Nghỉ dưỡng thai được mấy hôm, Quân Trực cũng không thể ở nhà suốt với tôi được. Mà sau vụ bát mì, mẹ chồng tôi dường như cũng có chút ngại ngùng khi thấy tôi. Tôi cũng không nói cho chồng tôi biết về chuyện đó, nói ra cũng chẳng được gì, chỉ khiến mâu thuẫn càng tăng lên thôi. Với lại tôi suy nghĩ đơn giản cho dễ sống, người ta quý con mình thì mình còn quý lại, người ta mà đã không quý thì mình cũng không cần nhọc công làm gì. Bầu bí cũng đủ vất vả rồi, quan tâm nhiều làm gì đến những người không thương mình.
................
Chồng tôi đi làm từ sớm, tôi nằm trên phòng mãi cũng cảm thấy oải người nên mới đi xuống dưới nhà, dạo một vòng ra trước sân nhìn xe cộ cho đỡ chán. Đi một vòng rồi lại vào nhà bắt tivi xem, thấy tôi ngồi một mình buồn, chị bếp đem lên cho tôi đĩa trái cây ăn cho đỡ buồn miệng.
Ngồi được một lát, chị Duyên cũng vừa đi làm về đến, thấy tôi ngồi một mình, chị cũng ngồi xuống hỏi han:
- Hôm nay còn nghén nhiều không Hòa?
Tôi lắc đầu:
- Cũng đỡ hơn rồi chị.
- Ừ, cố dưỡng thai cho tốt em nha, Trực cậu ấy mong con lắm. Có gì thì hỏi chị, chị mặc dù không phải bác sĩ khoa sản nhưng chị cũng biết được này kia, có thể giúp được mẹ con em.
Nói rồi, chị vừa lấy trong balo ra cái máy laptop hôm trước chị mượn của chồng tôi. Đưa cho tôi, chị cười nói:
- Quên nữa, chị trả cho Trực, em đem lên phòng giúp chị nha.
Tôi nhận máy laptop rồi gật đầu tỏ ý đã hiểu, thấy tôi không trả lời, chị Duyên cũng không nói thêm gì nhiều. Tôi đối với chị Duyên là bằng mặt mà không bằng lòng, thiện cảm tôi dành cho chị ấy chẳng hiểu bay đi đâu hết cả rồi.
Đợi chị ấy đi lên phòng, tôi mới đặt máy laptop lên trên bàn, tự dưng thấy có chút tò mò, tôi lại mở máy của chồng tôi ra xem thử bên trong chứa những gì. Mặc dù là vợ chồng với nhau nhưng đồ đạc của chồng tôi, tôi ít khi nào động vào lắm. Cái laptop này tôi cũng chưa bao giờ chạm vào, bây giờ thấy chị Duyên mượn dùng, tôi lại muốn xem thử xem nó có gì khác lạ không.
Mở máy ra xem, lại thấy hiển thị ô nhập mật khẩu. Mật khẩu là gì nhỉ? Có phải là ngày sinh của chồng tôi không?
Nghĩ nghĩ tôi bấm đại ngày sinh của chồng tôi vào, ô, thế mà đúng thật này.
Mở được máy, tôi lướt hết mấy mục xem xem có gì đặc biệt hơn máy của tôi không. Mò mẫm một lát, tôi thấy chẳng có gì khác với máy của tôi cả, ngoài những mục liên quan đến công việc của anh thì còn lại đều rất quen thuộc. Có chút nhàm chán, tôi lại mở mục hình ảnh ra xem, trong hình ảnh có mục yêu thích với hình trái tim làm biểu tượng. Tự dưng có chút tò mò, tôi liền ấn vào xem thử. Đập vào mắt tôi là bức ảnh rất đẹp, người trong ảnh là chồng tôi và... chị Duyên.
Bọn họ mặc đồ bơi, chụp ở bãi biển lại còn ôm nhau rất là thân mật và tình tứ. Chẳng hiểu sao khi nhìn thấy bức ảnh này, cả người tôi lại đột nhiên nóng rần lên, cảm giác nghẹn nghẹn như muốn phát hỏa. Hít một hơi, tôi lại phải tự trấn an bản thân mình một lát. Đây dù sao cũng chỉ là một bức ảnh, có thể là bọn họ đi du lịch cùng nhau nên...
Mẹ nó, chụp ảnh thì cũng không nói đi, sao lại còn lưu vào mục yêu thích? Càng nghĩ càng cảm thấy mờ ám quá mức đi mà.
Tôi đóng máy laptop lại, cảm giác bực mình không xua đi được. Đúng là tôi và chồng tôi là hôn nhân gượng gạo và ép buộc, trước khi cưới nhau chồng tôi cũng không phải không có tình cũ. Nhưng tình cũ thà là khuất bóng khuất dạng tôi sẽ không bực bội như bây giờ, chưa kể chị Duyên lại còn ở chung một nhà với bọn tôi nữa. Mà cái mụ Duyên này... nhìn cỡ nào cũng thấy không phải là người đơn giản.
Bụng tôi tự dưng lại quặng lên đau nhói, tôi phải ôm bụng rồi xoa bụng vỗ về. Chắc là do tâm trạng kích động quá nên bụng mới đau như thế này, chắc là do con tôi cũng không vui...
Hít mấy hơi, tôi bước lên cầu thang rồi đi lên trên phòng nằm nghỉ. Chả hiểu sao bụng càng lúc càng đau... bước được mấy bước mà gần như vã hết mồ hôi hột. Khó khăn lắm mới bước lên được đến trên, vừa ngước mặt lên nhìn, tôi lại thấy hình ảnh của mình trong tấm kính treo cuối tường. Mẹ ơi, giật hết cả mình... tôi cứ bị tấm kính này dọa mấy lần, lần nào cũng bị hù đến dựng cả tóc gáy.
Đã đau bụng lại còn bị doạ giật mình, tôi gần như không đi thêm được bước nào nữa. Đứng vịn tay vào tường, cảm giác thân dưới dường như có gì đó vừa chảy ra... không nhiều nhưng rò rỉ vô cùng khó chịu. Mồ hôi trên trán bắt đầu tuôn ra, tay tôi ôm bụng, môi thì cắn chặt vì quá đau. Thật sự đau quá... đau đến mức không chịu đựng nổi nữa rồi... đau quá đi mất.
Tôi ngã người ngồi sụp xuống đất, cố dùng sức hét lên thật to:
- Cứu... cứu tôi với... đau quá... đau quá...
Kêu được mấy tiếng, tôi lại thở dốc ra vì mệt và đau. Cũng may là chị bếp nghe thấy, chị ấy phi từ dưới nhà lên rồi ôm lấy tôi kêu gào:
- Bà ơi... bà đâu rồi... cứu mợ nè bà ơi.
Cả mẹ chồng tôi và chị Duyên đều chạy ra xem tình hình, thấy tôi ngồi bệch xuống sàn nhà, mẹ chồng tôi thì đỡ tôi dậy, chị Duyên thì chạy xuống dưới nhà gọi taxi. Trong cơn đau mê mang, mọi người đang đỡ tôi đi xuống cầu thang thì tôi lại vô thức đưa mắt nhìn vào tấm kính ở cuối tường. Chẳng hiểu sao tôi lại rùng mình lên mấy cái... cảm giác quá mức ghê rợn.
Ngồi trên taxi, mẹ chồng tôi và chị Duyên thay phiên nhau trấn an tinh thần tôi. Tôi biết, tôi biết cơ thể của tôi thế nào, tôi... tôi biết rõ lắm.
Đưa tay ôm lấy bụng, nước mắt tôi lại vô thức chảy dài. Hy vọng trời cao thương xót cho mẹ con tôi một lần nữa. Cố cúi đầu nhìn xuống bụng mình, miệng tôi thì thầm run rẩy:
- Cố lên con yêu, mẹ con mình cùng cố lên nào!
Sau khi được đưa đến bệnh viện, tôi vì đau quá mà ngất đi... chẳng còn biết gì nữa cả. Trong cơn mơ, tôi thấy... có một thiên thần vừa phất đôi cánh rời đi... tôi với tay níu lại nhưng thiên thần nhỏ vẫn bay đi mất...
.....................
Tiếng chuông điện thoại làm cho tôi tỉnh dậy, mùi hương nồng đặc xông tới, pha lẫn có cả mùi tanh của máu. Tôi chớp mắt mấy cái, một cơn đau dồn dập từ bụng truyền đến khiến cho người giỏi chịu đựng như tôi cũng phải cau mày.
Chợt bên tai có giọng nói thân thuộc vang đến:
- Út... Út à!
- Mẹ!
Mẹ tôi đứng bên cạnh giường, hốc mắt bà ửng đỏ như là vừa khóc xong. Tôi nhìn bà rồi lại nhìn một vòng quanh căn phòng hiện tại, mấy loại nước truyền cứ thi nhau truyền nhỏ giọt vào cơ thể tôi... như là muốn an ủi tôi, như là muốn vỗ về tôi... đừng để rơi nước mắt.
Ở dưới bụng vẫn còn đau lắm, đau như kiểu đau bụng đến tháng nhưng là đau gấp 10 lần như vậy. Dự cảm không tốt càng lúc càng hiện rõ, tôi không nói gì chỉ lặng lẽ cảm nhận sự thật.
- Út... có thấy đói không con?
Nghe giọng mẹ run run hỏi đến, lòng tôi tự dưng lại nặng trĩu đau đớn. Tôi nhìn bà, cất giọng khàn khàn khẽ hỏi:
- Con của con... mất rồi hả mẹ?
Mắt mẹ tôi lại rưng rưng, bà không trả lời mà chỉ dám gật đầu lảng tránh.
Nhận được câu trả lời của bà, tôi như người bị sét đánh, cổ họng nghẹn ứ không nói được cái gì. Nhấc cánh tay không cấm dây truyền, tôi sờ lên bụng rồi vỗ nhè nhẹ, giọng tôi run rẩy đến lạc hẳn đi:
- Xin lỗi... mẹ xin lỗi!
Dứt lời, mẹ tôi ngồi xuống ôm chầm lấy tôi rồi an ủi. Bà ôm tôi rất chặt, vừa nói vừa khóc như lúa mất mùa. Ấy vậy mà tôi đây lại sắt đá đến mức không rơi được giọt nước mắt nào. Mặc dù đau lòng đến độ gần như không chịu được nữa nhưng tôi lại không thể khóc, một chút nước mắt cũng không ứa ra được.
Mãi đến tối, khi không có ai trong phòng, tôi mới lặng lẽ thu mình phá vỡ lớp vỏ bọc mạnh mẽ ấy. Tôi nỉ non như là nói với chính mình cũng như là nói với đứa con tội nghiệp của tôi...
- Mẹ xin lỗi... nếu được... con hứa phải quay lại với mẹ nhé!
Tiếng tin nhắn điện thoại “ting ting” vang lên, tôi lặng lẽ sửa soạn lại cảm xúc trong lòng mình. Ấn xem tin nhắn, trong điện thoại hiện lên một dòng tin:
“Anh đang đến bệnh viện, em đừng khóc.”
Khóc? Tôi nào có khóc đâu, tôi... tôi không khóc!
.....................
Lúc anh đến bệnh viện cũng đã hơn nửa đêm, cũng may là bệnh viện tư nên anh được vào luôn không phải đợi đến sáng. Anh đến, tôi vẫn thức nhưng lại vờ là đã ngủ. Tôi nghe được tiếng anh nói chuyện với mẹ tôi, tôi cũng nghe được giọng mẹ tôi run run vì khóc. Khẽ thở dài, mẹ tôi là người dễ xúc động, lần này chắc là bà đau lòng về tôi nhiều lắm.
Quân Trực ngồi xuống cạnh tôi, tôi cảm nhận đuợc anh đang vuốt ve cái bụng bằng phẳng của tôi. Mãi lâu sau mà tôi vẫn không nghe anh nói gì ngoài mấy tiếng thở dài mệt mỏi. Lòng tôi như thắt lại, tôi đột nhiên chợt nhớ... anh cũng là ba của con tôi... anh cũng đau lòng giống như tôi vậy...
Hí mắt ra nhìn anh, tôi nhìn thấy gương mặt mệt mỏi cùng bất lực không giấu đi đâu được. Lòng tôi chợt nghĩ... bọn tôi là hai người xa lạ, lại vì một đứa bé mà ép buộc phải ở bên cạnh nhau. Bây giờ... đứa bé cũng không còn nữa... bọn tôi... không còn gì ràng buộc nhau nữa rồi...
Ly hôn... là quyết định sáng suốt và hợp lý nhất dành cho tôi và anh. Không có sự ràng buộc, không nhất thiết phải ở bên cạnh nhau nữa, đúng không