Con Gái Nhà Hầu Gia

Chương 5: Chương 5: Cái Chết




Tuệ An nghe tiếng chửi rủa của Tôn Tâm Từ, ánh mắt lóe lên, tự vấn lương tâm, nàng thấy mình chưa từng đối xử khắt khe với nàng ta, cung kính với mẫu thân Đỗ thị của nàng ta, bản thân thật sự không thể hiểu nỗi hận thâm sâu từ đáy lòng của Tôn Tâm Từ là đến từ đâu!

Từ lúc Đỗ Mỹ Kha vào phủ, đối xử với nàng rất tốt, nàng luôn muốn gì được nấy, dù nàng xử sự thế nào cũng không nỡ trách móc nặng nề, đối xử với nàng so ra còn tốt hơn nữ nhi Tôn Tâm Từ do chính mình sinh ra. Tuệ An đối với người mẹ kế này cũng rất cảm kích, nên đối xử với Tôn Tâm Từ cũng hết sức thương yêu.

Mà Tôn Tâm Từ cũng luôn bám theo Tuệ An, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn nàng, thường xuyên chọc cho nàng cười, bộ dáng rất đáng yêu. Lúc này thì dù là đồ ngốc cũng hiểu được hóa ra tất cả đều là giả dối, là thủ đoạn lừa người của mẹ kế.

Tuệ An kích động trong lòng, vị ngòn ngọt dâng lên, máu đỏ tràn ra khóe môi.

Mọi người thấy Tuệ An hộc máu ra nên cực kỳ sợ hãi, cuống quýt đem nàng nâng vào phòng, đặt lên giường.

Tuệ An vừa nằm xuống, trong viện lại ầm ỹ náo loạn, mơ hồ nghe được tiếng Tôn Tâm Từ đang quở trách những người vú già.

Cô ta lại dám đuổi theo! Đám người Hạ Mộng tức giận, vẻ mặt càng hung hăng hơn.

Tấm rèm Tương phi bị nha đầu vén lên, Tôn Tâm Từ bước vào. Xuân Nguyên liếc Đông Bình, Đông Bình cũng đang muốn đuổi Tôn Tâm Từ ra, chỉ là Tuệ An lại rướn người dậy, phân phó nàng.

“Cho nàng ta vào đi.”

Đông Bình dừng bước, quay lại nhìn Tuệ An với ánh mắt trách cứ. Hạ Mộng thấy vẻ mặt nàng kiên trì, chỉ thở dài một tiếng rồi vươn tay đỡ nàng ngồi dậy, Thu Kỳ bận rộn chuẩn bị chiếc gối lớn để Tuệ An tựa lưng vào.

Tuệ An biết mọi người lo lắng cho vết thương của mình, liền dùng ánh mắt trấn an nhìn họ rồi mới liếc về phía Tôn Tâm Từ.

“Tại sao?”

Tôn Tâm Từ đón nhận ánh mắt của Tuệ An, trong ánh mắt đó có sự đau đớn, bướng bỉnh và cả phẫn nộ, nhưng lại làm Tôn Tâm Từ mất bình tĩnh, trong chốc lát vẻ mặt của nàng liền trở nên dữ tợn, oán độc nhìn chằm chằm Tuệ An, cất giọng the thé “Vì sao? Thẩm Tuệ An, ngươi không hiểu vì sao ta đối xử với ngươi như vậy? Ha ha, có thể thấy ngươi đúng là Đại tiểu thư cao quý, chẳng bao giờ biết được nỗi khổ của người khác! Vì sao? Thẩm Tuệ An, đừng có nói với ta ngươi không hề biết một chút nguyên do nào!”

“Ta quả thật không biết, ta xin lỗi là chưa bao giờ đặt mình vào vị trí của người.” Giọng nói của Tuệ An rất bình tĩnh.

“Ngươi sai rồi, chính sự tồn tại của ngươi làm ta không chịu đựng nổi! Thẩm Tuệ An, ta hận ngươi! Đó là vì mẫu thân ngươi và ngươi, làm cho mẫu thân ta mười năm không có nổi danh phận, còn ta mười ba năm qua không ngóc đầu dậy khỏi cái vị trí thứ nữ! Ngươi có biết cảm giác làm thứ nữ là như thế nào không? Đi đến đâu làm cái gì đều bị người ta xem thường, bị đàm tiếu, khắp nơi chê cười, tất cả đều kém ngươi một bậc! Ngươi có biết loại cảm giác này ra sao?! Mẫu thân ta cũng là con nhà quan, dịu dàng hiền thục, mẫu thân ngươi chỉ là kẻ thô tục, dựa vào cái gì mà được làm vợ cả, còn ngăn cản không cho mẫu thân ta vào phủ? Còn ngươi, dựa vào cái gì mà ép uổng ta, buộc ta phải nhường ngươi, dễ dàng tha thứ cho ngươi? Dựa vào cái gì ngươi có thể giữ chặt cái thân phận trưởng nữ Tôn phủ cao quý?! Dựa vào cái gì mà cướp đi nam nhân ta yêu thương? Thẩm Tuệ An, ngoại trừ cái xuất thân tốt đẹp bên ngoài, có cái gì mà so được với ta chứ?! Ngươi và mẫu thân ngươi đều giống nhau là những kẻ ngốc, không xứng được đứng trên mẫu thân và ta!”

“Im miệng! Nhị tiểu thư, làm người phải có đạo lý. Chủ tử đã xem ngươi như tỷ muội, vì ngươi mà nhọc lòng, ngươi có thể nào lấy oán trả ơn, không phân thị phi như vậy!?”

Tôn Tâm Từ bị nói như vậy đương nhiên làm nhóm người Hạ Mộng tức giận, các nàng hầu hạ kề cận Tuệ An, nàng đối xử thương yêu chiếu cố Tôn Tâm Từ ra sao ai cũng biết, nhưng Tôn Tâm Từ lại dám ôm ý nghĩ độc ác như vậy với Tuệ An, hỏi sao các nàng không tức giận? Lời vừa rồi là do người thiếu kiềm chế nhất, Đông Bình, chẳng thèm để ý tôn ti cao thấp gì nữa, xông lên chỉ thẳng vào mặt Tôn Tâm Từ mà mắng.

“Người nên câm miệng là ngươi, đồ tiện tì! Chủ tử nói chuyện sao ngươi dám xen vào, quả nhiên là con nô tỳ điêu ngoa do phụ nhân lỗ mãng kia dạy dỗ! Hừ, muốn ta cảm động nhớ nhung ân tình của nàng ta? Nếu không phải do tiện nhân Thẩm Thanh kia năm xưa liều chết ngăn cản, vận dụng tâm cơ, mẫu thân ta đã sớm là bình thê rồi! Nào đâu phải mang theo ta ra bên ngoài phủ sinh sống một cách không minh bạch tận mười năm?! Ta vốn dĩ là trưởng nữ của Tôn phủ, tất cả mọi thứ vốn dĩ là của ta, dựa vào cái gì mà bắt ta phải cảm kích nàng! Dựa vào cái gì mà nàng ta có thể bày ra bộ mặt ban ơn như là ân nhân cao cao tại thượng?! Ngươi, Thẩm Tuệ An, không phải mọi chuyện đều tốt đẹp hơn ta sao? Như thế nào? Vừa mới rồi ngươi cũng thấy rõ đấy, nam nhân ngươi suốt ngày bám lấy, hắn không thèm chạm vào ngươi, lại si mê thân thể ta. Đại tỷ tỷ, biết điều thì ngươi sớm đi chết đi! Ngươi vì sao không chịu chết đi? Cứ cố giữ lấy vị trí trưởng nữ Tôn phủ làm cái gì? Ngươi nên giống như mẹ ngươi, sớm chết đi!”

Lời nói Tôn Tâm Từ ngày càng độc ác hơn, sắc mặt vì kích động mà đỏ bừng, nét mặt vặn vẹo điên cuồng.

Đám người Hạ Mộng rốt cuộc đã biết được vừa rồi trong đình xảy ra chuyện gì, nhất thời đều kinh hãi, đau lòng thay cho Tuệ An bị nhục nhã như vậy, lại càng không dám tin Tôn Tâm Từ là nữ tử khuê các, chưa xuất giá mà vì làm nhục Tuệ An mà không tiếc thân thể chính mình, điên cuồng đến mức trong sạch cũng không cần.

Sự khiếp sợ còn chưa qua đi, đã nghe Tôn Tâm Từ tuôn ra những điều kinh khủng.

“Kẻ mẫu thân đã chết của ngươi đúng là vụng về như lợn, haha, ngươi còn không biết mẹ mình chết thế nào sao? Không ngại nó cho ngươi biết, bà ta là do ăn hoa cao mẫu thân ta làm ra nên mới đi đời nhà ma đó, nhưng ngươi lại xem mẫu thân ta như trưởng bối, đối đãi ta như muội muội thân tình, ha ha, ngươi xem, trên đời này sao lại có người ngu ngốc như ngươi vậy? “

Tôn Tâm Từ hét lớn, nét mặt vặn vẹo, trên mặt tràn đầy sự đắc ý và châm biếm, đột nhiên thấy Tuệ An đứng thẳng dậy thì kinh ngạc trừng mắt nhìn Tuệ AN, nhất thời cảm thấy tất cả sự thống hận và áp lực bấy lâu đè nặng đều được giải thoát, nhìn thấy Tuệ An thì tràng cười tuôn ra!

“Ngươi nói cái gì? Ngươi vừa mới nói cái gì? Mẫu thân ta không phải qua đời vì bệnh? Nàng đã bị các ngươi hại chết? Có phải hay không? Ngươi lặp lại lần nữa! Lặp lại lần nữa cho ta!”

Tuệ An nhìn chằm chằm Tôn Tâm Từ, hỏi lại một lần nữa. Quả thật nàng đã nghe rất rõ ràng, tận đáy lòng cũng hiểu đây là sự thật, mẫu thân mình chết rõ ràng không phải vì bệnh mà vì bị hạ độc! Nhưng Tuệ An không thể chấp nhận nổi sự thật là người mẹ kế mà nàng vẫn tôn kính, muội muội mà nàng vẫn yêu thương, chính là kẻ đầu sỏ gây ra tội ác làm hại mẫu thân nàng phải chết oan uổng!

Vẻ mặt Tuệ An hết sức kích động, tinh thần và thân thể vốn dĩ đều đã bị trọng thương, hiện tại lại bị Tôn Tâm Từ kích thích như vậy, đám người Hạ Mộng còn chưa kịp phản ứng với những lời vừa nghe được, lại càng không kịp phẫn nộ, một lòng chỉ lo lắng cho thân thể của Tuệ An, bèn vây quanh nàng lại dùng động tác và lời nói cố gắng trấn an nàng.

Những lời nói đó dường như không thể lọt vào tai Tuệ An lúc này, nàng chỉ bướng bỉnh nhìn Tôn Tâm Từ, giãy dụa chỉ xuống phía dưới gầm giường.

Cùng lúc đó, ngoài phòng vang lên tiếng cười bén nhọn mà lạnh lùng.

“Tiểu Từ nói đúng mà, Đại tiểu thư luôn thông minh mà, như thế nào ngay cả thế mà cũng nghe không rõ sao?”

Tấm rèm bị vén lên, một nữ nhân dáng người yểu điệu bước đến, khuôn mặt diễm lệ, búi tóc cao ngất, vóc dáng xinh đẹp mê người, trang điểm đẹp đẽ quý giá, dù đã hơn ba mươi nhưng nhìn lại cứ như thiếu nữ đôi mươi, chỉ là vẻ mặt lúc này rất lạnh lùng, đây chính là mẫu thân Tôn Tâm Từ, Đỗ Mỹ Kha.

Tuệ An trợn mắt há hốc nhìn Đỗ Mỹ Kha, trong ấn tượng của nàng, người mẹ kế này vẫn luôn dịu dàng thiện lương, rất hiểu ý mọi người, nên càng không tin nổi được những lời nói ác độc chua ngoa như vậy lại phát ra từ miệng người mẹ này.

Đỗ phu nhân dường như rất hài lòng trước sự kinh ngạc không tin nổi của Tuệ An, thoáng chốc đã đổi sắc mặt, dịu dàng nhìn Tuệ An cười nói “Vương phi nương nương, không đúng, ta quên mất ngươi đã bị bỏ rồi. Đại tiểu thư, cũng không đúng, nữ nhận đã bị bỏ lại dùng xưng hô này dường như không được thích hợp cho lắm…”

Đỗ phu nhân trầm ngâm một chút bỗng nhiên cười, dường như rốt cuộc đã biết nên làm thế nào để xưng hô với Tuệ An, một mặt đi qua giữ chặt tay Tâm Từ, một mặt liếc nàng ta đầy oán trách rồi vừa cười vừa đáp “Thẩm nương tử, ngươi cũng đừng trách Tiểu Từ nói chuyện quá thẳng thắn, con bé không hiểu chuyện, không biết vừa nói gì. Thẩm nương tử cũng đừng vì lời nói vừa rồi của Tiểu Từ mà tức giận, mẫu thân ngươi đã qua đời vài năm, bây giờ có tức giận cũng chẳng phải đã quá muộn rồi sao? Hơn nữa nổi giận lại hại thân, người chịu khổ là Thẩm nương tử thôi. Thẩm nương tử ngày nay thân phận đã không thể so với tiểu thư rồi, nữ nhân bị bỏ cũng không nên quá đáng, nếu không thân thể mà còn hỏng nữa thì… Chậc chậc, ngày này cuối cùng đã đến… Ha ha, xem ta này, vừa nói tới là không dừng lại được, bất quá cũng là ta quan tâm đến Thẩm nương tử, nhịn không được nhiều lời vài câu, Thẩm nương tử chắc sẽ không chê ta dông dài. Sao? Sắc mặt Thẩm nương tử sao lại khó coi như vậy? Sao người run rẩy vậy? Trời ơi, nàng hộc máu rồi kìa! Mấy đứa nô tài các ngươi còn không mau đến xem chủ tử sao rồi? Nhưng mà gì thì cũng đừng xảy ra chuyện trong phủ ta, chuyện này truyền đi cũng chẳng dễ nghe đâu.”

Tuệ An không hiểu sao lại có người thay đổi sắc mặt diễn trò hay như thế, dùng gương mặt dịu dàng như vậy mà nói lời ác độc như thế, cũng không thể phủ nhận, Đỗ phu nhân đã làm cho Tuệ An phẫn hận nên máu dồn lên, trái tim giống như bị người móc ra, đau đến mức không nói nên lời, vừa mở miệng liền phun ra hai ngụm máu lớn.

Bốn nô tỳ thấy Tuệ An như thế liền hét lên, nhất thời trong phòng hỗn loạn. Tuệ An không màng tới, mắt không chớp nhìn chằm chằm Đỗ phu nhân, thở hổn hển “Ta sẽ nói tất cả điều này với phụ thân!”

Đỗ phu nhân nghe lời nàng chẳng những không sợ hãi mà ngược lại còn nhíu mày, nhếch miệng cười “Thẩm nương tử thật là vẫn không tỉnh ngộ, đến bây giờ mà ngươi vẫn nghĩ phụ thân ngươi yêu thương hai mẹ con các ngươi? Ha ha, nói cho ngươi biết, tất cả đều là do phụ thân ngươi ngầm đồng ý cho ta thực hiện, bằng không với sự ảnh hưởng mẫu thân ngươi đã gầy dựng, ngươi thấy ta có khả năng gì mà đem người bố trí được bên cạnh nàng ta? Sau đó lại còn không hề lưu lại một chút dấu vết nào ở thi thể mẫu thân ngươi? Ha ha, có thể an bài sự tình gọn gàng như vậy, đều là phụ thân tốt của ngươi đó.”

Tuệ An bấu chặt mười đầu ngón tay vào sâu lòng bàn tay, nàng nói không nên lời, ánh mắt mở to trừng trừng, cổ họng khô khốc, chỉ cảm thấy những chuyện hoang đường vừa mới nghe được cũng không thể làm nàng sợ hãi nữa.

Nàng không muốn tin lời của Đỗ phu nhân, nhưng những lời nói cứ như ma quỷ không ngừng vang lên bên tai nàng.

Đúng vậy, nếu mẫu thân quả thật trúng độc chết thì sao có thể giấu giếm được phụ thân, phải biết rằng, mẫu thân phát bệnh, từ lúc qua đời đến lúc liệm, phát tang đều là phụ thân tự mình ở bên xử lý!

Nghĩ đến việc mẫu thân qua đời, đau khổ như thế nào khi bị độc hại, nghĩ đến mẫu thân cả đời là anh hùng với bao nhiêu huyền thoại được ca ngợi lại cuối cùng bị hạ độc mà chết, thân là nữ nhi lại nhận giặc làm cha, tôn kính kẻ thù… Tuệ An chỉ cảm thất huyệt Thái Dương nổi gân xanh, cứ như bao nhiêu ý nghĩ muốn bộc phát, muốn phát tiết sự thống khổ trong lòng, muốn há miệng nói nhưng lại không phát ra được lời nào.

Tôn Tâm Từ trừng mắt cười nhạo, Đỗ phu nhân dịu dàng nhưng ánh mắt thâm độc, Tuệ An đã không còn nghe được các nàng đang nói gì, chỉ cảm thấy bên tai ong ong, cổ họng ngọt lợ, phun ra một ngụm máu lớn, trước mắt tối sầm, ngã thẳng xuống giường, hơi thở không còn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.