Cơn Mưa

Chương 36: Chương 36: Cái Ôm




“Dạ tiệc Tết Nguyên đán của tập đoàn năm nay bắt buộc mỗi chi bộ đảng diễn một tiết mục. Trần Nham, chi bộ của chúng ta chỉ có một mình cô là nữ, chuyện này cô đảm nhiệm, có được không? Đảng viên ưu tú năm nay chúng tôi sẽ đề cử cô.”

Trần Nham đang thu dọn túi xách chuẩn bị đi, lắc đầu với tổ trưởng chi bộ đảng đặc biệt đến tìm cô, “Không được, tôi không có khiếu văn nghệ gì đâu…”

Cô cầm điện thoại di động, ánh mắt quét nhìn bàn lần cuối, xác nhận không có quên thứ gì, “Trưởng phòng Đổng, tôi có việc phải đi gấp, chuyện này nói sau nhé.”

Ông ta ngăn cô lại, “Không được, bên này phải đăng kí gấp đây này… Không tới mấy ngày nữa là dạ tiệc sẽ bắt đầu, quả thực đã hỏi một vòng mà không có ai, mấy cái đứa trẻ ranh kia đâu phải là cô không biết…”

Trần Nham nhìn giờ trên di động, thở dài, “Được, để tôi vậy. Tôi thật sự còn có việc, đi trước đây.”

“Vậy tôi đăng kí đấy, cô định đăng kí cái gì?”

“Tùy ý đi.”

“Cô chờ một chút, hát hay là…” Ông ta kéo dài giọng, còn chưa nói xong thì Trần Nham đã đi mất dạng.

“Gấp như vậy à…” Ông ta nhìn nữ đồng nghiệp đang viết bản thảo ở bên cạnh, “Cô ấy hát hay hay là nhảy giỏi?”

“Không biết, chưa thấy bao giờ.” Người này nhìn chằm chằm vào màn hình, gõ chữ, nói thờ ơ, “Mấy kĩ thuật nhảy múa cũng hơi khó. Anh cho cô ấy hát một bài là được rồi, hát không hay thì còn có nhạc đệm.”

Trưởng phòng Đổng ngẫm nghĩ, gật đầu, “Hơi có lý.”

Một quán trà cách trung tâm thương mại hai con đường, ba, bốn chiếc ô-tô đậu trên bãi đất trống trước cửa.

Khi xuống xe taxi, trời đã tối hẳn, Trần Nham nhìn quanh cửa một chút, nhìn giờ, rồi đi vào.

Bên trong bài trí rất nhã nhặn, hương trà bay thoang thoảng trong ánh sáng dìu dịu. Giờ cơm nên không có một ai.

“Xin hỏi mấy người ạ?”

Cô ngẫm nghĩ, “Ba người.”

“Mời đi theo tôi.”

Nhân viên phục vụ dẫn cô đến ngồi ở chỗ gần cửa sổ, đưa thực đơn.

Trần Nham cởi áo khoác và khăn quàng, không xem thực đơn mà gọi thẳng một ấm trà Long Tỉnh, bảo nhân viên phục vụ giới thiệu hai dĩa trà bánh nhỏ.

“Chị có cần người pha trà nghệ thuật biểu diễn không ạ? Miễn phí.”

Cô lắc đầu, “Cảm ơn.”

Chỉ khoảng năm phút sau, có người vào quán.

“Chào anh, xin hỏi mấy người ạ?”

“Tìm người.”

Người đàn ông mặc áo khoác dài màu sậm, sải bước đi vào trong.

Nghe được giọng nói như quen thuộc như xa lạ ấy, sau tấm bình phong, Trần Nham đứng lên.

Cô giơ tay với bóng người đó.

Cách xa mấy mét, người đàn ông dừng lại, rồi từ từ đi về phía cô.

Anh ta nhìn cô, cởi áo khoác, lộ ra chiếc áo len mỏng cổ chữ V màu xám đậm bên trong, cười nhạt một cái.

“Khách sáo vậy, ngồi đi.” Anh ta nói.

Hai người mặt đối mặt, im lặng ngồi một phút. Người đàn ông uống một hớp trà, “Đã lâu không gặp rồi, em có khỏe không?”

Trần Nham nói một cách khách sáo, “Ừm, vẫn vậy. Làm phiền anh rồi, đặc biệt chạy tới đây một chuyến.”

Anh ta dựa ra sau, giọng điệu tự nhiên, “Phiền gì chứ, giữa bạn bè giúp đỡ nhau một việc nhỏ thôi.”

Anh ta nhìn cô chằm chằm hai giây, “Lúc trước thi công chức thế nào rồi?” Dừng một chút, “Lần này cơ quan bọn anh cũng tuyển người, lần trước anh xem trên trang công khai thì có tên em trong đó.”

“Thi viết rồi, chưa phỏng vấn.”

Anh ta gật đầu, “Bên này anh có quen mấy giám khảo phỏng vấn rất có kinh nghiệm, lần sau giới thiệu cho em làm quen, lấy ít kinh nghiệm.”

“Được, cảm ơn anh trước.”

Âm nhạc phát trong quán là tiếng nước chảy róc rách trong trẻo tự nhiên, tựa như có một dòng sông thời gian nhỏ, nhẹ nhàng chảy xuôi giữa họ, ngăn cách họ ở hai bờ với cảnh vật xa lạ.

Chẳng bao lâu, nghe thấy có tiếng động phía cửa, người đàn ông ló đầu ra phía ngoài tấm bình phong một cái, quay đầu nói với Trần Nham “Đến rồi”. Anh ta đứng lên đi tới đón.

Chu Tư Hồng mở phanh áo khoác nhìn thấy người đàn ông tiến lên đón, bàn tay cầm chìa khóa xe chạm hờ anh ta một cái, bên môi mang ý cười nhàn nhạt, “Có phải bây giờ ông già cậu mặc kệ cậu không, vừa kết hôn là đã ra ngoài ăn chơi rồi.”

Trên trán, trên cổ Chu Tư Hồng có vết bầm tím rất rõ ràng, khi người đàn ông ấy gọi điện thoại hẹn anh ta, anh ta đang ở trong nhà dưỡng thương, từ chối thẳng. Nhưng người này đột nhiên lái xe hơn ba tiếng từ thành phố A tới chơi, nhất định hẹn anh ta ra ngoài cho bằng được. Ngại vì một ít tình cảm và thể diện nên anh ta vẫn tới.

Tuy có chuẩn bị tâm lý, nhưng người đàn ông nhìn thấy mặt anh ta bị thương, thì trong lòng vẫn sửng sốt, cười cười, khoác vai anh ta dẫn vào trong, “Nói vớ vẩn, có chuyện nghiêm túc tìm cậu.”

Người đàn ông dẫn anh ta vào chỗ.

Vòng qua tấm bình phong, khoảnh khắc nhìn thấy Trần Nham, Chu Tư Hồng khựng lại, sắc mặt khẽ thay đổi. Ngay sau đó, anh ta cười nhạt với cô, thong thả ngồi xuống, dựa lưng vào sofa, hai vai mở rộng, móc thuốc lá trong túi ra châm.

Người đàn ông ngồi xuống, ra dáng rót trà cho anh ta, làn khói trắng lơ lửng trên chiếc tách.

“Tư Hồng, bữa này ngày hôm nay là ý của tôi, Trần Nham cô ấy đặc biệt đến xin lỗi cậu. Tôi chỉ như người hòa giải thôi.”

Chu Tư Hồng không biểu lộ gì, từ từ phả ra một hơi khói thuốc, nhìn Trần Nham.

Chếch đối diện, Trần Nham cụp mắt nhìn một cái trà sủng nhỏ bằng đất tử sa trên bàn trà, hai tay nắm hờ cốc sứ nhỏ đầy nước.

Trong bầu không khí hơi ngột ngạt, người đàn ông nhìn cô, rồi lại nhìn Chu Tư Hồng, “Chuyện đại khái như thế nào tôi biết cả rồi. Cậu nể mặt đi, tình nghĩa này cậu cứ nhớ hết vào tôi.”

Người đàn ông vỗ vai anh ta, “Cậu thấy có được không?”

Buổi trưa nhận được điện thoại của cô, người đàn ông rất ngạc nhiên. Nghe nói người yêu hiện tại của cô đánh Chu Tư Hồng, anh ta ở đầu bên kia điện thoại càng không phản ứng kịp. Trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên cô mở lời muốn cầu cạnh anh ta. Bất kể như thế nào thì anh ta cũng phải giúp chuyện này.

Chu Tư Hồng hút thuốc, không nói gì.

Người đàn ông nhìn Trần Nham, gọi một tiếng, “Trần Nham…”

Trần Nham mím môi một cái, nhìn về phía Chu Tư Hồng, nói bằng giọng ôn hòa, “Giám đốc Chu, tôi giúp Tôn Bằng nói lời xin lỗi anh, hi vọng anh đừng tính toán.” Cô kính lấy lệ anh ta một tách, tự mình từ từ uống trà trong tách.

Người đàn ông cười nhạt một cái, “Đều là bạn cả, có sao nói vậy, có hiểu lầm thì nói rõ ràng là được. Trần Nham, em về trước đi, anh còn có chuyện bàn với cậu ấy.”

Trần Nham hiểu ý anh ta, đứng lên, “Vậy tôi đi trước.”

Người đàn ông tiễn cô ra ngoài, tạm biệt ở cửa. Anh ta nhìn cô, nói, “Em yên tâm đi, chuyện này giao hết cho anh.”

Gió đang thổi mạnh, anh ta không mặc áo khoác, Trần Nham nói, “Cảm ơn anh, Văn Kiệt. Vào trong đi, gió lớn đấy.”

Nghe được cô gọi tên anh ta lần nữa, Phạm Văn Kiệt có cảm giác dường như đã mấy đời, thoáng sửng sốt, cười thoải mái, “Không sao, ở đây có tiện đón xe không?”

“Tiện.” Trần Nham cũng cười nhạt một cái.

Anh ta nhìn cô, “Vậy… Vậy anh đi vào trước đây…”

Trần Nham gật đầu.

Anh ta nhìn cô lần cuối, “Có gì thì đến tìm anh nữa nhé…”

Trần Nham gật đầu.

Anh ta là mối tình đầu của cô, cán bộ sinh viên tuấn tú lịch sự, vô cùng nổi tiếng trong trường, khi theo đuổi cô tốn hết tâm tư, cô bằng lòng một cách tự nhiên.

Khi yêu nhau nồng nàn, Phạm Văn Kiệt nói với cô không chỉ một lần, điều anh ta thích nhất chính là sự độc lập và dáng vẻ lạnh lùng trong đám đông của cô, càng nhìn càng động lòng.

Cô gái thiếu tình thương từ nhỏ lần đầu đối mặt với tình yêu thì vô cùng mờ mịt. Yêu khát khao mãnh liệt, cũng muốn trao cho người ấy tình yêu mãnh liệt.

Anh ta nói thích cô như vậy, nên cô cố hết sức giữ như vậy, không can thiệp vào cuộc sống của anh ta, không gọi điện thoại theo dõi, giả vờ dửng dưng với mọi thứ giữa họ, vô cùng lạnh nhạt.

Bề ngoài trông như rộng rãi thoải mái, thật ra trong lòng hay dè dặt, không dám để lộ một chút xíu thiếu sót của bản thân.

Có lần hẹn hò anh ta đến trễ nửa tiếng, cô cũng vờ như không buồn để ý chút nào, hỏi cũng không hỏi.

Phạm Văn Kiệt quen sống trong nhung lụa, chưa từng để ý qua những việc này.

Hình ảnh của cô mà anh ta thích hoàn toàn không phải là hình ảnh cô muốn trở thành. Cho nên trong cuộc tình đó, cô không hề hạnh phúc.

Dần dần, sau khi phát hiện hoàn cảnh gia đình ưu việt của anh ta qua từng chi tiết nhỏ, trong xương cốt cô càng tự ti hơn, mọi việc đều thầm chiều theo ý anh ta. Cuộc tình này đi đến cuối cùng, Phạm Văn Kiệt vẫn yêu cô say đắm, cũng rất có lòng tin vào tình cảm giữa họ, mà trên thực tế, Trần Nham của thời điểm đó đã sớm sức cùng lực kiệt.

Không ai có thể nghĩ đến, trong tình yêu, một Trần Nham đối nhân xử thế luôn mang theo cảm giác giữ khoảng cách sẽ có lúc như vậy, nếu như không có cuộc tình ấy làm chứng, thì ngay cả bản thân cô cũng không tin.

Một khoảng thời gian rất dài sau khi chia tay, Trần Nham rất muốn xóa sạch tên mình trong lý lịch cuộc đời của Phạm Văn Kiệt. Bởi vì mỗi khi cô nhớ lại bản thân trong đó, thì đều chỉ cảm thấy mất mặt và tiếc nuối vô tận.

Trong gió, Trần Nham che kín mũi và miệng trong khăn choàng, đi lên lằn dành cho người đi bộ, sang bên kia đường đón xe.

Hai chiếc xe vẫy tay liên tiếp đều chở khách, cô đang định đi về trước một đoạn thì điện thoại vang lên.

“Lát nữa sang ăn cơm đi. Mua gói muối ở tiệm nhỏ trước cổng nhé, trong nhà hết muối rồi.” Là mẹ Trần, âm thanh bên kia nghe như đang xào thức ăn, “Nhanh lên một chút, Tiểu Tôn đã tới rồi, còn một món nữa là xong.”

Trần Nham phản ứng lại, bước chậm lại, hỏi khô khốc, “Sao anh ấy đến ạ? Đến lúc mấy giờ?”

“Vừa đến thôi, con cũng mau về đi.”

Tôn Bằng không phải tự mình đến, là mẹ Trần đến quán tìm anh.

Hôm nay lần đầu tiên mẹ Trần đến quán của anh. Trần Nham chỉ từng thuận miệng nói với bà vị trí đại khái của quán, bà men theo đường tìm tới. Quán ăn uống trên con đường này không nhiều, cách cũng xa, khi hỏi đến quán thứ hai thì bà tìm được. Bà nói với Tôn Bằng, mình vừa hay đi ngang qua, nên vào xem thử.

“Sao mắt cậu bị như thế?”

“Đụng phải cạnh máy hút khói ở trong bếp ạ.”

“Không sao chứ?”

“Không có gì đáng ngại ạ.” Tôn Bằng lắc đầu.

Nếu như không phải mặt mày bầm tím, thì anh cũng định đi thăm ông ngoại Trần Nham, đã lâu không đi rồi.

Hôm nay vòi nước trong bếp bị hỏng, mẹ Trần phàn nàn đôi câu trước mặt ông ngoại Trần Nham. Ông ngoại cô nằm trên giường, khoảng thời gian này phát âm khôi phục khá nhiều, nói, “Tìm Tiểu Tôn mua cái khác tới thay là được chứ gì.”

Nhắc tới Tôn Bằng, mẹ Trần mới nhớ ra anh lâu lắm không đến đây.

Bà biết Trần Nham không cắt đứt với anh, bà mơ hồ cảm thấy, Tôn Bằng không đến nhà là bởi vì biết thái độ phản đối của bà.

Buổi trưa mẹ Trần lừa mình dối người nghĩ, thay vì để bọn họ lén phát triển, thì chi bằng qua lại ngay mặt, dưới mí mắt của bà, bà còn có thể nhìn anh một chút. Điều bà không muốn thừa nhận là, cái nhà này, càng ngày càng cần chàng trai đứng tuổi này.

Mẹ Trần nhìn quanh quán của anh, tán gẫu với anh vài câu, cuối cùng nói, “Cậu có bận không, trong nhà có một cái vòi nước bị hỏng, đi xem thử giúp tôi nhé. Tôi cũng bảo Trần Nham về, buổi tối cùng nhau ăn cơm.”

Tôn Bằng chần chừ chốc lát, hiểu ý của bà, lập tức đi vào bếp lấy một túi nilon nguyên liệu nấu ăn, bảo Cường Tử trông quán, rồi đi theo bà về nhà.

Khi Trần Nham về, mẹ Trần và bà ngoại đang bận bịu trong bếp, Tôn Bằng thay quần áo cho ông ngoại cô ở trong phòng.

Cô đứng trước cửa phòng đang đóng chờ một lúc, Tôn Bằng mở cửa.

Ông ngoại Trần Nham mặc áo len quần len sạch sẽ, nằm trong tấm chăn dày, bởi vì bị lăn qua lại mấy cái mà đang ho khan không ngừng được.

Tôn Bằng ở bên cạnh rút hai tờ giấy hứng đàm giúp ông, rồi ném vảo giỏ rác bên cạnh.

Trần Nham nhìn Tôn Bằng một cái, ngồi xuống một bên, hỏi ông cụ, “Hôm nay ông thấy thế nào, chân có chút sức nào không?”

Ông cụ gật đầu, “Tốt hơn nhiều rồi.”

Hai người trò chuyện với ông cụ một hồi, rồi cùng đi ra ngoài ăn cơm.

Trên bàn cơm, Trần Nham phát hiện thái độ đối với Tôn Bằng của mẹ Trần có sự thay đổi rất nhỏ. Trước đây ngoài mặt bà cũng sẽ bảo Tôn Bằng ăn nhiều đồ ăn vào, bây giờ, bà lại gắp thẳng vào chén của anh.

Trần Nham nhìn trong mắt, không nói gì.

Ăn cơm xong, cô và mẹ Trần cùng dọn dẹp trong bếp.

Mẹ Trần đang rửa chén, hỏi, “Mắt cậu ấy sao vậy?”

“Hả?” Trần Nham không hề nghĩ ngợi, nói, “Không lâu trước ngã nhào trong quán, đụng phải thôi ạ.”

Mẹ Trần hừ lạnh một tiếng, không lật tẩy cô, “Con tốt nhất vững vững vàng vàng cho mẹ, đừng gây ra chuyện.”

Từ trong nhà đi ra đã hơn tám giờ, họ đi sóng vai trong con hẻm nhỏ hẹp, xung quanh ánh đèn lờ mờ.

Đi mãi đi mãi, anh chạm phải tay cô, liền nắm lấy.

Không ai nói chuyện, họ yên lặng đi hết quãng đường này.

Quẹo ra khỏi hẻm, trên đường xe tới xe đi, một nhóm người đang nhảy múa theo nhạc ở bên cạnh, tiếng người huyên náo.

“Mẹ em hỏi mắt anh bị sao vậy.”

“Em nói thế nào?”

“Em nói bị ngã.”

Anh cười không thành tiếng: “Bị lộ rồi.”

Đi mấy bước, Trần Nham rút bàn tay đang nắm lấy nhau, xoay nửa người nhìn anh.

Cô hờ hững hỏi, “Lần sao còn đánh nhau nữa không?”

Anh nhìn cô, đường phố trong đêm, quầng sáng lờ mờ đang lập lòe trong không khí.

“Hửm?” Cô mang theo chút nghiêm túc, dùng mũi chất vấn.

Anh mỉm cười nhìn cô.

Ý cười phai dần, anh nói: “Cho anh ôm một cái có được không?”

Ánh đèn thành thị phản chiếu khiến bầu trời đêm ửng đỏ, anh tiến lên một bước, khoảnh khắc cô khẽ run, anh vươn hai cánh tay, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Lúc này, gió ngừng thổi, cả thành phố chỉ còn có họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.