anh thật tốt!” Tiểu Sa nhi vui vẻ lại hôn thêm một cái, xoay người chạy về phía hoa viên. Để lại một mình Vũ Văn Thiên Tường đang đứng cười ngây ngô. Gì chứ? Theo lão ba sắc lang học hỏi công phu đã lâu, cớ gì mới có một chút phúc lợi mà Vũ Văn Thiên Tường đã lập tức đầu hàng? Haizz… Ghi chú: Áo Cách Nhĩ tiếng Anh là augur ***Xin lỗi mọi người, chương này mình chém hơi nhiều***
Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=388723