Con Nhóc Kia! Anh Tan Rồi

Chương 4: Chương 4: Giữ Bên Anh




Nhỏ giật mình, anh sửng sốt. Rồi nhìn thấy tư thế nằm của mình không được ổn, anh liền đỡ nhỏ đứng dậy rồi kéo lại áo của mình.

Mọi người bắt đầu bàn tán, trước những lời xì xầm của mọi người, nhỏ chỉ im lặng cúi đầu xuống đất, hai hốc mắt đã ướt ướt, sẽ khóc bất cứ lúc nào có thể. Trong lòng luôn thầm gọi tên nó, mong nó sẽ đến đưa nhỏ đi khỏi nơi này. Anh nhìn nhỏ như vậy chợt thoáng lo sợ nhưng không biết phải làm sao.

Hắn nhìn thấy tất cả mọi việc nhưng chỉ ngồi trong xe nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng khó hiểu. Người bạn thân của anh, cậu ta thay đổi rồi hay sao?….

Nó chạy đi tìm nhỏ không thấy, lại thấy bóng ai thấp thoáng như cô bạn mình thì chạy đến xem. Nghe mọi người bàn tán thì nó cũng hiểu ra mọi chuyện. Nó chạy vào định kéo cô bạn của mình đi thật nhanh, không thì nhỏ sẽ khóc mất. Vừa nắm được cánh tay nhỏ thì cả nó và nhỏ đều bị anh kéo vào xe. Nó hiểu anh đang muốn giúp nhỏ nên thuận ý lên xe theo anh đi. Hắn quay người sang nhìn anh khó hiểu, đáp lại chỉ là cười trừ từ anh. Hắn biết anh khó xử nên cũng không muốn làm khó bạn mình, quay đi không nói.

Chiếc xe lăn bánh, đưa cả bốn người đến biệt thự mà hắn và anh đang ở. Đưa tụi nó vào trong nhà, hắn kéo anh lên lầu. Môi mỏng khẽ nhếch lên, hắn hỏi một câu nhưng ghim xoáy sâu vào lòng anh:

– Mày….thích cô ta?

– Không….tao không biết, chỉ gặp có một ngày, chắc không phải đâu…. – Anh khó xử nhìn hắn trả lời.

Hắn nhướn mi nhìn anh, một lúc sau bật cười một tiếng rồi chỉ xuống lầu hướng nhỏ đang ngồi:

– Nếu vậy, mang cô ta giữ lại rồi từ từ tìm hiểu đi.

Anh khó hiểu nhìn hắn, nhưng một lúc sau như đã hiểu ra, anh lắc đầu.

– Làm sao có thể?

– Làm sao lại không thể? – Hắn nhếch môi hỏi lại anh. Anh trước giờ nếu muốn giữ ai bên mình thì đều tự tin làm được. Nhưng đối với cô gái nhỏ này anh lại không dám giữ lại? Hay anh không nỡ làm khó cô?

Nghĩ vậy hắn nói thêm một câu:

– Một là kiên trì giữ lại. Hai là tự nguyện vuột mất. Tuỳ mày chọn.

Hắn tuy ghét phụ nữ, luôn nghĩ họ gian xảo, nhưng đã khiến người bạn thân của mình phải trở nên như vậy, cô gái này không phải là không tốt. Thôi thì phá lệ, nên giúp người bạn này một tay.

Anh suy nghĩ một hồi rồi nhìn hắn, mím môi hỏi:

– Tao phải làm thế nào?

Hắn cười, bảo anh vào phòng rồi sẽ nói cho anh biết. Anh theo vào phòng hắn

Lúc cả hắn và anh đi lên, nhỏ đã ôm chầm lấy nó mà khóc nức nở. Ban nãy nhỏ thật sự rất sợ, sợ ánh mắt dị nghị của mọi người, sợ họ luôn miệng bàn tán việc đó. Sợ sẽ không thể dám ngẩn mặt lên nhìn anh. Họ chắc chắn đã nghĩ cô cố ý làm như vậy để tiếp xúc Trần Phong, để được Trần Phong để mắt đến.

Nó ngồi cạnh bên không thể làm gì hơn là để nhỏ khóc hết, khóc đến nổi hai mắt đỏ hoe vẫn chưa chịu nín. Nó hận đám người đó làm bạn cô ra như vầy.

– Nhi à, nếu như ông tao biết thì làm sao đây? – nhỏ nức nở – Họ sẽ dùng gia pháp, đuổi tao ra khỏi nhà. Ngày đầu tiên đi học đã hư hỏng như thế này, ông chắc chắn sẽ không tha thứ….

Nó ôm nhỏ, vỗ vai nhỏ, luôn miệng nói: “Sẽ không sao đâu” nhưng trong lòng còn lo hơn nhỏ. Ông nhỏ rất nghiêm khắc, con gái bên ngoài hôn nhau với người ta là làm mất mặt mọi người trong nhà. Chỉ còn cách làm thế nào để chuyện này được lắng xuống, may mắn sẽ không đến tai ông nhỏ thì nhỏ sẽ không sao. Còn nếu không….Cô cũng không dám tưởng tượng hậu quả….ông một khi đã trừng phạt thì rất tuyệt tình.

Anh từ trên lầu bước xuống, ngồi đối diện với tụi nó, đẩy hai ly nước sang cho tụi nó, buộc miệng nói ra:

– Em muốn chuyện này lắng xuống hay đến tai ông mình?

Nhỏ giật mình nhìn anh, lắc đầu nói:

– Không, đương nhiên là muốn nó lắng xuống. Anh có thể nào đừng nói ra có được hay không?

– Có thể, nhưng….

Nhưng? Anh muốn nhỏ phải làm gì hay sao? Hay anh không muốn giúp nhỏ.

Vai nhỏ run lên, mở to mắt nhìn anh như chờ đợi anh nói những lời tiếp theo. Chưa kịp làm gì, nó ngồi cạnh bên đã khó chịu nói:

– Rốt cuộc anh muốn cái gì?

Anh im lặng

– Bồi thường! – Hắn từ trên lầu đi xuống, tay cầm khăn lau khô nước trên tóc, trên người chỉ độc một cái quần jean.

Nhỏ sửng sốt nhìn hắn, cái gì mà bồi thường….?

Như hiểu được ý của nhỏ, hắn tiếp:

– Của nó – chỉ Phong – là nụ hôn đầu, đối với cô có lẽ không quan trọng nhưng đối với nó thật sự rất khiến người ta khó chịu. Bao nhiêu năm bất khả xâm phạm, ngày đầu đi học lại mất nụ hôn đầu, nghĩ thế nào?

Gì chứ? Của anh là nụ hôn đầu vậy của nhỏ không phải hay sao?

Của anh quan trọng của nhỏ là không quan trọng? Hắn đang suy nghĩ cái gì trong đầu vậy chứ?

Nhỏ bối rối, sự lo lắng hiện rõ lên trên mặt. Điều này không nằm ngoài dự đoán của hắn. Nhỏ dễ tin người, dễ lo sợ, gia giáo lại nghiêm khắc, những chuyện nhỏ như thế này cũng có thể làm cô lo sợ.

Nhìn thấy cô bạn mình trở nên như vậy, nó lạnh nhạt nhìn hắn nói:

– Tôi là đang hỏi Trần Phong, không hỏi anh – rồi nhìn sang anh – Anh muốn gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.