Cơn Lốc Yakuza

Chương 446: Chương 446




“Mày đợi đó cho tao, mày chết chắc rồi! Chúng mày sắp phải đóng cửa phá sản ngay thôi!”

Thôi Thiên Tứ hẳn học buông một câu, sau đó dẫn người bỏ đi.

Ba người nhà Liễu Hồng Hoa cũng vui vẻ đi theo.

Lúc này, Lý Hàng búng tay một cái Lập tức rnấy chiếc Xe cá mập cay đế 4 3 “Xoạchl”

Cửa xe mở ra.

Một nhóm người bước xuống.

Những người này đều đội mũ bảo hiểm và mặc đồ bảo.

hộ.

Đồng thời bọn họ còn hò dô ta khiêng thuốc nổ và một số máy móc liên quan từ trên xe cá mập xuống!

Trong những người này, Hứa Mộc Tình còn nhìn thấy Châu Tồn Mậu – huyền thoại của ngành kiến trúc.

Hứa Mộc tình vội vã bước lên thăm hỏi Châu Tôn Mậu.

Châu Tôn Mậu mỉm cười, sau đó giơ tay chỉ Lý Hàng: “Cô cứ tự đi hỏi chồng cô ấy”

“Để chuẩn bị món quà này cho cô mà cậu ta đã tốn biết bao tâm sức.”

Quà?

Đợi khi Hứa Mộc Tình quay đầu định hỏi Lý Hàng, điện thoại trong túi cô reo lên.

Nghe điện thoại không lâu sau, sắc mặt Hứa Mộc Tình hơi thay đổi!

€ô vội vã nói với Lý Hàng: “Thôi Thiên Tứ nói không sai.”

“Rất nhiều nhà cung cấp ban đầu định hợp tác với chúng †a đột nhiên thay đổi, muốn chấm dứt hợp tác”

“Quản lý tòa nhà văn phòng cũng nói muốn chấm dứt hợp đồng”

“Những người này quá ức hiếp người khác rồi!”

Thấy Hứa Mộc Tình tức đến đỏ mát, Lý Hàng nắm bàn †ay mềm mại của cô mỉm cười nói: “Họ ức hiếp em như vậy, em có muốn ức hiếp lại họ không?”

“Em đương nhiên muốn rồi, những kẻ xấu xa này, họ thật sự tưởng rằng tập đoàn Lăng Tiêu chúng ta là hàng mã đấy à?”

“Tiếp theo đây, em sẽ cho họ thấy sự lợi hại của eml”

Vừa nói Hứa Mộc Tình lập tức quay về văn phòng xử lý công việc.

Sau khi nói vài câu đơn giản với Lý Hàng, cô dẫn theo người lên xe rời đi.

Châu Tôn Mậu đứng cạnh Lý Hàng, nhìn nhóm người Hứa Mộc Tình lên xe rời đi, bất giác mỉm cười nói: “Cô Hứa là một cô gái tốt.”

“Đúng vậy! Mười mấy năm trước tôi đã biết rồi”“

“Vì cô gái tốt bụng như vậy, tốn thời gian mười mấy năm cũng đáng!”

Lý Hàng mỉm cười nhìn Châu Tôn Mậu: “Tôi không biết gì về kinh doanh, đặc biệt là ngành kiến trúc xây dựng, sau này đều trông cậy vào ông đấy”

Châu Tồn Mậu cười sảng khoái: “Cái mạng già này của tôi là do cậu Lý cứu về”

“Hơn nữa mười năm nay tôi cũng không sống vô ích.”

“Nhân tình thế thái, tôi đã thật sự cảm nhận được”

“Chủ tịch Hứa và cô Hứa đều là người tốt.”

“Dưới sự dẫn dắt của họ, tập đoàn Lăng Tiêu nhất định sẽ ngày càng đi lên”

“Trong khi nói, một nhân viên kỹ thuật bước nhanh đến.

Anh ta đưa tay chỉ một tòa nhà đằng trước phía bên phải Và nói.

“Chú Châu, mấy tòa nhà trong công trường chúng tôi đều đã chôn thuốc nổ xong rồi, tại sao tòa nhà bên cạnh lại không chôn thuốc nổ vậy?”

Thực ra đây cũng là vấn đề mà Châu Tôn Mậu muốn hỏi Lý Hàng.

Lúc này Lý Hàng mỉm cười nói: “Tòa nhà đó không phải dùng để nổ, mà cần dùng người đến dỡ”

Châu Tồn Mậu và nhân viên kỹ thuật đưa mắt nhìn nhau.

Tòa nhà đó tuy chỉ có bảy tầng, nhưng đều xây bằng bê tông cốt thép.

Bình thường dùng máy móc dỡ bỏ còn khó khăn.

Đừng nói đến dùng sức người.

Trong khi nói, Châu Tôn Mậu và nhân viên kỹ thuật đột nhiên hắt xì liên tục.

Họ chỉ thấy một trận ớn lạnh sau lưng.

Lúc này, một chiếc xe hơi dừng lại bên ngoài cổng công trình.

Hai người đàn ông từ trên xe bước xuống.

Hai người này mặt mũi lạnh lùng, kiêu ngạo!

Khắp người từ trên xuống dưới đều mang một khí tức mạnh mất “Ông Châu, các ông cứ làm việc của mình tiếp đi, tôi phải bắt đầu dỡ nhà rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.