Trần Lạc Thần lấy điện thoại di động ra vừa xem. Hóa ra là Lý Chấn Quốc gọi tới.
“Cậu Trần, đã có tin tức về miếng ngọc bội rồi!”
Lý Chấn Quốc nói.
“Hả? Bây giờ anh ở đâu?”
Trần Lạc Thần hỏi.
Ông Ngụy – Ngụy Trung Nguyên là chuyên gia giám định đồ cổ từ Nam Dương tới. Trong bữa tiệc danh nhân, Trần Lạc Thần từng gặp và cũng đã mời ông ta một chén rượu.
Sau đó, bởi vì anh có chuyện nên bảo Lý Chấn Quốc đưa ông Hứa tới chỗ của ông Ngụy. Bây giờ, ông Hứa chỉ có thể nhìn ra ngọc bội này có nguồn gốc ở Thục Xuyên vùng Tây Nam.
Nhưng tạm thời chưa tìm ra được lai lịch cụ thể của nó.
Bây giờ Lý Chấn Quốc gọi điện thoại cho mình, xem ra đã có kết quả rồi.
“Bây giờ tôi và ông Hứa đang ở trang viên nhà ông Ngụy. Cậu Trần, cậu có qua đây luôn không?”
Lý Chấn Quốc hỏi.
“Được, chờ tôi, tôi sẽ qua ngay!”
Sau khi cúp máy và đánh tiếng với đám người Hoàng Hiên, Trần Lạc Thần lại đi thẳng đến chỗ trang viên của ông Ngụy.
Lúc trước, nhà ông Ngụy phát triển ở Nam Dương và có danh tiếng vang dội, cũng có uy tín rất cao.
Nhưng nghe Lý Chấn Quốc nói, quê ông ta là ở Kim Lăng.
Năm đó, ông ta cũng phát triển từ Kim Lăng.
Bây giờ ông Ngụy đã già, mới quay về quê ở Kim Lăng.
Trong bữa tiệc danh nhân, nhà họ Ngụy cũng xem như là gia tộc đức cao vọng trọng.
Trần Lạc Thần tất nhiên không thể chậm trễ.
Anh lập tức đi vào.
Nhà họ Ngụy ở trong một trang viên.
Khi Trần Lạc Thần đến, ông Ngụy đang uống trà với Lý Chấn Quốc và ông Hứa.
“Cậu Trần!”
Lý Chấn Quốc và Ông Hứa đứng dậy cung kính nói.
“Ừ, ông Ngụy, thật sự cảm ơn ông về chuyện này!”
Trần Lạc Thần gật đầu, sau đó nói với ông Ngụy.
“Cậu Trần khách sáo rồi, mời ngồi!”
Sau khi chào hỏi sơ qua.
Ông Ngụy nói thẳng vào chủ đề.
“Cậu Trần, tôi nhận ra miếng ngọc bội này, nó chắc chắn đến một gia tộc trong Lương Thành ở Thục Xuyên. Loại ngọc này vô cùng hiếm thấy. Năm mươi năm trước, tôi từng đi theo sư phụ tới Lương Thành ở Thục Xuyên, may mắn có một lần gặp qua loại ngọc bội tương tự. Nhưng khi đó là một cậu thiếu niên người địa phương đeo nó. Đây cũng là ký hiệu của gia tộc bọn họ!”
Ông Ngụy nói.
“Đó là gia tộc nào vậy?”
Trần Lạc Thần vội hỏi.
Nói thật, Trần Lạc Thần vốn không có hứng thú tìm người phụ nữ Mộng Hân này thay ba.
Nhưng nhưng Tô Tường Vi giống hệt Mộng Hân mà ba muốn tìm khiến Trần Lạc Thần vô cùng tò mò.
Rốt cuộc Tô Tường Vi có phải là tôi gái cùng ba khác mẹ với mình không?
Sao mỗi lần mình gặp Tô Tường Vi, trong lòng bất giác cảm thấy thân thiết lạ thường?
Trong này nhất định phải có vấn để.
Trần Lạc Thần biết mình có hỏi thì ba cũng sẽ không nói thật, nhưng điều đó càng làm anh muốn tự mình điều tra rõ ràng hơn.
Lúc này, ông Ngụy lắc đầu.
“Vừa rồi tôi đang thương lượng với ông Hứa và ngài Lý về chuyện này. Bởi vì lúc đó người thiếu niên kia còn rất nhỏ, tôi chỉ liếc qua nên không có ấn tượng sâu sắc lắm, cũng không biết cậu ta là gia tộc nào ở Lương Thành. Tôi và ngài Lý đã tìm hết mấy gia tộc lớn của Lương Thành Thục Xuyên, kết quả trong gia tộc người ta đều không có truyền thống này!”
Ông Ngụy nói.
“Được rồi. Nếu biết miếng ngọc bội này đến từ Lương Thành, tôi tin lúc điều tra sẽ không khó khăn nữa!”
Trần Lạc Thần khẽ mỉm cười nói.
Tiếp theo, mọi người tùy tiện nói về chuyện khác.
Mà lúc này, ông Hứa đột nhiên đứng dậy, đi về phía đồng hồ quả lắc trong nhà ông Ngụy, tò mò nói:
“Ngài Ngụy, nếu tôi không nhìn nhầm, có phải đồng hồ quả lắc này là từ thời dân quốc không?”
Ông Hứa nói.
Ông Ngụy gật đầu: “Ông tôi Hứa nói không sai. Nó là hàng của Mỹ từ thời dân quốc, lúc đó được trưng bày trong phủ Tổng thống dân quốc đấy!”
Ông Hứa kinh ngạc.
“Vậy mà ngài cũng có thể nhận được à?”
“Ha ha, ông tôi Hứa nói đùa rồi. Đây là quà nhà họ Long ở Yến Kinh mừng thọ tôi trước đây!”
Xem ra ông Ngụy không biết nhà họ Long và Trần Lạc Thần có mâu thuẫn.
Cho nên lúc này ông ta vẫn không cảm thấy có gì khác.
Trần Lạc Thần cười nhạt, cầm chén trà lên và uống một ngụm.
“Ông nội, sao muộn thế này còn có nhiều khách tới vậy?”
Lúc này, trên tầng hai có một cô gái mặc áo ngủ bước ra.
Cô ta nhìn đám người Trần Lạc Thần với vẻ tò mò.
“Đúng vậy, Kiều Kiều, cháu mau qua gặp cậu Trần đi. Chẳng phải lúc trước cháu rất tò mò về cậu Trần ở Kim Lăng à?”
Ông Ngụy cười nói.
“Anh ta là Trần Lạc Thần à?”
Ngụy Mộng Kiều chậm rãi đi xuống.
Cô ta hơi nhướng mày, nhìn Trần Lạc Thần từ trên xuống dưới.
“Hì hì, chào anh Trần, tôi là Ngụy Mộng Kiều. Anh cứ gọi tôi Kiều Kiều là được rồi!”
Ngụy Mộng Kiều nói.
“Ừ, chào Kiều Kiều, cô cứ gọi tôi Trần Lạc Thần là được rồi!”
Trần Lạc Thần và cô ta bắt tay.
Cô gái này thật xinh đẹp.
Tuyệt đối là người đẹp hiếm thấy.
Sau khi nói chuyện một lúc, anh cảm thấy cô ta rất phóng khoáng.
Ấn tượng đầu tiên của Trần Lạc Thần về cô ta thật ra rất tốt.
Hơn nữa cô ta có vẻ rất khéo ăn nói, nói chuyện với Trần Lạc Thần hết chuyện này tới chuyện khác.
“Trần Lạc Thần, anh là cậu cả Trần, anh thường tham gia những hoạt động giải trí gì vậy?”
Ngụy Mộng Kiều nói.
“Tôi à, bình thường tôi cũng không tham gia nhiều hoạt động lắm!”
Trần Lạc Thần lắc đầu.
“Hừ hừ, tôi không tin đâu. Chắc chắn anh phải chơi rất phóng túng, ha ha!”
Ngụy Mộng Kiều nói.
Cô ta chợt kêu lên: “Đúng rồi, tôi làm quen với một vài người bạn ở Kim Lăng, tôi tính trưa mai mời bọn họ đi ăn cơm, tụ tập một chút. Trần Lạc Thần, nếu anh rảnh, có thể tới không?”
Ngụy Mộng Kiều nói.
Trần Lạc Thần im lặng.
“Kiều Kiều, vô lễ! Làm sao cậu Trần có thể chơi loạn với đám nhóc các cháu được!”
Lúc này Ông Ngụy nghe được thì không khỏi cười gượng, nói.
“Được rồi!”
Ngụy Mộng Kiều trề môi.
Mà Trần Lạc Thần thì sao? Ông Ngụy đã giúp anh một chuyện lớn. Nếu lúc này anh từ chối cháu gái người ta quá thẳng thừng thì cũng thấy ngại.
Anh gật đầu mỉm cười nói: “Được rồi, ngày mai có thời gian, tôi sẽ qua!”
“Được, đây là anh nói đấy nhé!”
Ngụy Mộng Kiều cười.
Không lâu sau, Trần Lạc Thần và đám người Lý Chấn Quốc rời khỏi trang viên nhà họ Ngụy.
Trần Lạc Thần vốn định quay về biệt thự Vân Đỉnh nghỉ ngơi.
Nhưng anh chợt nhớ ra mình đã cho Dương Ngọc mượn biệt thự Vân Đỉnh.
Cho nên anh bảo Lý Chấn Quốc thu xếp một khách sạn nhà mình rồi vào ở.
“Đồ ăn xin thối tha, cút ra ngoài cho tôi, có nghe không?”
Chờ Trần Lạc Thần đến nơi.
Mấy bảo vệ ở cửa khách sạn đang xô đẩy một ông già cả người cáu bẩn, tóc rối bời như cỏ dại.
“Ai là ăn xin chứ? Tôi không cần cơm, tôi chỉ muốn vào chỗ các người tắm rửa thôi.” Ông già nói.
“Tắm cái đầu ông à? Ông không nhìn lại xem đây là chỗ nào của Kim Lăng?”
Bảo vệ cười lạnh nói.
“Hừ, tôi nói cho các người biết, thật ra tôi không phải ai khác mà là ông nội của cậu Trần Kim Lăng. Cậu chủ Trần Lạc Thần của các cậu là cháu tôi đấy. Các cậu mau để cho tôi vào trong!”
“Mẹ nó! Lão già thối này, tôi thấy ông muốn chết rồi!”
Người bảo vệ lại muốn đánh.
Mà Trần Lạc Thần thì sao? Anh thấy có người gây sự, vốn cũng không để ý, dù sao còn có bảo vệ.
Trần Lạc Thần cũng không để tâm tới lời ông già nói.
Nhưng đợi đến lúc Trần Lạc Thần liếc nhìn ông già này.
Anh chợt dừng lại…
“Dừng tay.”
Trần Lạc Thần nói.