Con Gái Hiên Viên Tuyệt

Chương 25: Chương 25




Chương 27 Hiên Viên Hàn nghe tiểu Sa nhi nói, thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Cho tới nay, ông luôn cùng cục cưng ở chung một chỗ, ngoài ra chỉ có tên nhóc nhà Vũ Văn. Rốt cuộc là ai đã thừa dịp bọn họ không chú ý mà xuống tay với cục cưng? Hiên Viên Hàn nhăn mặt nhíu mày, lúc này ông có thể tưởng tượng ra cảnh tượng ở thư phòng bên kia là như thế nào. “Cục cưng nói cho ông nội biết, hắn là loại người nào được không? Để ông nội đến giúp con phân tích!” Hiên Viên Hàn quyết định áp dụng chiến thuật vu hồi, nếu trực tiếp hỏi tên kia là ai, sợ sẽ khiến cho tâm lý cục cưng mâu thuẫn. “Người ấy hả? Ưm, người ấy rất vĩ đại, đó là người ưu tú nhất con từng biết. Hơn nữa, người ấy rất dịu dàng, rất cẩn thận, rất biết cách săn sóc... Con rất thích cùng người ấy ở chung một chỗ!” Nói đến người mình thích, tiểu Sa nhi lập tức thao thao bất tuyệt. “Chà? Có thực sự tốt như con nói không đó?” Hiên Viên Hàn không tin, trên thế giới này làm gì còn đàn ông tốt như cục cưng nói. Đúng là tình yêu luôn làm người ta mù quáng. “Thật sự thật sự! Người ấy đối với con mà nói tựa như vị thần hoàn mỹ. Không đúng, người ấy chính là thần, là thần Thái Dương tồn tại! Cao quý, ưu nhã cùng xinh đẹp!” Tiểu Sa nhi đã hoàn toàn lâm vào trạng thái sùng bái mê man đối người đàn ông của mình. “Thật không? Nếu như thật sự có người tốt như con nói, vì sao lại không thể ở cùng một chỗ với hắn chứ?” Hiên Viên Hàn bắt đầu nói bóng nói gió. “Thân phận của chúng con không thích hợp...” Tiểu Sa nhi ai oán nói. “Nói bậy! Cái gì mà thân phận không thích hợp! Con là đại tiểu thư Hiên Viên gia, là viên ngọc quý của Hiên Viên gia, cháu gái duy nhất của ông, ai dám nói con không xứng chứ!” Hiên Viên Hàn phẫn nộ, có thể được cục cưng coi trọng, là hắn có phúc tu được từ tám kiếp, biết ơn còn không còn không hết ấy chứ. “Không phải như vậy !” Tiểu Sa nhi vội vàng nói rõ. “Sao? Vậy thì thế nào?” Hiên Viên Hàn nhíu mày. “Dù sao, dù sao cũng là không được!” Tiểu Sa nhi khổ sở cúi đầu, nhìn ngón tay mình. Trong thư phòng, Hiên Viên Tuyệt có vẻ bình tĩnh, ít nhất bề ngoài là như thế. Bất quá, nội tâm anh như sóng trào. Rốt cuộc nên làm như thế nào? Đột nhiên Hiên Viên Tuyệt có chút mê man. Vừa mới thầm nghĩ tiến lên giết tên chết tiệt kia, khóa vĩnh viễn cục cưng lại bên người, thậm chí còn nghĩ lập tức cường bạo cục cưng. Nhưng mà, hiện tại anh có chút do dự. Nếu thực sự làm như vậy, cục cưng nhất định sẽ hận anh đến chết. Chết tiệt! Hiên Viên Tuyệt dùng sức đấm mạnh vào tường, máu theo nắm đấm chảy xuống dưới. “Haizz! Cục cưng, ông nội kể con nghe chuyện xưa nghe!” Hiên Viên Hàn ôm tiểu Sa nhi vào trong lòng, “ Cục cưng biết khốn cảnh kẻ tù tội không?” “Không biết...” Tiểu Sa nhi mê man nhìn Hiên Viên Hàn. “Khốn cảnh kẻ tù tội, là mô hình đánh cờ luận kinh điển. Chuyện khốn cảnh kẻ tù tội là, sau khi hai người bị tình nghi bị cảnh sát bắt lấy, nhốt riêng trong phòng thẩm vấn. Cảnh sát biết hai người có tội, nhưng không đủ chứng cớ. Cảnh sát nói với mỗi người: nếu như hai người đều chống chế, sẽ phạt tù một năm; nếu như hai người đều thẳng thắn, phạt tù tám năm; nếu như hai người một thẳng thắn mà một chống chế, thẳng thắn thả ra, chống chế phạt tù mười năm. Thế là, từng kẻ tù tội đều gặp phải hai loại lựa chọn: thẳng thắn hoặc chống chế. Nhưng mà, mặc kệ đồng bọn lựa chọn cái gì, từng kẻ tù tội đều lựa chọn phương án tối ưu là thẳng thắn: nếu như đồng bọn chống chế, chính mình thẳng thắn trong lời nói thả ra, không thẳng thắn trong lời nói phán một năm, thẳng thắn so với không thẳng thắn tốt hơn; nếu như đồng bọn thẳng thắn, chính mình thẳng thắn trong lời nói phán tám năm, không thẳng thắn trong lời nói phán mười năm, thẳng thắn vẫn là so với không thẳng thắnvẫn tốt hơn. Kết quả, hai người bị tình nghi đều lựa chọn thẳng thắn, nhận hình phạt tám năm. Nếu như hai người đều chống chế, sẽ phạt tù một năm, hiển nhiên kết quả này tốt. Nhưng đây là không làm được, bởi vì nó không thể thỏa mãn yêu cầu lý tính của nhân loại. Kẻ khốn cảnh tù tội đã phản ánh vấn đề sâu sắc là, lý tính cá nhân của nhân loại có khi có thể làm cho phi lý tính tập thể ─ người thông minh sẽ không mua dây buộc mình. Kỳ thật trong cuộc sống rất nhiều sự việc đều là như thế này. Bởi vì quá sợ hãi mất đi, nên đã buông tha cho cơ hội có thể đến được. Bởi vì quá để ý, cho nên ai cũng không dám bước trước nửa bước, cuối cùng chỉ có thể gặp thoáng qua. Cục cưng, con hiểu được ý ông nội không?” Hiên Viên Hàn từ ái xoa xoa đầu tiểu Sa nhi. “Khốn cảnh kẻ tù tội à…” Tiểu Sa nhi nghe xong hoàn toàn lâm vào trầm tư trong thế giới của riêng mình. Cùng với tiểu Sa nhi, trong thư phòng Hiên Viên Tuyệt cũng lặng yên . “A, ông nội, nếu như con nói con yêu cha con, không phải yêu như cha và con gái, vẫn được sao?” Tiểu Sa nhi nghĩ tới nghĩ lui rồi to gan hỏi. “Ách...” Lúc này đổi lại là Hiên Viên Hàn lặng yên. Ông như thế nào cũng không nghĩ tới kết quả sẽ như thế này. Hiên Viên Tuyệt ở trong thư phòng cũng là cả kinh, anh vừa mới nghe được cái gì? Ý cục cưng là, người mà cục cưng yêu là mình sao? “Ha ha...” Hiên Viên Tuyệt đột nhiên cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới, không kềm chế được bắt đầu cười ngây ngô, chuyện mà bình thường anh cho là mất mặt sẽ không bao giờ làm. “ Ông nội, ông nội...” Tiểu Sa nhi lay Hiên Viên Hàn, “Quả nhiên, vẫn là không được sao?” Tiểu Sa nhi khổ sở cúi đầu. “Khụ khụ!” Hiên Viên Hàn ho vài tiếng, “Vấn đề này thì con nên cùng cha con nói sẽ tốt hơn” “A? Cha con?” Tiểu Sa nhi hơi phản ứng. Đúng lúc này, cửa phòng ngủ mở ra, Hiên Viên Tuyệt cười đến vặn vẹo vọt tiến vào, ôm chặt tiểu Sa nhi vào trong ngực...

Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=388723

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.