Con Nhà Giàu

Chương 208: Chương 208: Đều là họa do sỉ diện mà ra




Chỉ vì chuyện như vậy mà mắng Trần Lạc Thần một trận.

Khiến cho Trần Lạc Thần rất lúng túng.

Đậu xanh, rõ ràng là anh ta cầm không vững mà, kết quả lại nhắm vào mình rồi?

Nhưng Trần Lạc Thần cũng hiểu được.

Ha ha.

Nói trắng ra, chính là vì Lâm Đông người ta có địa vị, còn mình thì không có địa vị thôi!

“Cái này cũng không trách người anh em Trần Lạc Thần đây được, là cháu không cầm vững, đúng rồi, người anh em Trần Lạc Thần đây vẫn chưa có việc làm đúng chứ?”

Lâm Đông lúc này mỉm cười hỏi Trần Lạc Thần.

Trần Lạc Thần lắc đầu: “Chưa có!”

“Vậy thì không được, anh nhờ quan hệ tìm một cái đi? Tại sao không tìm?”

Bộ dạng Lâm Đông rất ngạc nhiên.

“Bây giờ làm gì dễ nhờ quan hệ như vậy, trừ phi là mối quan hệ đủ cứng, ví dụ như công việc của Nhiên Nhiên, chính là nhờ chú phí rất nhiều sức mới tìm được, haiz, khó đó!”

Khương Vệ Đông nhàn nhạt nói.

Trực tiếp gạt mình ra.

“Tôi không có quan hệ!” Trần Lạc Thần đáp.

“Ồ ồ, nếu như thật sự không được thì để tôi giúp cho, đúng rồi Gia Vân, cái xưởng mà ba cậu mở, hai ngày trước không phải là nói cần hai bảo vệ trẻ tuổi sao? Tôi thấy hay là cho Trần Lạc Thần qua đó đi, cậu nhìn Trần Lạc Thần kìa, cũng khá là thành thật siêng năng đó, làm việc chắc chắn cũng rất trung thực siêng năng!”

Lâm Đông chỉ một nam sinh ở bên cạnh và nói.

“Phụt!”

Lời này vừa thốt ra, người trên bàn ăn đều cười lên.

Khương Nhiên Nhiên càng bực bội mà trợn trắng mắt với Lâm Đông một cái: “Trần Lạc Thần người ta học Đại học Kim Lăng, sao có thể làm bảo vệ chứ?”

“Đúng đó, nói ra ngoài có khi bị người ta cười chết mất!”

“Có còn muốn tìm bạn gái nữa không chứ!”

Mấy cô nữ sinh lũ lượt cười nói.

Chỉ duy nhất Hứa Hinh ở bên cạnh không nói gì.

“Hừ, cho dù là vệ sĩ thì xưởng nhà bọn tôi cũng không phải là tùy tiện lựa, phải có năng lực mới được, cũng đâu phải là cần phế vật đâu!”

Nam sinh tên Gia Vân nghe thấy lời của đám nữ sinh, liền cảm thấy nếu như Trần Lạc Thần làm công cho bọn họ thì quá là uổng phí tài năng rồi, tưởng là đang mỉa mai xí nghiệp nhà bọn họ, liền không phục mà phản bác.

“Đúng đó, các cậu đừng tưởng xưởng nhà Gia Vân dễ vào, hơn nữa có phải là học sinh Đại học hay không thì nói thật mấy cái này đều không quan trọng nữa, xã hội bây giờ, một miếng gạch từ trên lầu rơi xuống cũng sẽ đập trúng một học sinh Đại học rồi, hơn nữa công việc không phân sang hèn, bảo vệ thì đã sao?”

“Bảo vệ cũng là một nghề nghiệp có thể làm thật tận tụy mà!”

Vẻ mặt Lâm Đông nghiêm túc mà nói.

“Nói hay lắm Tiểu Đông, không ngờ cháu còn trẻ mà đã trưởng thành như vậy rồi, có thể hiểu biết như vậy, các cháu đừng có mà cười, lời của Tiểu Đông lúc nãy rất có đạo lý, các cháu phải học hỏi nhiều từ Tiểu Đông đó!”

Khương Vệ Đông lúc này cũng nghiêm túc nói.

Một đám người lũ lượt nín cười mà gật đầu.

Bữa cơm này, Trần Lạc Thần đương nhiên là ăn chả ngon lành gì, bị giẫm đạp tàn nhẫn như vậy, muốn phát tiết, cũng ngại.

Chỉ là trong lòng nói, thôi bỏ đi, mình cũng chỉ đến thăm theo ý của ba thôi.

Tuy người ta xem thường mình.

Nhưng con người của ba, có chút niệm tình xưa nghĩa cũ.

Nếu như mình cãi cọ lại người ta thì còn ra thể thống gì nữa!

Dứt khoác cười khổ cúi đầu ăn cơm thôi.

Sau khi ăn cơm xong, Khương Vệ Đông hỏi: “Đúng rồi, các cháu nói chiều nay đi KTV hát hò, cũng đừng có chơi lâu quá, về nhà sớm chút, để người nhà yên tâm!”

“Biết rồi ba!”

“Yên tâm đi chú Khương, có cháu đây mà, cháu sẽ trông kỹ mấy cậu ấy!”

Lâm Đông mỉm cười nói.

“Ừm ừm, cũng là có Tiểu Đông cháu nên chú mới yên tâm như vậy!”

Khương Vệ Đông mỉm cười gật đầu.

Lúc này, Lâm Đông lại hướng ánh mắt nhìn sang Trần Lạc Thần: “Đúng rồi anh bạn Trần Lạc Thần đây, lát nữa anh cũng đi KTV chơi luôn đi, chiều anh không bận gì chứ?”

“Tôi không đi đâu, các người đi chơi vui đi!”

Đùa, Trần Lạc Thần đương nhiên không đi rồi, tuy Khương Nhiên Nhiên rất đẹp, nhưng Trần Lạc Thần cảm thấy không cùng một kênh với bọn họ.

“Đừng mà, chúng ta cùng ăn cơm, đương nhiên phải cùng đi chơi chung rồi, không lẽ anh bạn Trần Lạc Thần đây không thích chúng tôi?”

Lâm Đông nói.

Trên mặt có chút không vui.

Anh ta bảo Trần Lạc Thần đi chơi, thực ra là có nghĩa đưa Trần Lạc Thần đi để cho anh giải sầu.

Có người như vậy đó, bản thân mình có bản lĩnh rồi thì phải tìm một người không có bản lĩnh để trêu chọc?

Mà Khương Vệ Đông nhìn thấy sắc mặt của Lâm Đông khi nhìn Trần Lạc Thần không được đẹp cho lắm, liền nói:

“Trần Lạc Thần, kêu cháu đi thì cháu đi, sao lại không có chút mắt quan sát nào hết vậy, Tiểu Đông có thân phận gì, còn cháu có thân phận gì, bây giờ mời cháu mà cháu còn khôngđi nữa!”

“Được rồi, cháu đi!”

Trần Lạc Thần có chút không từ chối được.

Đặc biệt là người tên Hứa Hinh ở bên cạnh kia, cứ chớp chớp mắt nhìn mình, muốn mình cùng đi chơi.

Hơn nữa Trần Lạc Thần bây giờ cũng lên tiếng rồi.

Trong lòng nghĩ chơi thì chơi, mình không quan tâm đến bọn họ là được rồi.

Hừ!

Không lâu sau, một đám người đi xuống lầu.

Lâm Đông và tên Gia Vân đó đều có xe.

Hai người lái xe chở theo đám người.

Cuối cùng đến lượt Trần Lạc Thần lên xe.

Kết quả, không có chỗ ngồi.

“Yo, đậu xanh, anh xem kìa, xe của hai chúng tôi đều đầy chỗ rồi, anh cũng đâu thể ngồi với mấy nữ sinh được? Rất là bất tiện!”

Lâm Đông hạ cửa sổ xe xuống cười nói.

Xem ra, sau khi nghe mình và Khương Nhiên Nhiên từng có hôn ước, thì anh ta đã ra sức mỉa mai mình rồi.

Cố ý kiếm chuyện khiến mình khó xử.

Hơn nữa Trần Lạc Thần làm sao mà không biết, anh ta kêu mình đi KTV, chỉ e cũng chính là vì mục đích này.

“Ngồi chung với nữ sinh thì sao, tớ ngồi vào trong một chút, Trần Lạc Thần, anh ngồi bên cạnh tôi đi!”

Hứa Hinh vẫy vẫy tay với Trần Lạc Thần.

Khiến cho Lâm Đông có chút không vui, nhưng Hứa Hinh cũng là thuộc dạng nữ thần, anh ta không tiện nói gì.

“Cảm ơn!”

Trần Lạc Thần mỉm cười gật đầu, lúc này mới ngồi vào bên cạnh Hứa Hinh.

Rất nhanh, đám người đã đến một phòng bao của một KTV.

Mà Lâm Đông cũng không biết đã từ đâu kêu tới một đám bạn bè nữa.

Nam có nữ có, mới chớp mắt, trong phòng bao liền trở nên náo nhiệt.

Có uống rượu, có hát hò, rất là vui vẻ.

“KTV này, Gia Vân hay tới, khá là thân thiết với một nữ quản lý ở đây, ha ha, cho nên hôm nay mọi người thích gì cứ chọn thoải mái, tôi và Gia Vân mời!”

Lâm Đông cười lớn.

“Cảm ơn anh Đông!”

“Yêu anh Đông quá đi, ahihi!”

“Anh Đông là người của Nhiên Nhiên nhà chúng ta, sao tôi có thể nói yêu chứ!”

Một nữ sinh vỗ đầu mình mà nói.

Khiến cho một đám người lại được một phen cười ồ lên.

Vương Gia Vân cũng cười rất vui, dù sao hôm nay cũng rất được nở mặt nở mày.

Khương Nhiên Nhiên cũng khẽ đỏ mặt mà cúi đầu.

Nói thật, cô ta quá là hài lòng với cách xử thế của Lâm Đông, còn nhìn lại tên Trần Lạc Thần ngồi ở trong góc, không nói lời nào kia, sự khác biệt này, quả thực là một trời một vực.

Sau đó bất lực mà nhìn Trần Lạc Thần lắc đầu.

Mà lúc này, cửa phòng bao bị đẩy ra, một người phụ nữ mặc áo đỏ đi vào.

Khuôn mặt cô quyến rũ, một vẻ đẹp rất gợi cảm.

Vừa nhìn là biết cao thủ giao tiếp xã hội rồi.

Lúc này đang bưng một chai rượu vang, cười nói: “Cậu Vương và cậu Lâm, biết hai cậu đến, tôi đặc biệt biếu hai cậu một chai rượu vang, hôm nay phải chơi thật vui đó!”

Người phụ nữ áo đỏ cười nói: “Hơn nữa, chi phí hôm nay, cậu chủ Vương thường hay tới, tôi cho mọi người ưu đãi 10%, chơi vui nha!”

“Hả? Sao mà có 10% thôi vậy? Gia Vân, không phải cậu và chị gái áo đỏ này rất thân sao, sao chỉ có 10% thôi vậy?”

Mấy nam sinh đùa giỡn nói.

Điều này khiến cho mặt mũi Vương Gia Vân rất khó coi, cảm thấy mình như mất đi mặt mũi rồi vậy.

“Không được, ít nhất phải cho 20%!”

Sắc mặt Vương Gia Vân khó coi mà nói.

“Vậy thì không được, cậu chủ Vương, tôi còn phải làm ăn nữa!” Cô gái áo đỏ che miệng cười khẽ.

“Khụ khụ, vậy cũng không sao, nhưng dù thế nào, thì chị Hồng cũng phải uống với bọn tôi một ly chứ?”

Mấy tên nam sinh sau đó nhìn thấy người phụ nữ áo đỏ quyến rũ xinh đẹp, lập tức đòi kéo cô ta uống một ly.

“Xin lỗi, hôm nay tôi có khách quan trọng phải tiếp nữa, thực sự không uống được!”

Nói xong, chị Hồng liền xua tay đi ra ngoài.

Kết quả khiến cho bầu không khí trở nên rất ngượng ngùng.

Mấy nam sinh lũ lượt hướng ánh mắt lên Vương Gia Vân.

“Gia Vân, là sao, chị Hồng người ta không nể mặt cậu chút nào hết!”

“Đậu, thân thiết cái quần què, chỉ cho có 10%, còn tưởng là có mối quan hệ tốt lắm chứ, kết quả là chả thèm nhìn cậu chút nào!”

Đợi chị Hồng đi xong, mấy nam sinh liền chua chát nói một câu.

Điều này khiến cho Vương Gia Vân như ngồi trên thảm gai vậy.

Cực kỳ khó chịu.

Đúng, hồi nãy chị Hồng đích thực không nể mặt chút nào cả.

Hồi trước tới, cô ta còn khách sáo, khiến cho Vương Gia Vân tưởng cô ta rất thân với mình.

Nhưng không ngờ, phét cũng bốc rồi, đến lúc cần, thì lại chả có chút tác dụng gì.

“Hừ, được, các cậu không tin đúng chứ, bây giờ tôi sẽ kéo chị ta tới kính rượu các cậu, các cậu đợi đó cho tôi.”

Nói xong, kéo cửa KTV đi ra ngoài với nộ khí hừng hực, coi bộ là đi tìm chị Hồng đó rồi.

Mà Trần Lạc Thần ở bên cạnh nhìn thấy chỉ cười khổ mà lắc đầu.

Cảm thấy sỉ diện thật sự quan trọng như vậy sao.

Vì chút chuyện nhỏ nhặt này, mà cũng đáng để nổi cáu.

Hơn nữa, Trần Lạc Thần có thể nhìn ra, chị Hồng đó hẳn là loại đối với ai cũng khách sáo, làm ăn mà, tỏ ra thân thiết là rất bình thường.

Nhưng nếu có người không tự mình biết mình thì không ổn rồi.

“Á!”

Thế nhưng, không bao lâu sau.

Thì nhìn thấy có một nữ sinh đi toilet chạy vào, vẻ mặt hoảng loạn:

“Anh Đông, các anh mau ra ngoài coi đi, Vương Gia Vân bị người ta đánh rồi!”

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.