Cơn Mưa

Chương 37: Chương 37: Chấp Nhận Số Phận




Ngồi trong quán trà thêm một lúc, trò chuyện chút về tình hình gần đây, Phạm Văn Kiệt kéo Chu Tư Hồng tới quán bar.

Quán này không tính là yên tĩnh, nhưng cũng không ồn ào, trên mỗi bàn đều có ngọn đèn nhỏ vàng ố lẳng lặng rũ xuống, bầu không khí rất thư giãn.

Quán chỉ cung cấp một ít món điểm tâm kiểu Tây đơn giản, hai người đều chưa ăn cơm nên Phạm Văn Kiệt tùy ý chọn mấy món, gọi thêm chai rượu vang đỏ.

Trên sân khấu có người phụ nữ tóc dài đang hát ca khúc tiếng Anh, chiếc áo tay dài trễ vai sát người, mặc chiếc quần jean bó sát, da màu mật ong, mái tóc đen dài xõa sau lưng, dài đến mức khá giống người Đông Nam Á. Cô ấy hát xa xăm, ánh mắt thỉnh thoảng lướt xuống, nháy nháy mắt, chuyển động cùng khách dưới sân khấu.

Mấy người nước ngoài ở bàn bên cạnh đang uống bia, không ngừng vỗ tay huýt sáo về phía cô ấy.

Hai người ăn đồ ăn, nghe hát, Phạm Văn Kiệt uống một hớp rượu vang đỏ, thờ ơ hỏi, “Người đàn ông đó, tôi nghe nói trước đây lái xe cho cậu, sao dám đánh cậu vậy?”

Trần Nham chỉ đơn giản kể sơ sơ sự việc cho anh ta, anh ta có cả một bụng thắc mắc, cũng không tiện hỏi cô.

Chu Tư Hồng nhìn anh ta, sắc mặt không thay đổi, nói, “Động tay động chân một chút vào xe tôi, bị phát hiện nên chó cùng rứt giậu.”

Phạm Văn Kiệt sửng sốt, một lát sau mới gật đầu, buông dao nĩa trong tay, im lặng rót cho mình ly rượu, uống một mình, rồi lại rót non nửa ly.

Lát sau, Phạm Văn Kiệt nói, “Lần trước không phải cậu nói muốn gặp người bên sở thương mại kia sao, người đó… Khoảng thời gian trước vừa khéo tôi ăn cơm cùng với dì của Thu Linh, nói là họ hàng.” Dừng lại, “Hôm nào đó cậu dành chút thời gian, tôi hẹn rồi cùng ăn bữa cơm.”

Chu Tư Hồng dừng miếng thịt bò bít tết đang cắt, dùng khăn lau miệng, nhấp một hớp rượu vang đỏ, đầu lưỡi đảo trong miệng một cái, châm điếu thuốc, cũng mời anh ta một điếu.

Rít hai hơi, ngón trỏ và ngón giữa kẹp thuốc, anh ta hờ hững hỏi, “Chuyện này cậu nhất định muốn xen vào ư?”

Phạm Văn Kiệt ngậm điếu thuốc trong miệng, cúi đầu châm lửa, xoay bật lửa trong tay, nheo mắt nhìn chằm chằm sân khấu một hồi, rồi lại nhìn anh ta.

“Tư Hồng, cuộc sống của cô ấy không dễ dàng gì, tôi cũng từng nói với cậu, khi chia tay là tôi nợ cô ấy. Cô ấy đã mở lời rồi,” anh ta ngẫm nghĩ, nói, “Tôi cũng đã kết hôn, cô ấy đến bây giờ vẫn chưa ổn định, sau này có tốt hay không thì cũng chỉ một lần như vậy thôi.”

Chu Tư Hồng không lên tiếng, trong ánh sáng mờ mịt, vết xanh đen chỗ khóe miệng anh ta giống như một bóng râm.

Lần này anh ta lật thuyền trong mương, lập kế hoạch thật kĩ chơi Tôn Bằng một vố. Không định đi đường sáng, người cũng đã tìm xong, chỉ chờ tàn nhẫn ra tay một lần mà thôi. Không ngờ Trần Nham mang vị thần thế này tới.

Anh ta im lặng nghe mấy lời Phạm Văn Kiệt nói, đoán Trần Nham kể bảy phần chuyện này cho anh ta, giữ lại ba phần, để sự việc có chỗ trống cứu vãn.

Hát xong một ca khúc, dưới sân khấu vỗ tay, người phụ nữ bước xuống mời rượu mấy bàn phía trước.

Chu Tư Hồng luôn trầm mặc, khi giọng ca mới vang lên, anh ta ngước mắt, nâng ly với Phạm Văn Kiệt, gọi anh ta, “Văn Kiệt…”

Phạm Văn Kiệt đang im lặng nhìn sân khấu nhìn anh ta, xác định ý của anh ta rồi, nâng chiếc ly đế cao.

Chạm “keng” khe khẽ một cái.

“Tư Hồng, chuyện này tôi nhất định ghi nhớ trong lòng. Nợ cậu một lần.”

“Xa lạ rồi đấy,” Chu Tư Hồng cười cười, “Bây giờ ít tụ tập, hiếm khi thấy cậu nên ở lại đây chơi thêm hai ngày đi.”

Phạm Văn Kiệt cười, “Làm gì có thời gian chứ. Trưa mai ở trên còn có người xuống nữa. Buổi tối uống hai ly với cậu ở đây, sáng sớm mai phải về.”

“Đã bảo cậu ra ngoài tự làm từ lâu rồi, cậu cứ nhất định phải nghe lời ông già cậu.”

“Ông già nhà tôi cố chấp thế nào không phải cậu chưa thấy bao giờ, tôi đâu có qua nổi ông ấy.”

Năm đó anh ta ầm ĩ đòi kết hôn, bố anh ta chỉ ôn hòa nhã nhặn nói với anh ta mấy câu.

Ông nói: “Con tốt nhất là nghe lời bố mẹ, tình hình gia đình này, duy trì hai, ba đời là không có vấn đề gì lớn. Nếu con khăng khăng làm theo ý mình, bố chăm sóc tốt cho thế hệ này của các con, không thành vấn đề, đi tiếp thì không thể nói chính xác được. Con hãy tự đánh giá bản thân con, sau này có năng lực đi đến vị trí ngày hôm nay của bố hay không.”

Đối với hoàn cảnh gia đình như bọn họ mà nói, lợi ích trước mắt từ lâu đã không còn quan trọng, điều quan trọng là duy trì vinh quang gia tộc, che chở con cháu như thế nào mà thôi.

Anh ta dám đi ra ngoài vòng sáng này không? Anh ta không dám. Từ nhỏ anh ta đã được ánh sáng chói lọi này nuôi lớn. Anh ta ra ngoài thì anh ta không phải là anh ta nữa. Anh ta có thể làm được như bố anh ta không? Năm ấy anh ta mới 24 tuổi, nhưng anh ta đã biết rõ, cả đời này, anh ta không làm được.

Cho nên, anh ta hèn nhát từ bỏ.

Người anh ta kết hôn sau này là cô gái gia đình giới thiệu, môn đăng hộ đối, cuộc sống thuận buồm xuôi gió, bỏ xa phần lớn những người trong xã hội này.

Về sau, anh ta từng hỏi bản thân, nếu như chuyện đó lặp lại với con trai anh ta, anh ta sẽ như thế nào.

Rất châm biếm, đáp án của anh ta là: Anh ta sẽ quyết định giống như bố mình.

Con người sẽ đi qua rất nhiều phong cảnh trong cuộc đời, có khi thì thấy một ngọn núi, một hồ nước, bạn sẽ không nhịn được muốn vứt hết tất cả, vĩnh viễn sống ở nơi ấy. Nhưng những suy nghĩ kích động ấy sẽ như mây mưa cuồn cuộn trên bầu trời, khi có gió thổi mây sẽ tan, cuối cùng của cuối cùng, tuyệt đại đa số người vẫn sẽ quay trở lại nơi chốn quen thuộc của mình, đến chỗ có thể che mưa che gió.

Sáng sớm hôm sau, trên đường đi làm, Trần Nham nhận được điện thoại của Phạm Văn Kiệt.

Chuyện đã giải quyết, thậm chí không cần Tôn Bằng đi xin lỗi.

Cô nói cảm ơn anh ta qua điện thoại, anh ta vừa lái xe vừa nói chuyện với cô, “Không có gì, chuyện công chức kia, lần sau em vào phỏng vấn thì tìm anh.”

“Được, đến lúc đó hẵng nói.”

“Trần Nham…” Xe sắp vào đường cao tốc, anh ta nhìn con đường bạc màu dưới ánh mặt trời mùa đông chiếu rọi, giảm tốc độ, “Anh có lẽ không có lập trường để nói gì đó, nhưng vẫn hi vọng em sống tốt một chút, học cách biết nhìn người, khôn khéo một chút.”

Trong lời nói có ẩn ý. Ở đầu bên kia điện thoại Trần Nham mỉm cười, nhưng nụ cười này không cách nào truyền cho anh ta.

Cô không tranh luận gì cả, nói bằng giọng ôn hòa, “Em sẽ làm, cũng chúc anh hạnh phúc.”

“Cảm ơn em.”

“Hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại.”

Mỗi người một câu hẹn gặp lại, nhưng lại là ý không bao giờ gặp lại nữa.

Gió rét đậm khô hanh như thế, Trần Nham đón gió đi trên đường, không hề thấy lạnh. Cô có thể cảm nhận được ánh mặt trời yếu ớt đi theo trong gió, khe khẽ ập vào mặt.

Lâu lắm rồi, cô không có cảm giác nhẹ nhõm thế này. Những kí ức cũ kỹ, những phiền phức phiền não kia, tựa như đột nhiên tróc hết vảy, chỉ còn lại vết sẹo nhàn nhạt trên bề mặt. Vết chân của thời gian.

Đến cơ quan, một phóng viên già gọi cô lại, trong tay ông ấy có một bài xuống nông thôn lấy tin bận không đến được, nhờ cô giúp đỡ.

Ai ngờ giúp việc này một cái là đến ba giờ chiều, quay lại cơ quan viết bản thảo xong đã mệt rã rời.

Vừa ngồi xuống trong phòng làm việc, trưởng phòng Đổng đi ngang qua cửa, ló đầu vào nhìn, hỏi một cách nghiêm túc, “Trần Nham, quyết định hát bài gì chưa, không còn mấy ngày đâu, phải chuẩn bị nhạc đệm nữa.”

“Gì cơ?”

“Hôm qua nói với cô đấy, dạ tiệc Tết Nguyên đán, quên rồi ư?”

“…”

“Nghĩ xong chưa, hát bài gì, buổi sáng tìm cô hai lần rồi mà không thấy cô đâu cả.”

“Tôi không biết hát, hay là đổi người khác đi?”

“Đừng làm hỏng chuyện quan trọng đó, hôm qua đã đồng ý, tiết mục cũng đăng kí rồi. Tùy tiện hát một bài là được chứ gì, cũng đâu phải thi hát. Quyết định nhanh một chút, còn phải tìm nhạc đệm nữa.”

Cô thật sự không biết hát.

Từ nhỏ cô có thành tích tốt, duy nhất một thứ không giỏi, đó chính là âm nhạc.

Ngồi trước máy vi tính, bật phần mềm âm nhạc, kéo xuống dưới, phát hiện bình thường toàn hay nghe mấy bài nhạc phim, còn có mấy bài nhạc không lời nghe khi viết bản thảo.

Suy nghĩ kĩ một chút, cũng gần hai, ba năm cô không nghe âm nhạc thịnh hành rồi.

Đeo tai nghe, nghe liên tục mười mấy bài, cuối cùng cô miễn cưỡng đăng kí một bài hát xưa.

Nhìn giờ, bốn giờ. Cô thu dọn đồ đạc xong, chuẩn bị tan làm sớm, đi đến thư viện tìm Tôn Phi, dẫn anh ta cùng đi đến quán ăn cơm tối.

Thế nhưng đến thư viện, người cô nhìn thấy trước nhất lại là Tôn Bằng.

Cả thư viện chỉ có một mình anh, yên lặng ngồi trong góc, lẳng lặng đọc sách dưới ánh đèn, tay đang cầm một cây bút.

Đây là cảnh cô chưa từng thấy qua bao giờ.

Im lặng nhìn một hồi, cô đi thẳng sang, anh ngẩng đầu lên, trong tầm mắt của anh, cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nhẹ nhàng đặt túi xách lên mặt bàn.

Sách được khép lại, đẩy sang một bên.

Cô nhìn lướt qua, “Môn marketing”.

“Đọc vào không?” Cô hỏi.

“Cũng tạm.”

Cô gật đầu, “Mấy giờ sang đây?”

“Hơn ba giờ.” Ngập ngừng một chút, Tôn Bằng nói, “Anh đã hỏi thử, tình hình như anh chỉ có thể thi lấy văn bằng giáo dục đại học tự học trước, thi hết toàn bộ gần hai năm. Sau đó mới có thể thi khoa chính quy.”

Ánh mắt anh nhìn cô đầy dịu dàng, vết thương trên mắt vẫn chưa lành, nhưng đã bớt sưng hơn hôm qua, chỉ có chỗ hốc mắt là vẫn còn tím bầm rõ ràng.

Cô khẽ nhếch khóe môi, “Được.”

Bỗng nhiên, dường như mọi thứ đều thay đổi tốt hơn.

Sau cơn mưa to tầm tã, mặt trời ló dạng, nước mưa biến mất, đường phố bị chìm ngập bắt đầu thấp thoáng hiện ra.

Hai tay tùy ý đặt trên bàn, bọn họ mặt đối mặt nhìn nhau, chợt mỉm cười nhàn nhạt.

“Trần Nham…” Tôn Phi không biết từ đâu chui ra, anh ta đang đẩy chiếc xe sắt chứa một chồng sách, chiếc xe bị đẩy phát ra âm thanh cót két khó nhọc.

Trần Nham quay đầu sang, “Tôn Phi, anh tan làm được chưa?”

Tôn Phi nhìn cô, rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía chiếc đồng hồ tròn lớn treo trên đỉnh, nghiêm túc nhìn rất lâu, “Vẫn chưa được.”

Trần Nham cười, “Được rồi, vậy anh làm việc tiếp đi.”

Buổi tối ở trong quán ăn cơm cùng nhau xong, Tôn Bằng đưa cô về trước.

Trời lạnh, anh định đón xe đưa cô về, cô đề nghị đi một đoạn đường trước cho tiêu cơm.

Mới vừa lên đèn, người đi đường mặc áo to sụ bước đi vội vã trong gió lạnh. Anh luôn ôm vai cô, đi mãi đi mãi, nghe thấy cô khẽ ngâm nga giai điệu có chút quen thuộc.

“Hát gì thế?” Anh cúi đầu nhìn cô, tùy ý hỏi.

Trần Nham không ý thức được mình đã ngâm nga hát, kể cho anh nghe chuyện phải lên sân khấu biểu diễn.

Tôn Bằng cười cười, “Chuyện nhỏ mà, không phải rất hay ư.”

“Anh không hiểu đâu, từ nhỏ em đã không biết hát.”

“Ban nãy hát khá hay mà.”

Dọc đường là một loạt hàng quán nhỏ, ánh đèn chiếu tới, trên mặt cô không có biểu cảm gì, trong lòng thật sự phiền não.

“Em định hát bài gì?”

“Dâng hiến”, cô nhìn anh, “Nghe qua chưa?”

“Trước kia dưới quê bọn anh tổ chức chương trình hay phát, đồng nghiệp em thích nghe bài này ư?”

“Không quan tâm ai thích cả, lúc nhỏ học bài này nên sẽ không quên lời.”

Tôn Bằng nhìn cô cười.

Cười mãi cười mãi, dưới một tán cây nghiêng dài bên đường, anh chợt dừng lại, thôi cười, chậm rãi hôn trán cô một cái.

Khi cô kịp phản ứng thì anh đã quên đi nụ hôn ấy, lại ôm cô đi tiếp về phía trước.

Buổi trưa, Chu Tư Hồng cử lão Lý luôn làm việc cho anh ta đến quán tìm anh.

Lão Lý có chút tình cảm qua lại với anh, ở trong quán trò chuyện vài câu, ném cho anh một phong thư. Trong đó là tiền lương khoảng mười ngày mà trước đó anh chưa nhận.

Lúc đi, lão Lý vỗ vai anh, nói, giám đốc Chu còn gửi cho cậu một câu.

Anh ta nói: “Mỗi người có số phận khác nhau, làm người, phải học cách chấp nhận số phận.”

Mỗi người có số phận khác nhau.

Số phận của anh là gì? Là ai đã quyết định số phận của anh?

Một cơn gió lạnh bỗng dưng thổi tới, người trên đường đều nghiêng nửa người tránh gió, biển hiệu trước cửa nơi đầu đường bị thổi vang lạch cạch.

Tôn Bằng dừng lại, che chở Trần Nham trong lòng mình.

Gió mang theo bụi ập vào người, vào mặt, anh cúi đầu nhìn ngọn tóc cô, ôm cô chặt hơn một chút, không để cho gió thổi vào.

Gió dừng lại, cô nửa nheo mắt ngẩng đầu lên, tách khỏi anh, sửa sang lại kiểu tóc bị rối.

Anh buông cô ra, vô cùng tự nhiên ôm cô đi tiếp về phía trước.

Anh không biết cái gì là số phận.

Anh chỉ biết, trong từng cơn mưa, cơn gió, sợi dây của số phận đã buộc chúng ta vào nhau.

Vì em, anh bằng lòng xông pha hết mọi nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.