Chương 23
“Oa! Văn phòng của cha lớn quá, đẹp nữa!” Tiểu Sa nhi tán thưởng tự đáy lòng, văn phòng này có thể sánh với văn phòng lão sư ở trường, có khi còn đẹp hơn. Dạ đi theo nghe tiểu Sa nhi ca ngợi, khóe miệng run rẩy nhẹ. Phải biết rằng, khi Hiên Viên Tuyệt thiết kế văn phòng mới, Dạ là người cực khổ nhất. Hiên Viên Tuyệt muốn xây dựng thật hoa lệ, ngoại trừ một tầng bên ngoài là văn phòng chủ lực, toàn bộ đều sửa theo ý chủ tử. Trừ bỏ lưu lại một lối đi ở ngoài, trên sàn văn phòng phủ kín thảm bện lông dê bằng thủ công của Thổ Nhĩ Kỳ, mềm nhuyễn và thoải mái, tiện lợi cho tiểu Sa nhi nằm trên thảm đọc sách vẽ nguệch ngoạc. Mặt sau bàn làm việc là ban công, có bồn hoa mộc đằng nhỏ, cùng với một bàn đu dây bằng giỏ đan lớn, nhằm thỏa mãn nhu cầu của tiểu Sa nhi nếu nàng bất chợt muốn chơi đu dây. Cửa sổ sát đất làm từ vật liệu đặc thù, vô cùng cứng rắn, có thể tùy thời thưởng thức cảnh đêm, lại có thể ngăn cản người bên ngoài nhìn vào. Trong văn phòng có bộ sô pha lớn và ghế quý phí siêu mềm, siêu thoải mái. Cách đó không xa là vài cái giá sách cao lớn màu bạc, trên giá sách có một ít sách văn học, truyện ký, thi tập và nhàn thư, văn tự là tụ tập ngôn ngữ của các quốc gia. Hai giá sách bên ngoài có một ít bộ sách chuyên nghiệp, kinh tế, thị trường, thương chiến, cùng một ít tư liệu, văn kiện. Bất quá ở từng cái giá sách, hai tầng phía dưới đều là sách báo nhi đồng. Như vậy, tiểu Sa nhi hiếu động có thể tìm chút việc để làm, ngoan ngoan chơi đùa trong công ty. Trong văn phòng Hiên Viên Tuyệt, có tủ lạnh, lò nướng cùng với lò vi sóng mọi thứ. Bên trong tất cả đều là đồ ăn vặt Tiểu Sa nhi thích ăn, hoa quả, điểm tâm, kem ly, còn có nước trái cây. Để cho Dạ xấu hổ là, trong văn phòng vậy mà có một cái quầy bar. Mặt sau chứa các loại rượu, nhiều nhất là rượu vang đỏ, cùng với lá trà. Dạ đơn thuần như thế làm sao biết Hiên Viên Tuyệt muốn thiết kế nơi này thành nơi ân ái và tình thú chứ. Kế tiếp là phòng nghỉ. Hai tủ quần áo lớn đựng đầy quần áo của tiểu Sa nhi và Hiên Viên Tuyệt. Từ áo khoác mùa đông, đến đồ lót của tiểu Sa nhi mọi thứ đều đầy đủ. Trong phòng ngủ là cái giường lớn KINGSIZE màu rượu đỏ, thoải mái mà lại xa hoa. Hiên Viên Tuyệt đã ảo tưởng vô số lần, ở nơi mình làm việc, lúc nào muốn đều có thể đem cục cưng đến, chân rộng mở ở trên giường, cùng cục cưng làm tình một chút. Đương nhiên, ở trên thảm mềm mại cũng là một cái lựa chọn không tồi. Trên giường còn có một con gấu bông Mashimaro to đùng, lần trước đi chơi trò chơi, tiểu Sa nhi ra vẻ rất thích, nhưng nàng không nói. Hiên Viên Tuyệt vì cục cưng nên phá bỏ nguyên tắc quyết định mua về. “Oa! Cha tốt quá!” Tiểu Sa nhi vui vẻ bổ nhào lên giường, ôm lấy Mashimaro so với mình còn lớn hơn, cọ qua cọ lại không ngừng, “Cục cưng rất thích nơi này!” “Thích là tốt rồi! Cục cưng sau này phải thường xuyên tới đây bên cạnh cha nha, cha một mình ở văn phòng to thế này buồn” Hiên Viên Tuyệt mượn cơ hội dụ dỗ tiểu Sa nhi. “Thật không? Cha buồn lắm hả? Sau này cục cưng nhất định sẽ thường xuyên đến đây với cha !” Nghe nói cha ở một mình sẽ tịch mịch, tiểu Sa nhi rất là đau lòng. Nếu như đem nàng ở một mình trong phòng lớn như thế này, nhất định nàng sẽ rất buồn. Cha thật đáng thương, tiểu Sa nhi ánh mắt ngập tràn sự đồng tình. “Cục cưng, con thật tốt! Cha rất yêu con!” Hiên Viên Tuyệt đi lên phía trước, ôm lấy tiểu Sa nhi hôn một cái nồng nhiệt. Thông với phòng nghỉ là phòng tắm và phòng vệ sinh, vật dụng nơi này chẵng những không kém mà lại cùng phong cách giống như ở nhà, bởi vì Hiên Viên Tuyệt muốn đem đến cho tiểu Sa nhi một loại cảm giác gia đình, làm cho tiểu Sa nhi cảm thấy ở đây không khác ở nhà là mấy và quen vớicuộc sống nơi này. Ở văn phòng mà cái phòng tắm như vậy là vì cái gì? Tin tưởng mọi người đều rất rõ ràng đi! “Cục cưng, không phải chưa ngủ đã mắt sao? Muốn ngủ lại một chút không?” Vấn đề liên quan đến thể xác và tinh thần của cục cưng, Hiên Viên Tuyệt xứng đáng là người cha tốt, anh ngăn chặn tuyệt đối tất cả các nhân tố không tốt ảnh hưởng đến sự trưởng thành khỏe mạnh của tiểu Sa nhi. “Thật hả cha?...” Nghe cha nói, tiểu Sa nhi đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, muốn leo lên giường ngủ thêm một lúc. Dù sao nàng đã vất vả cả đêm, mãi đến khi rạng sáng cha mới bằng lòng tha để nàng đi ngủ. Hiên Viên Tuyệt ôm lấy tiểu Sa nhi, đem áo khoác nàng cởi ra, đi tới trên giường, sau đó đem đến cái chăn, “Ngủ đi, cha ở bên ngoài, có việc kêu cha, biết chưa?” “Dạ, con biết rồi!” Tiểu Sa nhi ngoan ngoãn gật đầu. “Tốt lắm! Cha đi làm việc trước!” Lưu lại trên trán tiểu Sa nhi một cái hôn thân mật, Hiên Viên Tuyệt xoay người chuẩn bị bước ra ngoài. . “Cha !” Tiểu Sa nhi đưa tay kéo lấy góc áo Hiên Viên Tuyệt. “Chuyện gì, cục cưng? Luyến tiếc cha hả?” Hiên Viên Tuyệt buồn cười nhìn bé cưng chết sống không nhắm mắt này, trêu đùa. “Cha cho con thỏ thỏ đi, cục cưng muốn ôm thỏ thỏ ngủ!” Tiểu Sa nhi do dự một chút, quyết định hắt nước lạnh vào Hiên Viên Tuyệt. “Không thể!” Hiên Viên Tuyệt tức giận, bé cưng này, một ngày không chọc anh tức giận sẽ chết hay sao chứ! “Ô...” Tiểu Sa nhi khổ sở mím mím miệng, thương tâm nhắm mắt lại. “Ai!” Hiên Viên Tuyệt thở dài, đem Mashimaro bỏ vào ổ chăn của cục cưng. Biết làm sao giờ,ngày đầu tiên dù sao cũng phải để cục cưng lưu ấn tượng tốt mới được.
Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=388723