CHƯƠNG 7
Xích Du cởi y phục xong, đùi kẹp chặt ngồi trên mặt đất, hai tay che hai tiểu hồng quả trước ngực mình lại, cố gắng khiến cho ba điểm không lộ ra.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng trước mắt càng thêm hồng thấu, thân thể của Xích Du cũng phiếm một màu hồng phấn nhàn nhạt, khuôn mặt của Lưu Ngân tuy vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt lại trở nên nóng cháy.
Nhìn cái gì mà nhìn! Xích Du quả thực chịu không nổi ánh mắt như vậy của y, như thế tựa hồ khiến dược tính của Chu Dục phát tác càng nhanh, giữa hai đùi của y đã bắt đầu ngứa ngáy.
Hu hu … Dưới tình huống này không thể bị ảnh hưởng được!
“ Đi lên giường. ” Thanh âm lạnh băng tiếp tục vang lên.
“ Cái gì?? Người ta, người ta không có sức để đi mà … ” Thực sự bị công rồi, hu hu … Kì thực nguyện vọng của ta chính là được làm công công đó. Nghĩ đến tiểu hoa cúc của mình sắp bị người ta đâm vào rút ra, Xích Du không nhịn được rớt nước mắt vĩnh biệt nó.
Ha! Khóc liền càng giống!!
Lưu Ngân bất giác nở nụ cười thỏa mãn, sau đó miệng thì thầm niệm chú ngữ, dùng ngón tay vẽ ra một đường cong.
“ Oa! Mẹ ơi!!! ”
Xích Du đột nhiên cảm thấy chính mình bị người ta đạp một phát, theo đường cong Lưu Ngân vẽ bay tới chiếc giường trong động.
“ Đau đau đau đau đau —— ” Gã dùng tư thế cực xấu té ngã trên giường, Xích Du không nhịn được thầm chửi, chiếc giường này vậy mà lại cứng tới mức đụng đau gã.
Xích Du vểnh mỹ đồn ( mông đẹp ) trên giường, thân thể thực sự yếu ớt đến mức không thể động đậy, tư thế mê người đối diện với Lưu Ngân ở phía sau, đành phải cam chịu dùng tiểu hoa cúc nhìn y.
Hu hu Một đời yêu quái anh danh, toàn bộ đều bị hủy trên tay của ta.
“ Thực xấu!! ” Kẻ bị tiểu cúc hoa hồng nhạt đáng yêu đối diện lại cảm thấy chướng mắt, đi tới bên giường, một tay nhẹ nhàng dùng sức điều chỉnh tư thế để người trên giường đối diện với mình.
Nhưng không ngờ Lưu Ngân lại nhìn thấy một khuôn mặt đầm đìa nước mũi: “ Ngươi khóc cái gì?? ”
Còn chưa tiến vào đã khóc, nếu tiến vào rồi thì không phải sẽ kêu trời gọi đất sao!?“ Hic hic! Người ta … Người ta ở phía dưới mới bị đụng hic … ” Đau đớn nói, tiếng khóc của Xích Du cũng nhiều thêm, ngón tay đồng thời chỉ tới chỗ bị đau bên dưới.
“ Hừ! Vểnh cao như vậy trách sao không bị đụng! ” Nhìn xuống tiểu nha đầu ( cái … của em Xích Du ) sưng đỏ lộ ra giữa hai chân kẹp chặt, Lưu Ngân hả hê cười lạnh, “ Bằng không … Ta giúp ngươi cắt đi là được! Ha ha! ”
“ Đừng! Đừng!! Tôi còn muốn giữ lại! Đại nhân tha mạng!! ” Sợ y thực sự cắt mất bảo bối của mình, Xích Du nhanh chóng co chân che bảo bối quan trọng vào giữa hai chân.
“ Ha ha … Ngươi muốn ta giữ nó lại cũng có thể, lại đây liếm của ta!! ” Một tay của Lưu Ngân kéo đầu của gã tới trước đùi của mình, giọng điệu hờ hững mà gian tà.
Hu hu … Liếm?? “ Người ta không biết … Chưa từng làm … ” Nín khóc, Xích Du ngẩng đầu, dùng đôi mắt hoa đào đối diện với khuôn mặt lạnh lùng kia, tư thế cơ thể theo đó chuyển thành dáng vẻ quỳ xuống.
“ Không biết thì học! ” Kéo sát mặt Xích Du vào gần hạ thân của mình, kiếm trong tay chuyển qua nộn nha hơi vểnh giữa hai đùi, “ Bằng không … Ta liền cắt rụng vật nhỏ này!! ”
“ Đừng … Đại nhân tôi làm ngay đây!! ” Hức! Kẻ thiện bị kẻ ác khi, kẻ chịu bị kẻ công công.
Cái miệng nhỏ đỏ thắm mở ra, Xích Du chầm chậm tiến vào gần nơi tỏa ra độ nóng và mùi vị đặc biệt.
Cái mũi thẳng trước tiên chạm vào nơi nguồn nhiệt lộ ra, sau đó gã dọc theo nơi này chuyển động lên trên, lại chạm vào một nút thắt.
Cái miệng mở ra bắt đầu kéo nút thắt nọ, đây là kĩ xảo ngày nào đó Xích Du tới kĩ viện lén học trộm được, chỉ là đó vốn là kĩ xảo được dùng trên người tiểu thụ …