"Hả? Không đúng. Sao anh Đầu To đi theo phía sau thằng nhóc kia? Mẹ nó, đó không phải là thằng nhóc kia ra ngoài chứ?"
"Đúng vậy. Thằng nhóc kia gọi người, đi gọi anh Đầu To, có thể nhìn không giống sao?"
Có người bàn tán xôn xao.
Sau đó, ai nấy đều trợn tròn mắt nhìn, dường như khó tin nổi cảnh tượng trước mắt.
Bịch bịch bịch!
Lại nghe có từng tiếng bước chân vang lên.
Một đội vệ sĩ áo đen và không ít cậu chủ con nhà giàu ăn mặc sang trọng đi đến.
Nói chung thanh thế cực lớn.
Mà Lý Hồng Phong cũng sửng sốt.
Không nói tới những vệ sĩ áo đen có khí chất hơn người này, cho dù là đội các cậu ấm trước mặt cũng có vẻ không thể chọc vào.
"Cậu Trần, Đầu To này chính là chỗ dựa của Lý Hồng Phong, ông ta bảo tôi dẫn đến!"
Bạch Tiểu Phi đi tới, ngồi xuống bên cạnh Trần Lạc Thần và nói.
"Cậu... cậu Trần! Là tôi có mắt không tròng mới tin nhầm vào người hợp tác, hi vọng ngài đại nhân đại lượng tha cho tôi!"
Đầu To hơn bốn mươi tuổi đang căng thẳng tới đổ mồ hôi đầm đìa, vội vàng cung kính cúi đầu nói.
Xem ra anh ta đã biết được quan hệ lợi hại trong đó.
"Anh Đầu To, sao anh phải khách sáo với thằng nhóc này như vậy?"
Lý Hồng Phong buồn bực nói.
Bốp!
Đầu To giơ tay tát một phát: "ĐM, xem chuyện tốt mà cậu làm đi. Cậu chọc vào cậu Trần, tôi xem cậu có gánh nổi hậu quả không? Quay về tôi sẽ chỉnh chết cậu!"
"Chuyện gì xảy ra vậy? Các người có thấy không? Hình như anh Đầu To vừa cung kính cúi đầu trước Trần Lạc Thần?"
Nam sinh bên cạnh Điền Phỉ nói.
"Đúng vậy, tình hình thế nào vậy nhỉ? Hơn nữa, các cậu có nghe Đầu To vừa gọi Trần Lạc Thần là gì không? Vừa rồi quá ồn, tôi không nghe được từ nào!"
Có nữ sinh cũng kinh ngạc nói.
"Tôi cũng nghe không rõ, chẳng biết có chuyện gì xảy ra nữa!"
Sau đó, Điền Phỉ càng không nghe thấy Trần Lạc Thần bên kia nói gì.
Chỉ thấy Trần Lạc Thần giơ tay vỗ nhẹ vào sau đầu của Lý Hồng Phong không rõ vì chuyện gì mà sợ gần chết, đã ngã xuống đất. Sau đó anh lại đút một tay vào túi, dẫn theo đám người đi luôn.
Mà Đầu To lại chạy chậm ở phía sau đưa tiễn.
Không ít khách hàng đều đi theo, muốn xem thử tình hình thế nào.
Bởi vì mọi người quả thật bất ngờ trước lần xoay ngược này.
Đặc biệt là ai nấy đều muốn biết người trâu bò này rốt cuộc là ai.
Bởi vậy các nam nữ sinh đều đuổi theo.
"Điền Phỉ, Điền Phỉ, chúng ta cũng đi xem thử đi? Các cậu mau nghe kia, người bên ngoài đều kêu ầm ĩ, chẳng biết tình hình thế nào?"
Các nữ sinh làm sao giữ được bình tĩnh nữa.
Điền Phỉ hơi ngây ra rồi mới khẽ gật đầu.
Cô ta cũng tò mò.
Cảnh tượng vừa rồi quả thật làm cô ta kinh ngạc muốn rơi cằm.
Thử nghĩ xem, ấn tượng đầu tiên của cô ta là một nam sinh nghèo hèn, thậm chí trước giờ chưa từng coi anh ra gì.
Nhưng người này đột nhiên lợi hại như vậy.
Là nữ sinh đều sẽ kinh ngạc.
Đặc biệt là kết hợp với mấy chuyện trước đó, Điền Phỉ làm sao giữ bình tĩnh được nữa.
Mấy người đều chạy ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, bọn họ mới hiểu vì sao những người đi ra đều kinh ngạc kêu lên.
Bởi vì ngay cả Điền Phỉ cũng hoảng sợ kêu lên một tiếng rồi che miệng.
Từng chiếc xe thể thao Ferrari, còn cả xe hơi sang trọng Maybach lóa mắt.
Tất cả đỗ kín cửa một quán bar.
Toàn là siêu xe đấy!
Không có bao nhiêu người có thể đứng vững trước cám dỗ này.
Hơn nữa thoáng cái lại nhìn thấy nhiều chiếc với cảnh tượng hoàng tráng như vậy.
Điền Phỉ chấn động tới đỏ cả mặt.
Lúc này, cô ta vội vàng tìm kiếm trong đám người.
Quả nhiên, sang trọng nhất chính là một chiếc xe thể thao Lamborghini rất ngầu.
Trần Lạc Thần đang ở bên cạnh chiếc xe thể thao kia.
Tất nhiên có vệ sĩ mở cửa xe cho anh.
Sau đó cô ta thấy Trần Lạc Thần ngồi vào trong xe thể thao và rời đi.
"Hả? Chuyện gì xảy ra vậy? Điền Phỉ, cậu lừa bọn mình à? Chẳng phải cậu... chẳng phải cậu nói anh ta chỉ là một kẻ rác rưởi sao? Sao có thể vậy được?"
Mấy nữ sinh đều kinh ngạc nuốt nước miếng.
Sau đó bọn họ hét to.
"Sao tớ có thể lừa các cậu được chứ? Thật mà, anh ta... thật sự chỉ là một..."
Điền Phỉ cũng căng thẳng, lúc này không biết phải nói thế nào.
Cô ta cẩn thận nhớ lại cảnh tượng gặp Trần Lạc Thần hôm nay.
Đúng vậy, ban đầu khi mình vừa gặp Trần Lạc Thần còn cảm thấy anh đẹp trai, rất có khí chất.
Mình còn hỏi anh có bạn gái chưa.
Dù sao mình chưa có bạn trai, nếu quen biết với một anh chàng đẹp trai như vậy cũng không tệ.
Suy nghĩ của mình về Trần Lạc Thần bắt đầu thay đổi từ lúc nào?
Đúng, chính là sau khi nghe Hồ Tuệ Mẫn giới thiệu về Trần Lạc Thần, mình mới dần chán ghét anh.
Mình cảm thấy anh nghèo, không có tương lai gì còn tới quán bar.
Nhưng bây giờ Điền Phỉ mới nhớ ra một chi tiết.
Đó là dường như từ đầu tới cuối vẫn không nghe Trần Lạc Thần nói gì.
Vừa vặn ngược lại, sau khi biết bọn họ có nguy hiểm, anh còn đặc biệt qua nhắc nhở.
Nhưng lúc đó, anh lại bị mọi người giễu cợt đuổi đi.
A!
Nói vậy, có thể xác định được suy đoán của mình trước đó.
Trần Lạc Thần không giống như lời Hồ Tuệ Mẫn nói mà hoàn toàn ngược lại, anh rất lợi hại.
Thậm chí ngay cả đội trưởng nói, có thể là do Trần Lạc Thần bảo những cao thủ kia qua cứu mình!
"Trần Lạc Thần, rốt cuộc anh là ai vậy?"
Điền Phỉ vội kêu lên.
Cô ta lập tức muốn nói cho Hồ Tuệ Mẫn biết phát hiện lớn này.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, cô ta để điện thoại di dộng xuống. Tốt nhất khoan hãy nói chuyện này với cô ấy. Dù sao hai bên còn chưa quen thuộc, có thể giữ một vài bí mật riêng.
Sao mình cứ phải thổ lộ hết tiếng lòng của mình với Hồ Tuệ Mẫn chứ?
Lại nói về Trần Lạc Thần.
"Đây là chìa khóa của biệt thự Vân Đỉnh, cô cầm đi, tôi có thể cho cô ở tạm một tháng. Bây giờ, tôi đã giúp cô xử lý chuyện của Lý Hồng Phong, hi vọng cô có thể hiểu rõ, nếu tới thật, cô cũng không uy hiếp được tôi. Sau khi tôi đưa cho cô chìa khóa này, chuyện của chúng ta lúc trước lại hoàn toàn được xóa bỏ!"
Trần Lạc Thần tìm được Dương Ngọc, ném chìa khóa cho cô ta rồi định xoay người rời đi.
"Hừ, anh nói vậy là có ý gì hả? Được lắm, anh hận tôi như vậy sao? Thậm chí không muốn nói thêm với tôi một câu à?" Dương Ngọc lại cuống lên nói.
"Không!"
Trần Lạc Thần thản nhiên nói.
"Tôi biết bây giờ anh có bạn gái mới, hơn nữa tôi cũng nghe được chuyện của anh và Tần Nhã, quan hệ giữa anh và cô ta rất tốt. Dù sao trước đây quan hệ giữa hai chúng ta cũng không tệ, cho nên tôi không thể không nhắc nhở anh một câu, anh tốt nhất đừng nhúng tay vào chuyện của Tần Nhã!"
"Thật đấy. Anh căn bản không biết gì về nhà họ Long, càng không biết Long Thiếu Vân là loại người thế nào. Cho dù tập đoàn Kim Lăng của anh có lợi hại, nhưng nhà họ Long muốn diệt anh lại chẳng khác nào nghiền một con kiến, anh biết chưa?"
Sau khi Dương Ngọc cầm chìa khóa lại nói.
"Tôi cũng không định can thiệp vào chuyện của Tần Nhã. Đương nhiên, cho dù tôi can thiệp cũng không sợ nhà họ Long. Cô không cần dọa tôi!"
Trần Lạc Thần thản nhiên nói.
"Hừ, xem lòng tốt của người ta trở thành lòng lang dạ sói. Dù sao tôi đã nhắc nhở anh, sau này anh nên cách xa Tần Nhã ra, đừng để tới lúc đó bản thân lại hối hận!"
Dương Ngọc liếc nhìn Trần Lạc Thần rồi rời đi.
Trần Lạc Thần thật sự không muốn quản chuyện của Tần Nhã. Nếu anh và Tần Nhã đã không phải là người yêu, anh giúp cô ta quá nhiều thì tính là gì chứ? Hơn nữa, nhà họ Long và cô ta là quan hệ chính đáng.
Mình có thể làm gì?
Nhưng đúng vào lúc này, điện thoại của Trần Lạc Thần đột nhiên đổ chuông.