Cơn Lốc Yakuza

Chương 371: Chương 371




Dư Tú Tú chậm rãi quay đầu nhìn Liễu Bạch.

Lúc này, Liễu Bạch thấy trong ánh mát vợ mình có một sự kiên quyết không hề do dự.

Liễu Bạch đã từng nhìn thấy ánh mất này một lần.

Đó là khi vợ anh bị hai người đàn ông làm nhục khi còn học cấp ba, xong định nhảy lầu tự tử, năm đó chính anh đã cứu Dư Tú Tú.

` 4 /Â “ 1 3 Vào buổi đêm đen gió mạnh đó ` ợ Liễu Bạch thề với Dư Tú Tú rằng sẽ bảo vệ cô cả đời.

Thế nhưng cái nhìn đó lại xuất hiện một lần nữa!

Liễu Bạch đã nhìn ra được ý định muốn chết trong mắt Dư Tú Tú!

Gào thét!

Gầm rút “Có ai không! Cứu chúng tôi với!”

Lỗ Vĩnh Hạc cười như điên.

“Bây giờ các người đang trong nhà của tao, cho dù Diêm Vương có tới cũng không cứu nổi đâu!”

“Rầm!”

Đột nhiên, cửa biệt thự bị đạp đổ.

“Cạch! Cạch!”

Đôi giày da của Lý Hàng đạp lên những mảnh thủy tinh dưới đất mà bước vào.

Khoảnh khắc nhìn thấy Lý Hàng, Lỗ Vĩnh Hạc trừng mắt hét lên: “Tên khốn kiếp nhà mày vậy mà còn dám tới nhà †ao à!”

“Tốt, tốt lắm, để xem hôm nay ông đây có giết chết mày.

không!”

“Người đâu, người bên ngoài đều chết cả rồi sao? Mau vào đây cho tao!”

Lý Hàng vẻ mặt bình tĩnh nói: “Không cần kêu nữa, người bên ngoài hiện tại tạm thời không thể động đậy”

Vừa dứt lời, Lý Nhị Ngưu nhanh chóng cùng vài người trong đội tiến vào.

Trên tay mỗi người trong số họ đều là máu tươi.

Lúc này, Cao Ngọc Thụ đã dùng tốc độ nhanh nhất, lực đạo mạnh nhất đấm Lý Hàng một cái!

Nắm đấm của Cao Ngọc Thụ nhanh chóng bị Lý Hàng bắt lấy.

Trước khi Cao Ngọc Thụ còn chưa kịp phản ứng.

Lý Hàng đá vào bụng Cao Ngọc Thụ.

Sau đó đè mạnh Cao Ngọc Thụ xuống đất.

“Bốp!”

“ÁN”

Phần lớn mảnh thủy tinh trên mặt đất đều đâm vào máu thịt của Cao Ngọc Thụ.

Khi anh ta ngẩng đầu và hét lên, một nửa khuôn mặt đã dính đầy mảnh thủy tinh!

Lý Hàng nhấc chân giẫm lên người Cao Ngọc Thụ, đi tới.

Đám người Lý Nhị Ngưu cũng theo sau Lý Hàng, từng người lần lượt đạp lên Cao Ngọc Thụ.

Mỗi khi bước lên lưng Cao Ngọc Thụ liền có thể nghe thấy tiếng hét của anh ta.

Khi người cuối cùng bước qua, tiếng kêu của Cao Ngọc Thụ mới ngừng.

Anh ta hoặc là đã ngất, hoặc là đã chết.

Vào lúc này, không ai quan tâm đến một nhân vật nham hiểm, tầm thường như vậy.

Lý Hàng nhấc Liễu Bạch khỏi mặt đất.

Tay anh đặt trên chân Liễu Bạch rồi vỗ nhẹ hai cái.

Tất cả các mảnh kính vỡ cắm vào thịt nhanh chóng bay ra ngoài.

“Chồng à, anh không sao chứ!?”

Liễu Bạch ôm chặt lấy Dư Tú Tú.

Dụ Tú Tú nhào vào lòng Liễu Bạch khóc lớn.

Liễu Bạch buông Dư Tú Tú ra, anh ta tức giận nhìn chằm chằm Lỗ Vĩnh Hạc: “Tại sao?”

“Tại sao mày lại làm vậy với chúng tao?”

“Chúng tao thành tâm tới tận cửa xin lỗi, tại sao mày lại làm như vậy?”

Lỗ Vĩnh Hạc cười lạnh, vẻ mặt càng ngày càng gớm ghiếc.

“Bởi vì trong mắt tao, chúng mày không bằng một con chó”

“Ông đây muốn giết một con chó mà cũng cần phải nói với chúng tại sao à?”

“Chính vì xuất thân của tao kém hơn mày, không có tiền như mày sao?”

Liễu Bạch hai mắt đỏ ửng hỏi.

“Đúng, chính là vì tao xuất thân quyền quý hơn, đám chó lợn bọn mày chỉ dùng làm vật tiêu khiển cho tao thôi”

“Đám chó lợn bọn mày chỉ có thể làm vật để thiếu gia đây chơi đùa trút giận!”

Lỗ Vĩnh Hạc lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lý Hàng nói: “Thăng chó chết, giỏi thì bây giờ tới đây mà giết ông này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.