Con Nhà Giàu

Chương 207: Chương 207: Bạn học của khương nhiên nhiên




Cô gái tò mò mà nhìn Trần Lạc Thần.

Nói thật, nhìn một thân quần áo tầm thường trên người Trần Lạc Thần, bộ dạng của người nhà quê, trong lòng có chút xem thường.

Còn mấy người nghe thấy lời này.

Sắc mặt của hai người Khương Vệ Đông và Đường Lan đừng nói là có bao nhiêu lúng túng nữa.

Đặc biệt là Đường Lan.

Hồi nãy đã nói Khương Vệ Đông có việc gấp, lát nữa phải họp, không giữ Trần Lạc Thần ở lại ăn cơm nữa.

Kết quả, con gái đột nhiên nhảy ra nói câu này.

Không phải là khiến hai người bọn họ khó xử sao.

Mẹ nói nha con gái, con ra ngoài muộn một chút cũng được mà, cậu ta lúc đó không phải đã đi rồi sao!

“Ồ ồ, Nhiên Nhiên, con quên rồi, đây là thằng bé nhà chú Cận Đông của con đó, lúc nhỏ hai đứa con không phải đã gặp qua rồi sao?”

Đường Lan lập tức lúng túng nói ra một câu.

“Con nhớ ra rồi, anh ta hình như tên là Trần Lạc Thần đúng không….”

Cô gái nói.

“Anh là Trần Lạc Thần, em còn nhớ ra anh hả em Nhiên Nhiên! Mấy năm không gặp em rồi, em càng lúc càng xinh!”

Cô gái tên là Khương Nhiên Nhiên, Trần Lạc Thần có quen.

Bởi vì lúc nhỏ tới nhà cô ta, Khương Nhiên Nhiên đều chỉ vào Trần Lạc Thần với vẻ mặt chê bai: Mẹ ơi, mẹ mau bảo anh ta rời khỏi nhà chúng ta đi, anh ta làm dơ sàn nhà chúng ta rồi!

Chắc cũng là vì xuất phát từ lòng tự tôn, từ nhỏ Trần Lạc Thần đã sợ Khương Nhiên Nhiên mỉa mai mình rồi.

Nhưng bây giờ đỡ hơn nhiều rồi, Trần Lạc Thần khách sáo mà nói một câu.

“Cảm ơn anh Trần Lạc Thần, anh cũng trở nên đẹp trai rồi! Sau này có vấn đề gì anh cũng phải chiếu cố tôi nhiều đó!”

Khương Nhiên Nhiên hào sảnh mà vươn tay bắt tay với Trần Lạc Thần.

Tuy câu nói này của Khương Nhiên Nhiên là lễ tiết lịch sự.

Nhưng đây cũng coi như là câu ấm áp nhất sau khi Trần Lạc Thần đến nhà họ Khương rồi.

Sau đó mỉm cười nói: “Được, không vấn đề gì, sau này em có chuyện gì cứ tới tìm anh!”

Khương Nhiên Nhiên mỉm cười thu tay lại, nhưng trong lòng lại nghĩ:

Hừ hừ, có chuyện gì thì tìm anh, anh tưởng anh là ai chứ, khách sáo với anh hai câu thì anh vui quá quên hết tất cả rồi đúng không!

Phải a, Khương Nhiên Nhiên xuất thân nhà quan, chưa nói đến mối quan hệ xã hội của ba, mà ngay cả mạng lưới quan hệ của mình cũng không tệ.

Hơn nữa lần này sau khi tốt nghiệp, mình chắc chắc sẽ vào đơn vị hành chánh sự nghiệp, còn cần ai nữa!

Chứ đừng nói là cần sự giúp đỡ của Trần Lạc Thần anh?

“Trần Lạc Thần à, hay là buổi trưa cháu ở lại đây ăn cơm đi, đúng lúc bạn bè của Nhiên Nhiên đến chơi, cháu ăn cùng đi, cháu xem hồi nãy dì bận quá nên quên, dì sẽ đi chuẩn bị cơm ngay!”

Đường Lan lúc này mới lúng túng nói một câu.

Hồi nãy định đuổi Trần Lạc Thần đi, nhưng con gái đã vạch trần rồi, cho nên sắc mặt cũng không đẹp đẽ gì cho lắm.

Nếu như không giữ lại nữa thì có chút tát vào mặt người ta rồi.

“Ừm ừm, ở lại đi, quen biết thêm một số bạn cũng tốt!”

Khương Vệ Đông cũng nhàn nhạt nói một câu.

Chỉ có sắc mặt Khương Nhiên Nhiên là có chút không vui cho lắm.

Vốn định mời bạn học, kết quả tên nhà quê này xen vào, thật xấu hổ.

Nhưng ba mẹ đã mời rồi, mình cũng không tiện nói gì.

Chỉ là thái độ đối với Trần Lạc Thần sau đó, đã lạnh đạm đi không ít.

Không lâu sau, mấy bạn học của Khương Nhiên Nhiên đã đến rồi.

Nam nam nữ nữ, đến khoảng 7-8 người.

Sau khi tán gẫu một hồi, đồ ăn ở bên Đường Lan cũng đã chuẩn bị xong.

Khương Vệ Đông vội vàng kêu mấy bạn học của con gái ngồi vào chỗ.

“Lâm Đông à, cháu qua đây, ngồi bên cạnh chú, hôm nay cháu nhất định phải uống với chú hai ly mới được!”

Khương Vệ Đông thân mật mà kéo tay Lâm Đông, đòi anh ta ngồi bên cạnh mình.

Lâm Đông, một nam sinh có vẻ ngoài khá đẹp trai, dựa theo cuộc trò chuyện khi nãy, Trần Lạc Thần cũng biết, ba của anh ta hình như là lãnh đạo.

Rất có bản lãnh.

Hơn nữa, nhìn tên Lâm Đông này, hình như có chút hứng thú với Khương Nhiên Nhiên.

Mà Khương Vệ Đông lại mong muốn Lâm Đông có thể phát triển mối quan hệ một chút với con gái Khương Nhiên Nhiên của mình, cho nên thái độ khỏi nói là nhiệt tình thế nào rồi.

“Nhiên Nhiên có thể trở thành bạn của cháu, là vinh hạnh của Nhiên Nhiên nhà chú đó! Con nhìn Tiểu Đông kìa, một nhân tài đã đành, mà năng lực tố chất cũng mạnh, không biết sau này cô nương nhà ai có thể hẹn hò với Tiểu Đông đây! Nhiên Nhiên nhà chú chắc là không được rồi, cháu xem Nhiên Nhiên kìa, còn như một đứa con nít vậy, so với cháu còn kém quá xa!”

Khương Vệ Đông cười nói.

“Chú Khương nói đùa rồi, Nhiên Nhiên xinh đẹp như vậy, cậu ấy có thể làm bạn gái của ai thì mới là phúc của người đó, hơn nữa, Nhiên Nhiên có nói với bọn cháu, khi chú còn làm lính, không phải đã gán Nhiên Nhiên cho con trai của chiến hữu chú rồi sao, ha ha!”

Lâm Đông cười khổ nói.

“Đó đã không tính từ lâu rồi!” Lúc này Đường Lan mỉm cười bưng đồ ăn tới, nói với Lâm Đông: “Đây này, Trần Lạc Thần này chính là cậu trai mà trước đây ba Nhiên Nhiên uống say hứa suông đó, nhưng mấy cháu nhìn kìa, Trần Lạc Thần người ta bây giờ dáng vẻ đường đường, Nhiên Nhiên nhà dì không xứng, cháu nói đúng không Trần Lạc Thần?”

Đường Lan hỏi Trần Lạc Thần đang ngồi ở rìa ngoài cùng.

“Phải phải phải!”

Trần Lạc Thần sao mà không nghe ra được ý của Đường Lan chứ, cũng sợ đám người chuyển chủ đề nói qua mình, liền vội vàng gật đầu.

Cảnh này, đã khiến Lâm Đông kiêng dè vài phần.

Nói thật, anh ta thích Khương Nhiên Nhiên cũng không phải một ngày hai ngày nữa, chỉ là không có tỏ tình mà thôi, hai người cứ mập mà mập mờ vậy đó.

Nhưng, dì Đường Lan nói chàng trai được đính hôn trước đây đang ở chỗ này.

Màn kịch này bắt đầu drama rồi.

Bởi vì đám người cũng hướng ánh mắt lên hai người Lâm Đông và Trần Lạc Thần.

Muốn so sánh hai người với nhau.

Ngay sau đó, Lâm Đông mỉm cười đứng dậy: “Yo! Nếu như không phải dì Đường Lan giới thiệu thì bọn mình thật sự không biết, anh suýt nữa đã trở thành chồng của nữ thần Nhiên Nhiên của bọn tôi đó, nào nào nào, phải chính thức làm quen một chút, anh bạn Trần Lạc Thần, tôi tên là Lâm Đông, trước mắt đang làm việc ở sở cảnh sát, ha ha….”

Lâm Đông giả vờ kinh ngạc mà đứng dậy bắt tay với Trần Lạc Thần.

Vừa nói vừa lắc lắc cổ tay, đồng hồ vàng trên tay sáng chói mắt, vẻ mặt khiêm tốn mà nói.

“Đó là do gia đình sắp xếp, tôi cũng là hưởng sái thôi! Dù sao tôi cũng chả có năng lực gì!”

“Ha ha, Tiểu Đông, cháu đừng khiêm tốn nữa, cháu không có năng lực thì ai có chứ, như Trần Lạc Thần nè, cho dù cháu có nhường chức vụ cho cậu ta thì cậu ta cũng không làm nổi đâu, đừng nói mấy chuyện vặt vãnh đó nữa, hai chúng ta uống một ly đi!”

Khương Vệ Đông mỉm cười vỗ vỗ vai Lâm Đông.

Sau đó thì bắt đầu trò chuyện một số chuyện thú vị, tóm lại một đám người nói nói cười cười mà lắng nghe hai người trò chuyện.

Còn Khương Nhiên Nhiên, cũng chống cằm nhìn Lâm Đông với vẻ mặt hài lòng.

Cảm thấy rất kiêu ngạo.

Mắt nhìn người của Khương Nhiên Nhiên không thấp, người bình thường cô ta không thích đâu.

Trần Lạc Thần ngồi ở vị trí đối diện chủ nhà, thỉnh thoảng đứng dậy rót nước cho đám người.

“Cảm ơn Trần Lạc Thần!”

Chính vào lúc này, một nữ sinh xinh đẹp ngồi ở bên cạnh Trần Lạc Thần mỉm cười với Trần Lạc Thần.

“Đừng khách sáo!” Trần Lạc Thần đáp lại một câu.

“Anh đừng cứ rót nước mãi nữa, ai uống thì tự rót là được rồi, hi hi, có phải anh rất ít khi ra ngoài ăn cơm với người khác không?”

Nữ sinh tò mò mà nhìn Trần Lạc Thần, hỏi.

Nữ sinh này cũng cực kỳ có khí chất, về mảng tướng mạo khí chất này thì không kém Khương Nhiên Nhiên chút nào cả.

Chỉ là vì không uống rượu, nên mấy nữ sinh bọn họ ngồi ở một bên.

Mà thông qua cuộc tán gẫu của bọn họ lúc nãy, Trần Lạc Thần đã biết tên của nữ sinh này.

Cô ta tên là Hứa Hinh.

“Ò ò, không nhiều lắm!”

Trần Lạc Thần đích thực không tham gia nhiều dịp.

Chỉ yếu là dịp này không giống với trước đây, ở đây dù gì cũng có trưởng bối là Khương Vệ Đông.

Mà chính vào lúc này, Đường Lan lại bưng một đĩa đồ ăn lên, đang định đặt ở bên Lâm Đông.

Mà Lâm Đông, thì không chú ý, hất tay một cái, đụng vào Đường Lan, trực tiếp lật đổ dĩa đồ ăn!

“Ai ya!”

Đường Lan hét lên một tiếng.

Lâm Đông lập tức đứng dậy nói xin lỗi.

“Không sao không sao, thằng bé này, dì Đường chỉ sợ làm bỏng tới cháu thôi, dì dọn là được rồi, hai người tiếp tục uống đi, lát nữa, dì đi xào lại một dĩa cho cháu!”

Đường Lan mỉm cười nói một câu.

Vội vàng thu dọn đồ trên mặt đất sạch sẽ.

Trần Lạc Thần lúc này nhìn thấy rượu trong ly của bọn họ hết rồi, liền đứng dậy rót rượu cho bọn họ.

Kết quả Lâm Đông cũng không biết là có phải cố ý hay không, khi Trần Lạc Thần rót cho anh ta, tay của anh ta run một cái, sau đó ly rượu không cầm vững, rớt xuống bàn vỡ tan.

“Đậu xanh!”

Lâm Đông giật bắn mình một cái.

Mà lúc này, Đường Lan đúng lúc từ nhà bếp đi ra nhìn thấy cảnh này.

“Cậu có biết rót rượu không vậy? Rót kiểu gì vậy? Làm bể ly rượu luôn rồi?”

Vẻ mặt Đường Lan tức giận mà chỉ vào Trần Lạc Thần mắng.

Còn Khương Vệ Đông, cũng lạnh lùng liếc nhìn Trần Lạc Thần một cái, là chê bai Trần Lạc Thần thất lễ rồi…

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.