Bởi vì họ nhìn thấy người lạ ở trong
phòng làm việc.
Người đó không phải là Dương Hạo
Quân!
“Xin chào tổng giám đốc Lê Nguyên, tôi
là Lê Phước Nam!”
Hóa ra người này là Nam Phương.
“A? Chào tổng giám đốc Nam!”
Đoàn Lê Nguyên vừa mừng vừa sợ.
Đây chính là nhân vật thần bí thứ hai của
tập đoàn Minh Cường.
Ngay cả Phùng Ngọc Hân cũng gặp
chưa được vài lần.
Vậy mà anh ta lại tự mình đến đây!
Người nhà họ Trịnh cũng đã từng nghe
nói vê Lê Phước Nam.
Họ khϊế͙p͙ sợ không thôi!
Lê Phước Nam tự mình đến đây như vậy
có thể nói là rất coi trọng Đoàn Lê Nguyên.
Mặt khác họ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không phải Dương Hạo Quân là được!
Vừa rồi họ đều bị dọa sợ.
“Tổng giám đốc Lê Nguyên, thời gian
trước công ty giao cho cô nhiệm vụ mở rộng
thị trường điện tử! Ông chủ rất coi trọng cô
nên cố ý phái một đoàn đội đến đây giúp đỡ
côi
Nam Phương nói.
“Vậy thì thật sự là quá tốt rồi!”
Đoàn Lê Nguyên cười nói.
Có tập đoàn Minh Cường làm hậu thuẫn
thì cô lại càng có lòng tin.
“Được rồi, lát nữa đoàn đội sẽ đến gặp
côi! Tôi đi trước”
Nam Phương nhanh chóng rời đi.
“Ha ha ha, tôi nói nhân vật mà không ai
có thể chọc nổi là ai chứ? Hóa ra là ông chủ
của tập đoàn Minh Cường!”
“Lê Nguyên, cháu phải làm cho thật tốt,
mọi người sẽ ủng hộ cháu hết sức! Bây giờ
nhìn lại mới thấy mọi người đã đánh giá thấp
tiêm lực của cháu.”
“Tương lai cháu tuyệt đối sẽ là sự tôn tại
cao nhất ở cả tỉnh Giang Nam!”
Đám người nhà họ Trịnh rất là phấn khởi.
Ngô Thị Lan võ ngực nói: “May là bà đã
sớm để cháu ly hôn với Dương Hạo Quân!
Dựa vào thành tựu trong tương lai của cháu
Dương Hạo Quân ở bên cạnh sẽ làm liên lụy
tới cháu! Sau đó sẽ là phiên phức!”
“Bà nội (Mẹ) thật là sáng suốt!”
Đám người nhà họ Trịnh không khỏi
khen ngợi ánh mắt của Ngô Thị Lan.
Đoàn Hồng Thái và Trịnh Nhã Uyên cũng
vui mừng nói: “Ly hôn là đúng rôi!”
“Dương Hạo Quân hoàn toàn không xứng
với em! Đúng rồi, không phải cậu ta nói cậu
ta sẽ giải quyết chuyện này sao? Người đâu
rồi?”
Trương Văn Thống đột nhiên nhớ tới
Dương Hạo Quân.
“Đúng vậy! Thằng cha này sẽ bịa chuyện
——————–