Con Gái Nhà Hầu Gia

Chương 6: Chương 6: Sống Lại




Khi ý thức hồi phục lại, Tuệ An phát hiện mình đang nằm trên giường, ánh sáng mờ mờ xuyên qua tấm màn hoa màu xanh trải rộng lên chiếc giường cỡ trung sơn màu hồng đỏ, bên trong còn treo một quả cầu hương nhỏ khảm hoa khéo léo bằng bạch ngọc.

Mùi hoa Mễ Lan xuất phát từ quả cầu lan ra, có tác dụng an thần, là mùi hương mà khi chưa xuất giá nàng yêu thích nhất, sau vì Lí Vân Sưởng đam mê mùi hương nhài, chê bai Mễ Lan nồng đậm không đứng đắn nên nàng liền bỏ quên Mễ Lan, chưa từng dùng lại lần nào… Hương Mễ Lan? Không đúng! Đây là sao?

Trong đầu hiện lên một vài hình ảnh, trong tim đau nhói, và cũng làm nàng tỉnh táo hơn! Cảnh tượng trước mắt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, chiếc giường có quả cầu hương này là vật nàng đã dùng nhiều năm về trước, trong đầu đột nhiên cảm thấy nghi ngờ, ngồi dậy xem lại một góc ở đầu giường, đúng là chiếc gối lớn có thêu tranh thủy mặc đã sờn cũ.

Trên mặt gối thêu mấy cành trúc, tay nghề thêu còn kém nên cành trúc xiêu vẹo, nhưng đây chính là bức tranh thêu duy nhất mà mẫu thân khi còn sống làm ra, cũng chính là món đồ yêu thương của Tuệ An, từ lúc mẫu thân mất, nàng chưa từng dùng lại, chỉ trân trọng đặt ở đầu giường riêng của mình, ngày ngày nhìn vật nhớ người.

Bên tai dường như văng vẳng tiếng nói sầu não của mẫu thân Thẩm Thanh: “Cái con bé này, ta mất công thêu cho ngươi mà, thêu đẹp vậy mà ngươi lại nói là khó coi? Nào có đạo lý nào như vậy! Cái gối này ngươi dùng cho tốt đó, không thì cẩn thận ta sẽ trừng trị ngươi đó.”

Lúc ấy, nàng mới sáu tuổi, nhìn mẫu thân cười hì ngượng ngùng, kính cẩn nói “Thần nữ kính cẩn tuân theo mệnh lệnh của Phượng Dương hầu, hì hì, mẫu thân vì nữ nhi mà thêu gói đến mười ngón tay chảy máu, nữ nhi đâu dám ghét bỏ? Mẫu thân siêng năng nữ công gia chánh, nữ nhi nhất định lấy mẫu thân làm gương, cố gắng khổ luyện học tập theo sư phó Tú nương.”

“Quỷ nha đầu, ngươi dám trêu ghẹo mẫu thân.”

Ký ức như dòng nước chảy qua, Tuệ An dường như đã nhìn thấy mẫu thân vừa cười vừa cốc lên trán mình, cảm giác ấm áp trước kia làm nàng đau xót, nước mắt tuôn rơi.

Mẫu thân… Nếu ông trời thương tiếc cho nữ nhi được sống lại, nhất định nữ nhi sẽ vì người mà đòi lại tất cả!

Tuệ An nghĩ kỹ, lòng cảm thấy bình tĩnh, lau khô nước mắt rồi xuống giường, mở to mắt đánh giá cảnh tượng trong phòng, cố gắng hiểu rõ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Nàng rõ ràng bị thương nặng, sao thân thể hiện tại là bình thường vậy, một chút cảm giác đau đớn cũng không có, hình như không được hợp lý, dù là té xỉu thì thương tích cũng không lành lại nhanh như vậy được! Hơn nữa, chiếc gối mới vừa rồi rõ ràng lúc nàng mười ba tuổi đã bị Tâm Từ không cẩn thận đưa tay cào lên làm mặt trên hoàn toàn thay đổi, lúc đó nàng còn khóc lóc một trận, như thế nào… Tuệ An hoài nghi đánh giá xung quanh rồi hoàn toàn sung sướng sững sờ!

Không nói đến chiếc giường lớn mới vừa nhìn thấy, chiếc tủ gỗ màu tím vuông vức mạ vàng, chiếc trường kỷ bên cửa sổ, bốn bức mành vẽ hàn mai bao quanh, trong phòng bốn góc là chậu than nóng… Đây… những thứ này đều là những vật xưa khi nàng còn là tiểu thư khuê các!

Tuệ An bình tĩnh nhìn đến hết thảy, đột nhiên dời ánh mắt về phía bên trái tường, thấy rõ trên đó còn treo dây côn khúc bằng vàng.

Đó là vũ khí nàng dùng khi tập võ lúc nhỏ, sau lại vì một số chuyện mà làm côn khúc này bị hỏng… Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Nàng cúi đầu kiểm tra thân thể lần nữa thật cẩn thận, đột nhiên chạy đến chiếc gương to điêu khắc bằng gỗ đàn hương đỏ bên giường, hít sâu một hơi.

Trong gương đồng hiện ra một thiếu nữ còn chưa trưởng thành, mái tóc dài tự nhiên quấn hững hờ phía sau, đen mượt buông rơi, hai gò má tinh tế trắng nõn như trứng gà bóc vỏ, vầng trán tròn đầy trơn bóng, lông mày lá liễu, đôi mắt sáng ngời, màu mắt hơi nhạt nhưng lại trong suốt, lấp lánh như sao trời.

Nhìn cơ thể còn chưa nảy nở trong gương, dung nhan cũng vừa lộ rõ sự kiều mỵ, Tuệ An cảm thấy sợ hãi không nói nên lời.

Đây là dáng vẻ của nàng khi mười hai tuổi! Nàng nhớ rất rõ, tấm màn trướng thêu hoa kia là khi sinh nhật mười một tuổi, bọn nha đầu đã cùng nhau thêu để tặng làm lễ vật, nàng chỉ dùng đúng mùa đông năm Hoành Đức thứ tám, sau vì được trong cung ban cho một bộ màn trướng vân lam ti, nàng rất thích bèn đem màn này hạ xuống không dùng nữa!

Nói như vậy, đúng là nàng đã về tới Hoành Đức năm thứ chín? Nàng đã quay lại sáu năm trước?

Ý nghĩ này làm Tuệ An cực kỳ hưng phấn và kích động! Nàng cắn môi, đau đến mức phát ra tiếng, mà nỗi đau này lại làm này vui mừng rơi nước mắt.

Đúng rồi, nàng nhớ rất rõ, hình ảnh mẹ con Đỗ Mỹ Kha đắc ý cười cợt nàng, nghe được những lời nói chua ngoa sau cùng, nàng đã ói ra rất nhiều máu tươi, tiếp theo là cảm nhận cái chết đến gần, ngã thẳng tắp xuống.

Trước khi nàng chết, mỗi một câu của Đỗ Mỹ Kha, Tôn Tâm Từ, mỗi một biểu cảm lạnh lùng đều hiện rõ trước mắt Tuệ An, giống như gánh nặng trì trệ trong lòng, trái tim như bị nghiền nát.

Tuệ An chậm rãi ngẩng đầu lên, môi dưới ngừng run, chậm rãi nắm chặt tay thành hai nắm đấm!

Đây nhất định là trời cho nàng cơ hội, nếu tất cả đều có thể, như vậy… Nếu ông trời cho nàng cơ hội sống lại, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, nàng nhất định sống tốt, nhất định phải đánh bại mẹ con kẻ thù, lấy lại công đạo!

Nàng muốn điều tra rõ nguyên nhân cái chết của mẫu thân, công bố rõ ràng! Nàng muốn kẻ hại mẹ con nàng phải nhận sự trừng phạt! Nàng muốn kẻ luôn tìm trăm phương ngàn kế hại nàng phải nếm quả đắng, hoàn trả lại sự đau khổ gấp trăm ngàn lần cho bọn họ!

Tuệ An vừa nghĩ vừa rời khỏi phòng trong, đẩy cửa ra vào phía Đông sương phòng. Phòng chính giữa bày hương án, trên án là bài vị màu đen, tất cả cống phẩm dưới ánh sáng mờ nhạt toát lên vẻ nghiêm nghị. Đây là cách tế bái mẫu thân sau khi qua đời của Tuệ An, nàng sai người dựng một từ đường nhỏ, chỉ thờ linh vị của mẫu thân, mỗi ngày đều đến thắp một nén nhang.

Tuệ An lẳng lặng nhìn bài vị, chậm rãi quỳ xuống, cúi đầu thật sâu.

“Mẫu thân, người yên tâm, nữ nhi kiếp này sẽ không bị người lừa gạt nữa, không để người tính kế. Nữ nhi chắc chắn sẽ vì chính mình, vì người mà lấy lại công đạo!”

“Lí thái y, xin mời qua bên này, đã trễ thế này còn phiền ngài đi một chuyến thật đúng là ngại quá! Sao lại không có ai canh ở trong viện vậy, Đông Nhi và Thu Nhi đâu?”

Tuệ An đang dâng hương lên lư hương chính giữa thì nghe thanh âm trầm trầm tryền đến từ trong viện.

“Đông Nhi đã đến nhà bếp, nô tỳ kêu nàng đi canh ấm thuốc. Thu Nhi thì mới vừa rồi còn ở trong phòng, thật lạ, sao lại không có ai, mama đừng giận, Thu nha đầu trước giờ tính tình trầm ổn, chắc tiểu thư tỉnh lại đã sai nàng làm gì đó… Lí Thái y, xin chờ một chút, nô tỳ đi trước thông báo một tiếng.”

Trong viện lại vang lên một giọng nữ đẹp đẽ, Tuệ An lập tức nhận ra đó là giọng của Xuân Nguyên, mà giọng nói trầm ổn kia lại là Phương mama, vú nuôi của Tuệ An.

Thanh âm đã lâu không được nghe lại của Phương mama làm Tuệ An kích động, chạy vào hướng trong viện, xông lên hành lang gấp khúc, quả nhiên gặp được một nữ nhân khoảng bốn mươi tuổi đứng trước cửa nhà giữa, tóc đã bạc vài phần, trên búi tóc chỉ cắm một cây trâm ngọc, một bộ váy màu xanh dài viền màu vàng nhạt, dáng đứng thẳng tắp, cực kỳ mộc mạc nhưng rất đoan trang và uy nghiêm, chính là Phương mama.

“Vú nuôi…”

Nghe thấy tiếng nói run run của Tuệ An, Phương mama quay đầu lại, bắt gặp Tuệ An chỉ mặc chiếc áo mỏng đang đứng ở cuối hành lang nhìn chằm chằm mình, suýt nữa bị nàng dọa nhảy dựng lên, nhưng vì có Lí Thái y ở đây nên Tuệ An như vậy là thất thố, bà chỉ muốn bảo hộ thân thể Tuệ An thôi.

Bà quay về phía Tuệ An trách “Tiểu thư sao lại ra ngoài như vậy! Đang bị sốt cao còn ra gió lớn thế này! Thu Nhi, cái nha đầu kia rốt cuộc chết ở đâu rồi, ngày thường thấy tính tình trầm tĩnh vậy mà hôm nay lại hầu hạ thế này đây!”

Vừa nói xong bà vừa túm lấy tay Tuệ An, cảm giác được hai tay lạnh lẽo của nàng, sắc mặt càng khó coi hơn, trừng mắt lườm nàng.

Tuệ An nắm lại tay Phương mama, im lặng để bà kéo mình vào phòng, bàn tay hấp thụ hơi ấm truyền sang, hốc mắt bắt đầu đỏ lên.

Hạ Nhi không thấy Tuệ An trong phòng, nghe thấy tiếng động liền vội chạy ra ngoài, dùng áo choàng nhung đỏ thẩm làm bằng lông cáo bao lấy Tuệ An, kéo người vào phòng. Trong phòng, Xuân Nhi thấy hơi ấm đã lan tỏa, gặp Tuệ An vào liền buông kẹp đồng xuống, xốc chăn gấm phủ lên.

Mọi người đều luôn tay, hầu hạ Tuệ An nằm xuống, đắp chăn dày lên người nàng, uống hai ngụm trà nóng xong rồi Xuân Nhi mới thỉnh Lý Thái y tiến vào bắt mạch cho nàng.

Đám người Hạ Nhi lúc này mới chỉ là dáng vẻ mười hai mười ba tuổi, Tuệ An nhớ rõ năm này các nàng mới từ trong quân trở về, làn da bị nắng gió làm cho thô ráp đi nhiều, dưỡng mất một năm mới hồi phục dần. Tuệ An nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, tâm trạng hoảng hốt, đến khi Phương mama thỉnh Lí Thái y ra ngoài viết phương thuốc, nàng mới hồi phục tinh thần lại.

“Tiểu thư sao lại mặc áo mỏng chạy ra ngoài vậy, may mắn Lý Thái y đã nói bệnh sốt của tiểu thư đã chuyển biến tốt hơn, nếu không bị phong hàn xâm nhập thành bệnh nặng hơn thì khổ!"

Nhìn Hạ Nhi cứ lải nhải trách cứ mình, lòng Tuệ An thật ấm áp, đang muốn mở miệng nói, lại suýt nữa gọi nàng thành “Hạ Mộng”.

Xuân Nhi, Hạ Nhi, Thu Nhi và Đông Nhi đều là bốn nha đầu được mẫu thân Phượng Dương hầu tuyển chọn kỹ lưỡng từ lúc Tuệ An năm tuổi, là bạn cùng lớn lên với nàng, khi nàng xuất giá thì xem như là của hồi môn cùng tới Tần vương phủ.

Lúc đó, Tuệ An vì mong muốn được Lí Vân Sưởng yêu thích, sợ hắn cảm thấy tên của những nha đầu hầu hạ bên người quá thô tục, bèn học đòi văn vẻ, sửa tên bốn người lại thành Xuân Nguyên, Hạ Mộng, Thu Kỳ cùng Đông Bình. Nay nghĩ lại, Tuệ An chỉ cảm thấy châm chọc, người đó không thích mình, những việc nhỏ nhặt này hắn chưa bao giờ lưu ý đến, sợ là có để ý thì cũng chỉ làm nàng thấy buồn cười thôi.

Con người ai cũng đều vậy, đối với người mình thích, dù là lời nói hành động thô bỉ, ngươi cũng sẽ cảm thấy nàng thẳng thắn chân thành, mà nếu với người mình không thích, thì lại trở thành kẻ cố gắng đón ý hùa theo sở thích của ngươi, cuối cùng chỉ là kẻ phiền phức… Chỉ tiếc rằng kiếp trước này bị tình cảm làm mê muội, ngay cả đạo lý đơn giản cũng không hiểu được.

Tuệ An tự cười khổ rồi nhanh chóng trấn định bản thânn nhìn hai nha đầu đang bận rộn trước giường, chân thành nói “Hạ Nhi, Xuân Nhi! Ta có các ngươi và vú nuôi bên cạnh, thật là tốt quá!”

Nàng tựa vào lồng ngực ấm áp của Phương mama, dù miệng nói bình tĩnh, nhưng nước mắt vẫn không nén được tuôn rơi. Kiếp trước nàng quá si mê Lí Vân Sưởng, nên khi Phương mama cho rằng Tần vương không phải là mối lương duyên với nàng, luôn miệng khuyên bảo nàng từ bỏ, ngay khi nàng muốn buông bỏ tất cả để đổi lấy việc được Hoàng thượng ban hôn thành Tần Vương phi, Phương mama lại liều chết ngăn cản lần nữa, nhưng khi đó nàng bị tình cảm làm mê muội, không nghe lọt tai, ngược lại còn chỉ trích Phương mama nhiều chuyện, còn cả Tâm Từ khuyến khích đổ dầu vào lửa, nàng đã nhẫn tâm đuổi mama khỏi phủ.

Năm đó, dù nàng có cho Phương mama một ít tiền, còn tự mình tuyển chọn hai nha đầu hầu hạ mama, nhưng cuối cùng vì quá đau lòng nên sau khi rời phủ chưa bao lâu, mama đã bị nhiễm phong hàn, bệnh không dậy nổi, cuối cùng là rời khỏi thế gian.

Nghĩ lại chuyện cũ ngày xưa, Tuệ An chỉ cảm thấy vừa mắc cỡ vừa khổ sở, cúi đầu nức nở khóc.

Phương mama ngạc nhiên, khẽ liếc hai nha đầu bảo họ rời phòng.

Phương mama nhẹ nhàng vỗ sau lưng Tuệ An, nhỏ giọng an ủi “Tiểu thư đừng khóc, bệnh còn chưa khỏi hẳn đâu, đừng khóc kẻo lại hại thân. Tiểu thư đang lo lắng chuyện hai mẹ con kia vào phủ? Tiểu thư không cần sợ họ, Đỗ Mỹ Kha kia tuy là con nhà quan nhưng năm đó không phải bình thê của lão gia, hơn mười năm phải ở bên ngoài, dù nay có vào phủ cũng chỉ là phận thiếp thất, chẳng qua là kẻ nô tài được chút mặt mũi, còn nữ nhi kia cũng chỉ là phận dòng thứ, tiểu thư là chủ tử của Phượng Dương hầu phủ, các nàng còn chưa dám nhìn đến dung nhan tiểu thư chứ đừng nói tới chuyện nịnh bợ đó chứ. Mama sẽ trông coi giúp tiểu thư, nếu họ biết thân biết phận thì thôi chứ nếu không phân biệt tốt xấu, nhất định mama sẽ xử lý bọn họ!”

Tuệ An đang rơi lệ thì nghe Phương mama nhắc tới Đỗ Mỹ Kha liền cứng đờ người, nước mắt ngừng rơi.

Đúng rồi, kiếp trước thì đây là năm Đỗ Mỹ Kha mang theo Tôn Tâm Từ vào phủ. Lúc đó mẫu thân vừa qua đời được hai năm, phụ thân có nói chuyện với nàng một lần, nói tốt về Đỗ Mỹ Kha kia rất nhiều, nàng thấy phụ thân đối với nàng ta có tình cảm sâu nặng, lại thương tiếc Đỗ Mỹ Kha vốn là con nhà quan nhưng lại theo đuổi tình yêu mà chấp nhận không danh phận mười năm, mẫu thân mình lại không thể sống lại, phụ thân còn trẻ thì sớm muộn cũng có mỹ nhân khác thôi, cho nên cuối cùng liền đáp ứng phụ thân đến chỗ Đỗ Mỹ Kha một lần.

Nàng còn nhớ rất rõ lần đầu tiên gặp gỡ Đỗ Mỹ Kha cùng Tôn Tâm Từ, hai người đối xử cực kỳ nhiệt tình thân thiết. Lúc ấy là mùa hè, muỗi nhiều, trong phòng dù có huân hương nhưng Đỗ Mỹ Kha sợ nàng không ngủ ngon giấc, cầm quạt trực trước giường nàng cả đêm.

Cũng chính là đêm đó làm nàng cảm động, tiếp nhận hai mẹ con họ, đồng ý với phụ thân cho họ vào phủ. Vì thế nàng cũng cảm thấy có lỗi với mẫu thân nên mới quỳ trước linh vị mẫu thân một đêm vào mùa đông khi mẹ con Đỗ Mỹ Kha vào phủ, khiến bản thân bị lạnh mà bệnh nặng một thời gian.

“Tiểu thư nếu thật sự khó chịu, chúng ta sẽ không cho họ vào phủ, Thái Hậu luôn yêu thương tiểu thư, nếu người không muốn, mama liền cho người vào cung xin lệnh bài, nhờ Thái Hậu dẫn chúng ta đi cầu Hoàng thượng, chỉ cần thỉnh được ý chỉ, dù phụ thân Đỗ Mỹ Kha kia là Hộ bộ thượng thư thì cũng vô dụng, Đỗ Mỹ Kha chỉ có thể cả đời ở bên ngoài!”

Thấy Tuệ An hiện tại, Phương mama nghĩ mình nói đúng tâm tư Tuệ An, lại nghĩ đến nàng vì mẹ con kia mà lo lắng, bà quả thật đau lòng khổ sở. Hơn nữa, không hiểu vì sao mà mấy ngày trước Tuệ An lại lén đến linh vị mẫu thân quỳ một đêm, cơ thể bị lạnh, lúc hỏi đến thì nhất quyết nàng không chịu nói lý do, lúc này nghĩ lại chắc là thật sự có liên quan đến mẹ con Đỗ Mỹ Kha.

Phương mama nghĩ đến đây càng cảm thấy chán ghét mẹ con Đỗ Mỹ Kha, thầm ra quyết định, nhất định phải tiến cung van xin Thái hoàng thái hậu, nếu tiểu thư không muốn thì nhất định không cho hai mẹ con kia vào phủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.