Chương hai mươi mốt “Oa, thơm quá!” Tiểu Sa nhi vui vẻ ở trong hoa viên chạy tới chạy lui, sờ cái này, chạm cái kia, chời đùa quên cả trời đất. . “Này, tránh ra đi!” Đang cao hứng đột nhiên tiểu Sa nhi nghe được một tiếng hô to, không kịp lo lắng, trực tiếp nhảy qua một bên. “A!” Chỉ thấy một vật thể từ trên trời rớt xuống, thẳng tắp nện ngay chỗ tiểu Sa nhi vừa đứng. “Ai da, đau chết đi được! Thật là, lại dọa người khác rồi!” Không rõ vật thể ở trên cỏ đang giật giật là gì, chỉ nghe được tiếng vang, làm tiểu Sa nhi đang đứng một bên sửng sốt. “Này! Bạn là ai vậy?” Tiểu Sa nhi tò mò ngồi xổm xuống, lấy tay chỉ lên vật thể không rõ hỏi. “Bạn có khỏe không?” “Vẫn ổn......” Vật thể không rõ bay đến, thì ra là một bé gái! Thì ra là cùng là con gái giống mình, không phải, là bạn cùng học, tiểu Sa nhi rất là vui vẻ, dù sao nàng từ nhỏ đến lớn các loại hình mỹ nam đều đã tiếp xúc qua, nhưng là mỹ nữ quả thật thiếu đến đáng thương, nếu tính luôn cả nữ đầu bếp ở nhà thì tổng cộng cũng chỉ vài người. ... ... Ha ha, cơ hội tới rồi! “Wey, Bạn không bị gì thật chứ? Muốn tôi mang bạn đi tìm thầy thuốc không?” Tiểu Sa nhi tốt bụng chủ động hỏi. “Yên tâm đi, không chết được đâu!” Vật thể không rõ đi lên phía trước, phủi phủi đất trên người, tùy ý thắt lại hai bím tóc, rồi mới đưa tay ra trước mặt tiểu Sa nhi “Xin chào, tôi gọi là Khang Duy Duy, là duy duy tựu thành!” “Chào Duy Duy!” Tiểu Sa nhi vui vẻ đứng lên, cầm tay Duy Duy,“Ta gọi là Hiên Viên Sa, từ bây giờ chúng ta là bạn phải không?” Tiểu Sa nhi thực sự chờ mong hỏi, dù sao trước mắt nàng chỉ có Vũ Văn Thiên Tường là bạn, Sau khi biết đến sự ngon ngọt của việc có bạn bè, tiểu Sa nhi hạ quyết định ở trong trường học phải kết giao thật nhiều bạn tốt. “Đương nhiên! Yên tâm đi, từ hôm nay trở đi có tôi chơi cùng bạn, bảo vệ bạn không bị người khác khi dễ!” Khang Duy Duy vỗ vỗ ngực, kiêu ngạo cam đoan với tiểu Sa nhi. “Duy Duy này, tôi có thể hỏi bạn một chút được không, vì sao bạn lại từ trên trời rơi xuống vậy?” Tiểu Sa nhi rất ngạc nhiên hỏi Duy Duy “Cao như vậy mà không bị gì, thật là lợi hại!” “Ha ha, bạn không hiểu được đâu, đó là tôi luyện công phu, nhảy trên tường xuống có tính cái gì chứ? Sư phụ tôi lợi hại hơn nhiều! Tiểu Sa có muốn học không, tôi thỉnh sư phụ dạy cho bạn!” Duy Duy kiêu ngạo khoe, chẳng qua nàng có thể khoe với học sinh mới là tiểu Sa nhi nàng chứ như nàng căn bản không được tính là cái gì. “Thật không? Ta cũng muốn học!” Tiểu Sa nhi rất hâm mộ, nếu tương lai mình cũng có thể lợi hại giống trong lời nói của Duy Duy, có thể khoe khoang với cha và bọn họ một chút . “Không thành vấn đề! Tôi đảm bảo cho bạn!” Khang Duy Duy đảm nhiệm nhiều việc, không chút lo lắng sư phụ nàng không nhận tiểu Sa nhi làm đồ đệ. Không phải ai cũng giống nàng có thiên phú ở phương diện vận động, nhưng tuổi còn nhỏ vẫn có thể học được. “Ừ, Bạn thật là tốt!” Tiểu Sa nhi thấy mình may mắn kết giao đúng bạn,“Bạn vẫn chưa nói vì sao bạn lại trèo tường tiến vào, như vậy nguy hiểm lắm biết không!” “Hừ! Bạn nói thử coi, cái trường học lớn như thế , vậy mà ngay cả một cái cửa cũng không có! Tức chết tôi mà! Cho nên tôi trực tiếp trèo tường vào cho nhanh! Bạn thấy tôi có lợi hại không hả?” Duy Duy tiếp tục dương dương tự đắc, không chút chú ý nàng đã phạm nội quy trường học nghiêm trọng là tùy ý trèo tường. “Sao chứ? Cửa lớn không phải bên kia sao?” Tiểu Sa nhi rất ngạc nhiên, rõ ràng cửa cách đó không xa, vì cái gì mà Duy Duy không thấy. “Gì, bên kia?” Duy Duy có chút không tin hai mắt của mình, “Không có khả năng! Tôi rõ ràng đã dạo một vòng quanh trường học, cái cửa to như thế sao tôi lại không thấy chứ?” “Thật mà! Tôi cùng Tường chính là vào từ nơi đó! Ha ha, Duy Duy, không phải là bạn không biết đường đó chứ? Tiểu Sa nhi linh quang chợt lóe, bắt đầu xấu xa hỏi. “Nói bậy! Sao mà tôi lại không biết đường!” Khang Duy Duy lớn tiếng phản bác, bất quá mọi người hiểu nàng đều biết nàng chỉ giỏi phô trương thanh thế, đương nhiên hiện tại tiểu Sa nhi không biết được, không lâu sau nàng sẽ hiểu hết toàn bộ về Khang Duy Duy. Khang Duy Duy bị chứng mù đường, đây là lần đầu tiên khi vừa gặp mặt mà gặp người có ánh mắt lợi hại như thế nhận ra. “Thật vậy chăng?” Tiểu Sa nhi dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá nàng. “Mẹ của ta ơi!” Duy Duy lén lút nuốt nước miếng, sao tự nhiên nàng chợt nghĩ sau này mình sẽ bị tiểu Sa đơn thuần đem đi bán vậy chứ. “Thời gian không còn sớm, chúng ta đi nhanh đi, không phải còn có cái điển lễ gì sao?” “Đúng rồi! Bạn không nhắc thì tôi cũng quên mất. Chúng ta đi nhanh đi!” Dứt lời Khang Duy Duy liền chạy nhanh về phía lễ đường. Cứ như vậy, tiểu Sa nhi cùng nàng là bạn, hơn nữa hai người đối với nhau đều để lại ấn tượng tốt. Chẳng qua ấn tượng này rất nhanh bị hai người đánh vỡ, vật họp theo loài, bản chất hai người không ngờ rất nhanh đều bị bại lộ. Nhiều năm sau, Khang Duy Duy ở hoa viên Hiên Viên gia đang chuyển động tròn một trăm linh một lần, hồi tưởng lại: “Ô ô, sao lúc ấy ta vậy mà bị tiểu Sa dắt mũi chứ? Bảo hộ nàng? Nàng không khi dễ người khác cũng đã là rất từ bi rồi! Ai nói cho ta biết đi, tiểu Sa đơn thuần thiện lương kia thật sự có tồn tại sao?”
Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=388723