“Tao là người nhà họ Lỗ, nếu mày dám động vào tao thì ba tao tuyệt đối không để yên đâu!”
“Mày với vợ mày, còn có người nhà bọn mày, tất cả đều phải chết!”
Lỗ Vĩnh Hạc lại chỉ sang Liễu Bạch nói mày và vợ mày, tao đều nhớ mặt hết rồi “Còn mày nữa, “Bọn mày sống ở đâu, tao cũng biết rất rõ.”
Z“ #Ÿ. “d TW) “Từ nÄÄÝs sau, bợi ty đừng ấẾ ng cỀ mỗi xem yết giấc.
“Ông đây sẽ dành thêm ít thời gian để chơi với chúng mày!”
“Lần này, ông đây nhất định sẽ chơi chết chúng mày!”
“AI”
Tiếng gầm rú cuồng loạn.
Liễu Bạch trút ra cơn giận và nỗi đau trong lòng mình.
“Tại sao? Tại sao mày lại muốn bắt nạt chúng tao như vậy?!”
“Rốt cuộc chúng tao đã đã làm gì sai!”
“Tại sao ông trời lại bất công như vậy?”
“Tại saol!?”
Tiếng gầm của Liễu Bạch vang vọng khắp đại sảnh.
Lý Hàng lúc này mới nhàn nhạt nói một câu.
“Vương tướng nào phải sinh đã có”
“Cũng phải bôn ba muôn trùng nan”
“Cá chép trong hồ trông thì nhỏ”
“Vượt được vũ môn ắt thành rồng!”
Trong khi nói, Lý Hàng đưa cho Liễu Bạch một cây kéo.
Lý Hàng nhìn Liêu Bạch, giọng điệu thong dong nói.
Tuy nhiên, mỗi chữ anh thốt ra đều đánh vào tim Liễu Bạch một cách nặng nề.
“Trên đời này không có đúng và sai, mà chỉ có mạnh và yếu: “Nếu anh yếu đuối thì sẽ bị ức hiếp, vợ con anh sẽ bị người khác bắt làm nô lệ và lạm dụng”.
“Nếu mạnh thì họ chỉ có thể nóng mắt mà căm ghét”
“Gia đình và bạn bè của anh đều sẽ được che chở”
“Tôi có thể đưa anh đi trên con đường mạnh mẽ này, nhưng trước đó anh phải có một trái tim mạnh mẽ”
Liễu Bạch nhìn cây kéo trong tay Lý Hàng, anh ta nghiến răng, lập tức cầm lấy kéo đi về phía Lỗ Vĩnh Hạc.
Lỗ Vĩnh Hạc hoảng sợ.
Hắn không ngờ Lý Hàng và Liễu Bạch lại thật sự dám ra tay với mình.
“Chúng mày muốn làm gì? Chúng mày muốn làm gì?”
Lúc này, Lý Nhị Ngưu đã cùng mấy người trong đội đè Lỗ Vĩnh Hạc xuống ghế sô pha.
Lỗ Vĩnh Hạc vẫn duy trì tư thế dang rộng hai chân, hai tay thì chống tay vào ghế sô pha.
Chỉ là so với vừa rồi không còn ngông cưồng ngạo mạn như vừa rồi nữa.
Bây giờ trên mặt hắn đầy vẻ kinh hãi!
“Em gái, ra ngoài với chị đi, chuyện tiếp theo cứ giao cho.
mấy người đàn ông bọn họ”
Lôi Phi Phi đưa Dư Tú Tú ra khỏi biệt thự.
Hai người vừa bước ra khỏi cửa biệt thự, bên trong liền vang vọng tiếng hét vô cùng thảm thiết của Lỗ Vĩnh Hạc!!
Dinh thự nhà họ Liễu.
“Cái gì!? Liễu Bạch thiến Lỗ Vĩnh Hạc!?”
Chủ nhân nhà họ Liễu – Liễu Côn nghe xong tin này cả người liền bủn rủn ngã ngồi xuống.
Mồ hôi lạnh toát ra.
“Muốn chết mài”
“Đúng là muốn chết mà!”
“Thằng điên Liễu Bạch này, ai cho nó cái gan lớn như vậy?”
Liễu Côn lớn tiếng mảng chửi, vội vàng chỉ vào quản gia bên cạnh quát: “Mau cho người trói vợ chồng Liễu Bạch về đây cho tao”
“Tao sẽ đích thân đưa chúng đến nhà họ Lỗ tạ Quản gia cũng toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, nói với Liễu Côn: “Ông chủ, vừa rồi người của chúng ta đã qua đó rồi, kết quả toàn bộ đều bị đánh gãy chân tay ném ra ngoài”
“Cái gì? Liễu Bạch còn dám đánh người mà tao phái tới, rốt cuộc là ai đã cho nó cái gan này?”
““Tôi cũng không biết, những người đó cực kỳ hung dữ, hơn nữa ai ai cũng rất lợi hại”
“Ngoài ra, Liễu Bạch còn nhờ tôi chuyển tới ngài một câu”
“Nói mau, bây giờ là lúc nào rồi con ấp a ấp úng!” Liễu Côn gần như phát điên mà rống lên.