Tôi ở bệnh viện ba hôm là được xuất viện về nhà, trong ba hôm ở viện, Quân Trực hầu như không có đi làm, anh lúc nào cũng có mặt trong phòng bệnh. Mẹ chồng tôi lên thăm được bữa đầu tiên, rồi mấy ngày sau bà toàn gọi điện hỏi thăm chứ không vào bệnh viện thăm tôi nữa. Cơm bệnh viện không phải cơm cử nên chuyện cơm nước là một tay chị bếp lo hết.
Xuất viện về nhà, đáng lý mẹ ruột tôi sẽ ở lại chăm tôi đến hết tháng giống như đàn bà ở cữ nhưng mới được mấy hôm thì dưới quê có chuyện gấp, bà bắt buộc phải về. Ba mẹ tôi có ý muốn đưa tôi theo về quê để chăm sóc nhưng mẹ chồng tôi nhất quyết không đồng ý. Bà nói cứ để tôi ở đây, có bà với chị bếp thay nhau chăm sóc. Mẹ chồng tôi thế nào với tôi thì tôi cũng rõ ràng quá rồi, chỉ không biết tại sao bà lại không cho tôi về quê thôi. Chắc bà cũng giống như những người mẹ chồng khác... không thích cho dâu con về nhà mẹ đẻ.
Mất con, cuộc sống tôi mỗi ngày trôi qua rất tẻ nhạt. Tôi biết rõ là mình không thể cứ mãi như vậy được, tương lai vẫn còn phía trước, cuộc sống vẫn rất muôn màu và con tôi cũng không muốn nhìn thấy mẹ nó cứ ủ rũ buồn bã mãi như vậy. Nhưng mà, mỗi khi nghĩ đến con, tôi lại không kìm lòng mình được, cảm giác đau lòng không thể nói được thành lời. Con là ở trong bụng tôi, núm ruột của mình... mình không đau thì ai đau?!
Một tháng này, người ngoài nhìn vào thì thấy tôi vẫn ổn nhưng thực chất có ổn hay không thì chỉ mỗi mình tôi hiểu rõ mà thôi.
______________
Con Kiều với con Phụng đến thăm tôi, thấy tôi như vậy, bọn nó cũng ríu rít nói cười pha trò đủ chuyện. Chồng tôi hôm nay được nghỉ, anh ở nhà suốt từ sáng giờ để chăm sóc cho tôi.
- Hoà, tao bảo...
Con Kiều lấy trái cây từ bếp lên phòng, thái độ nó có chút khác lạ.
- Ừ sao á?
Con Kiều ngồi xuống ghế, giọng nó không mấy vui vẻ:
- Mẹ chồng mày... có tốt với mày không?
Tôi nhìn nó, cười trừ:
- Bình thường mà, sao vậy? Mẹ tao nói gì mày hả?
- Không, tao có làm gì đâu mà bà ấy nói tao, ngược lại... bà ấy đang nói mày á?
Tôi ngạc nhiên nhìn nó:
- Nói tao á? Nói gì?
- Khi nãy tao đi xuống bếp, tao nghe mẹ chồng mày đang nói chuyện với anh Trực. Bà ấy cấm không cho chồng mày ngủ chung với mày, bà bảo là gái đẻ tanh hôi.
- Rồi chồng tao nói thế nào?
Con Kiều lại lắc đầu:
- Tao không biết, có kịp nghe đâu. Đã nghe lén còn muốn nghe nhiều, mẹ chồng mày rượt tao chạy không kịp.
Tôi mím môi, đối với sự ghẻ lạnh của mẹ chồng tôi với tôi thì tôi cũng không cảm thấy ngạc nhiên hay tức giận gì cho cam. Cái tôi quan tâm là thái độ của Quân Trực kia kìa...
Thấy tôi im lặng, bọn nó tưởng là tôi đang buồn, hai đứa lại thay phiên nhau an ủi tôi đủ thứ.
- Tụi mày làm gì nói nhiều vậy, tao vẫn bình thường, tao quen rồi.
Con Phụng lại hỏi:
- Tính mày bộc trực vậy mà cũng chịu đựng được hả Hoà?
Tôi cười:
- Bình thường mày ơi, sau này mày lấy chồng rồi sẽ hiểu. Không nhịn cũng phải nhịn, không muốn nhịn cũng phải kìm lòng nhịn xuống. Mà thực ra cũng là mấy lời nói thôi, quan tâm làm gì cho nặng đầu.
- Hay, mày hay thiệt á.
- Chuyện, tao là Hoà mà.
...................
Đợi bọn bạn về rồi, tôi lại ngồi thẩn thờ trên giường suy nghĩ. Mẹ chồng đúng là mẹ chồng, tôi không chê con bà ấy thì thôi, bà ấy lại cứ xúi con trai bỏ bê vợ. Nghĩ tôi cần con bà ngủ chung ấy hả? Xuỳ!
- Em nghĩ cái gì mà thẩn thờ vậy?
Nghe tiếng anh hỏi, tôi khẽ quay sang nhìn anh, thấy anh đang đứng dựa vào tủ nhìn tôi, tôi nói:
- Anh lên rồi à? Ngồi xuống đây đi, em có chuyện này muốn nói.
Anh nhìn tôi, bước đến giường rồi kéo ghế ngồi xuống. Giọng anh đùa vui:
- Chuyện gì vậy? Sao anh nhìn em có vẻ nghiêm túc khác thường vậy ta?
Tôi không trả lời, cúi người xuống hộc tủ kéo, lấy ra một tờ giấy viết chi chít chữ. Đặt tờ giấy và cây viết lên mặt tủ, tôi nghiêm nghị nói:
- Đơn xin ly hôn em viết sẵn rồi, anh kí đi.
Quân Trực nhìn tôi, mắt anh mở to hết cỡ, giống như là không tin vào mắt mình vậy. Phải mấy giây sau, anh mới trấn tĩnh lại.
- Ý em là sao?
Tôi hít một hơi, thẳng thắn trả lời:
- Em muốn ly hôn.
- Ly hôn? Tại sao?
Với câu hỏi này của anh, tôi cơ bản là có chuẩn bị sẵn từ trước. Tôi rũ mi, khẽ nói:
- Con chung của chúng ta... không còn nữa, em nghĩ... em với anh cũng nên kết thúc. Anh cũng hiểu, bọn mình cưới nhau là vì nguyên nhân gì mà...
Anh nhìn tôi, không đợi tôi nói hết câu, anh đã thẳng thừng phản đối.
- Anh không đồng ý, chúng ta vừa mới kết hôn... bây giờ ly hôn... không được.
- Tại sao không được? Kết hôn rồi ly hôn vẫn bình thường mà, mình có yêu nhau đâu, không ly hôn thì sống chung kiểu gì.
Anh cau mày:
- Trước sống thế nào thì bây giờ sống thế ấy, nói tóm lại là anh không đồng ý ly hôn. Vừa mới kết hôn, ly hôn... bạn anh cười.
Ơ, lý do kiểu gì vậy?
- Vậy bao lâu thì ly hôn được?
- Không biết, lâu lâu chút. Muốn ly hôn thì cũng để anh chán em rồi ly hôn.
Tôi ngẩn người ra nhìn anh, vừa buồn cười vừa bực dọc với gương mặt bí xị của anh. Tôi nói:
- Lâu lâu chút là bao lâu?
Nghe tôi hỏi, anh gằn lên:
- Em chán anh lắm à mà muốn ly hôn gấp thế, bây giờ không yêu nhau thì sau này yêu. Một năm... hai năm... mình còn trẻ chứ có phải già cả gì đâu. Hay là em yêu ai rồi, không muốn sống chung với anh nữa?
- Em không yêu ai hết, em chỉ không muốn phí thời gian của anh và em thôi. Trước kia là vì con, bây giờ con không còn nữa, em thật tình không có lý do nào nữa để tiếp tục. Ly hôn cũng có gì xấu đâu, em cũng không muốn ràng buộc anh chỉ vì một tờ giấy.
Anh hết nhìn tôi rồi nhìn tờ giấy trên bàn, giọng anh tự dưng trở nên nghiêm túc:
- Em chắc chưa?
Tôi gật đầu:
- Em chắc rồi.
- Anh kí vào rồi, em có thấy hối hận không?
Tôi mím môi, lại gật đầu lần nữa:
- Không hối hận.
- Được, vậy anh kí.
Dứt lời, anh cầm cây viết trên tay rồi kí thật nhanh vào ô còn trống. Cũng không hiểu sao, khi thấy anh kí nhanh như vậy, lòng tôi lại có chút không vui...
- Mai em đem đi nộp... thủ tục chắc cũng...
- Không cần em đem đi nộp, anh kí cho em hài lòng thôi chứ anh vẫn chưa muốn ly hôn. Mà em đã hỏi ba em chưa mà quyết định ly hôn với anh?
Có chút chột dạ, tôi vội đánh trống lảng:
- Ly hôn trước đi... kiểu gì ba em không đồng ý.
Anh đột nhiên cười gian:
- Anh nghĩ là ba em sẽ bẽ gãy chân em thành trăm mảnh nếu như em thông báo ly hôn. Em cũng biết rồi đó, ba em là quân nhân, trước sau như một... đến anh hai em còn bị đánh đến gãy xương sườn thì em... nhìn em thế này, anh sợ là thân tàn ma dại quá.
Nhắc đến ba tôi, tôi đột nhiên lại run lên:
- Anh đừng nói nữa, em... em không sợ đâu. Cùng lắm thì chết trẻ chút thôi, em không tin là ba em giết em.
Anh cười lớn, lấy trong túi ra cái điện thoại, anh đưa đến trước mặt tôi rồi thách thức:
- Vậy em gọi cho ba đi, ba oke thì anh oke. Lúc anh hỏi cưới em, anh phải xin phép ba em đàng hoàng, giờ em muốn ly hôn anh... được thôi, em xin phép lại ba vợ của anh đi. Ông đồng ý thì anh đồng ý, anh là người con hiếu thảo.
Xảo quyệt thật!
Tôi có chút bực dọc liền đẩy tay anh ra:
- Thôi khỏi đi, em còn trẻ, chết sớm khó coi.
- Là em không gọi chứ không phải do anh đó.
Tôi cau mày, lầm bầm mấy tiếng:
- Vậy giờ anh nói đi, anh không chịu ly hôn sao còn kí vào giấy ly hôn?
Quân Trực nhìn tôi, nét cười đùa bỗng dưng biến mất, giọng lộ rõ vẻ nghiêm túc hiếm gặp:
- Vì em muốn anh kí nên anh sẽ kí, giấy thỏa thuận ly hôn này anh sẽ giữ, giữ để làm tin với em. Anh biết là chúng ta không yêu nhau nhưng thực lòng anh không muốn ly hôn. Anh thích em, thích con người của em, thích gia đình của em, càng thích có một cô vợ khó tính như em. Vậy nên, cho anh thêm thời gian đi, một năm thôi... có được không?
Lòng tôi khẽ run nhẹ lên một chút, giọng hơi ấp úng:
- Một năm... để làm gì?
- Để anh yêu em.
Tôi nhìn anh, nhìn rõ được sự kiên định cùng chân thành trong mắt anh. Có chút không kịp tiêu hóa, tôi lại làu bàu chống chế:
- Dẻo miệng, để em suy nghĩ đã.
Anh véo mũi tôi một cái, môi nở nụ cười:
- Không cần suy nghĩ đâu, cho anh một năm nhé, được không? Anh hứa là không làm em thất vọng.
- Có ít quá không? Em cho anh thêm một ngày nữa vậy, là 366 ngày nhé, được không?
- Được, 366 ngày... chốt kèo!
Lần này thì cả hai cùng cười, thỏa thuận coi như được thành lập. Thật ra, lúc tôi đồng ý với anh về thỏa thuận 366 ngày, tôi thật lòng không suy nghĩ gì nhiều cả. Dù gì thì cũng đã như thế, tôi muốn cho anh được tự do, anh không muốn thì tôi cũng không làm gì được anh. Tất cả là do anh lựa chọn, tôi không ép cũng không lừa gạt gì anh, chỉ hy vọng sau này... anh sẽ không hối hận.
Một năm cũng không quá dài, nếu hết một năm mà bọn tôi vẫn không thể yêu nhau, lúc đó ly hôn cũng không khiến mọi người sửng sốt. Một năm sau, hy vọng bọn tôi không gặp nhau ở tòa!
_________________
Hết một tháng nằm lỳ ở cữ, tôi được “xuất chuồng” đi học trở lại. Tôi với chồng tôi đang bước vào giai đoạn cưa cẩm hẹn hò, tình hình cũng có chút khả quan. Bọn tôi vẫn ngủ chung phòng nhưng chỗ nằm thì khác nhau. Quân Trực cũng không hay ở nhà, mà sô pha trong phòng còn êm hơn cả nệm, nhìn chung cũng không mấy thiệt thòi cho anh. Còn về chuyện mẹ chồng nàng dâu, không tính là căng thẳng nhưng cũng không phải hòa bình chim bồ câu. Chỉ cần mẹ chồng tôi không quá đáng, tôi cũng không xù lông nhím lên với bà.
Sáng tôi đi học sớm, trưa về ăn cơm rồi chiều ở nhà làm thêm. Quân Trực lịch bay dày đặc, số ngày anh ở nhà cũng không nhiều, bọn tôi cũng ít ra ngoài đi chơi. Mấy lúc anh được nghỉ, tôi và anh hẹn nhau đi xem phim, ăn uống, mua sắm, nhìn chung thì giống cặp đôi đang yêu nhau nhiều hơn là đôi vợ chồng mới cưới. Mà như vậy cũng tốt, cái gì dồn dập quá cũng không hay.
...................
Mấy hôm nay xe của chị Duyên bị hỏng bỏ sửa, thành ra hôm nào Quân Trực đi làm cùng giờ cũng giúp đưa chị ấy đến bệnh viện. Tôi thì tôi không khắt khe mấy vụ này nhưng vì chị Duyên có khúc mắc trong lòng tôi nên tôi cơ bản không thích chị ấy tiếp xúc quá gần với Quân Trực.
Sáng ra, chị Duyên đã dẻo miệng nói với chồng tôi:
- Trực, em đưa chị đi làm với, xe chị sửa chưa xong nữa.
Chồng tôi thì nhiệt tình sẵn có:
- Vậy chị chuẩn bị đi, em đưa vợ em đi học rồi em đưa chị đi làm luôn.
Chị Duyên lại nói:
- Đưa chị đến bệnh viện trước được không, chị có việc gấp.
Khiếp, đi ké còn đòi hỏi!
- Đưa chị đi trước thì Hoà trễ giờ học, chỗ hai người nghịch đường với nhau...
Đấy, chồng tôi vẫn là số 1.
- Nếu vậy để chị đi taxi, em đưa Hoà đi đi, chị tự đi làm cũng được.
Thấy mặt mũi chị Duyên bí xị, tôi cũng không muốn làm người xấu, nhỡ như chị có chuyện gấp thật thì sao, nói gì thì nói chị ấy cũng là bác sĩ mà.
- Đưa chị Duyên đi trước cũng được, em lên trễ một chút cũng không sao đâu.
Anh nhìn tôi, sau đó lại nói:
- Vậy anh đưa chị Duyên đến bệnh viện trước rồi đưa em đi học sau, em đến trễ không sao phải không?
Tôi lắc đầu:
- Không sao mà.
Nghe tôi nói vậy, Quân Trực cũng không từ chối chị Duyên nữa. Đợi bọn tôi sửa soạn xong xuôi, anh lùa lên xe đưa đi nhanh kẻo trễ.
Chạy được một đoạn gần đến bệnh viện chỗ chị Duyên làm, chồng tôi tấp vào mua mấy túi thức ăn nhanh cho tôi và chị Duyên. Anh xuống xe mua thức ăn, trên xe chỉ còn tôi và chị Duyên. Tôi ngồi ghế phụ lái, chị ấy thì ngồi ghế sau, tôi vô tình nghe được chị ấy nói chuyện điện thoại với bạn. Đại khái là bệnh viện không có việc gì gấp, chị Duyên nói gấp là gấp hẹn nhau đi ăn sáng chứ chả có việc gì lớn lao cả.
Nói chuyện xong, chị ấy mới giật mình khi nhìn thấy tôi lú đầu quay lại nhìn. Dường như mụ ấy quên luôn có tôi trên xe hoặc là chị ấy cố tình nói rõ như vậy cho tôi nghe. Mà tôi nghĩ là chị ấy quên chứ ai lại ngu đến như vậy.
Thấy tôi nhìn, chị Duyên cười trừ, giọng hơi gượng gạo:
- Tự dưng bị hủy lịch đột xuất, để chị nói Trực đưa em đi học trước nha.
Tôi cười, không muốn dòng do mà hỏi thẳng:
- Hình như không phải tự dưng bị hủy lịch, em nghe chị với bạn chị hẹn nhau từ hôm qua rồi mà.
Chị Duyên có chút lúng túng:
- Chắc em nghe nhầm rồi, chị...
Tôi cắt ngang lời chị ta, quyết định lật bài ngửa:
- Không có anh Trực ở đây, chị giải thích với em làm gì. Tai em vẫn tốt lắm, không có nghe lầm đâu. Chị gái, chị cố tình hả?
Tôi đã hỏi như vậy, bà Duyên cũng sửa lại nét mặt, thái độ kênh kênh, vừa tô son vừa nói:
- Ừ chị cố tình.
- Chị thích anh Trực?
Mụ Duyên nhìn tôi không chớp mắt, mụ ấy cũng mặt dày gật đầu đồng ý.
- Phải, chị thích cậu ấy.
Tôi cười nhạt, trong lòng cảm thấy trào phúng quá đỗi.
- Chị chắc chưa?
Mụ Duyên hiện nguyên hình là con giáp thứ mười hai cộng thêm một, một chút xấu hổ cũng không có.
- Chắc gì? Chị thích ai đâu cần em phải đồng ý?
Ố ồ, thì ra mày chọn cái chết?
Tôi liếc mắt nhìn chị ta rồi trực tiếp bước thẳng xuống xe. Bắt chiếc taxi đang đậu bên cạnh trước rồi mới đi đến mở cửa xe lôi mụ Duyên ra ngoài. Mụ Duyên tất nhiên là không chịu, thấy mụ ta vùng vằn, tôi liền gằn giọng:
- Chị muốn bây giờ đứng dậy hay là muốn bị đuổi ra khỏi nhà? Để anh Trực biết, cộng thêm cái mồm của em, em không tin là anh Trực để chị tiếp tục ở lại nhà em đâu. Đứng dậy đi, năng động lên nào!
- Em!
Tôi lôi chị ấy ra ngoài rồi lại nhét chị ấy vào trong xe taxi, vừa đẩy chị ấy vào trong tôi vừa nói với bác tài.
- Đưa chị gái của em đến bệnh viện X, đến nơi chị em trả tiền. Anh chạy nhanh nhanh chút nha, chị em bị đau bụng tiêu chảy dữ lắm, anh mà chạy chậm là đầy xe anh luôn á. Anh chạy đi, tới nơi chị em trả gấp đôi. Tới luôn bác tài ơi!
Tôi vừa nói vừa đóng cửa xe lại, thao tác nhanh chóng không đến một phút. Mụ Duyên còn đang ngơ ngác thì bác tài đã phi xe chạy mất dạng. Tội nghiệp bác tài, vì miếng cơm manh áo mà chấp nhận rủi ro, chị Duyên đúng là may mắn lắm mới gặp được chú chạy taxi có tâm với nghề như vậy. Haha!
Mụ Duyên từ cửa sổ xe nhìn trừng trừng về phía tôi, hai mắt mụ ấy mở to như kiểu muốn lấy tròng mắt dọa chết tôi vậy. Eo ôi, sợ quá cơ.
Tôi cũng không vừa gì, tôi lấy tay làm động tác cắt ngang qua cổ cảnh cáo lại chị ấy. Gớm, yêu thầm chồng người ta mà còn huênh hoang, thời thế đảo điên. Chắc lại muốn tôi đập cho một trận mới biết sợ hay sao á?!