Con Rết Tinh Và Vu Sư Đại Nhân

Chương 8: Chương 8




CHƯƠNG 8

Nút thắt có chút chặt khiến Xích Du tốn không ít thời gian … Tới khi gã thành công cởi được nó … Quần trong đã sớm bị nước bọt của gã làm ướt không ít, nhưng chủ nhân của gã lại chẳng phản ứng chút nào.

“ Kĩ xảo thật tệ hại! Lại nói … Ta không chỉ hoàn toàn không hưng phấn mà còn chẳng có cảm xúc gì hết. ” Quả nhiên Lưu Ngân bắt đầu phàn nàn.

Hu hu … Người ta là lần đầu mà …

Nhưng mà vì sao bên dưới một khuôn mặt của tiểu thụ lại có điều kiện của tiểu công cơ chứ??

Bất đắc dĩ vươn cái lưỡi hồng ra, Xích Du e lệ liếm lên nhiệt căn cực đại kia, hai tay duỗi ra nắm lấy căn bộ cực lớn.

Chiếc lưỡi hồng từ phía trước tiền đoan của nhiệt căn trượt vào giữa, sau đó lại trượt đến căn bộ, tiếp đó từ đầu quay lại một lượt … Cho đến tận khi nhiệt căn cương lên sau đó rải đầy những gân xanh phấn khích.

“ Làm rất tốt! Nào … Ngậm nó vào. ”

Nghe lời hàm chứa nhiệt căn đã cương cứng kia vào trong miệng, tuy vật cực đại của y làm Xích Du cảm thấy khó chịu, nhưng vì lo lắng cho bảo bối của chính mình, gã vẫn cố nén cảm giác khó chịu bắt đầu động tác phun ra nuốt vào.

Không bao lâu sau … Nước bọt của gã đã trải đầy khiến thứ cực đại kia càng cương cứng, hơn nữa đỉnh khẩu còn bắt đầu tiết ra thể dịch, đến cả động tác hàm duyện của Xích Du cũng bị chiếc lưỡi hồng lôi cuốn.

Xích Du hiển nhiên càng làm càng quen tay, vẻ mặt trầm mê chẳng chút nào giống với bị uy hiếp.

Quả nhiên … Là tiểu thụ trời sinh!

Mà Lưu Ngân hưởng thụ sự phục vụ bắt đầu bất giác thấp giọng rên rỉ.

Xích Du càng cố gắng liếm duyện, thứ kia càng trở nên cương cứng nóng bỏng, chiếc lưỡi hồng men theo đâm trạc vào chỗ lõm nơi đỉnh khẩu.

Đột nhiên, thứ kia rung động kịch liệt —— Một dòng dịch thể nồng đậm phun trào, toàn bộ bất ngờ chui sạch vào trong bụng của Xích Du.

Cái gì?? Ta … Ta … Vậy mà ——

Cực kì kinh hãi, Xích Du rời khỏi nơi vừa phát tiết hết thể dịch, nét mặt hoảng hốt.

“ Kĩ xảo của ngươi rất tốt. ” Giống như khen món ăn rất ngon, Lưu Ngân vẫn lãnh đạm như trước.

Nhìn đôi mắt hoa đào phiếm lệ, bên miệng còn lưu lại sợi tơ màu trắng bạc của Xích Du, Lưu Ngân cười lạnh.

Sau đó … Ánh mắt của y hướng xuống phía dưới, dừng lại.

Theo ánh mắt của y nhìn xuống hai chân đang quỳ của mình, Xích Du biết thứ gì đã thu hút ánh mắt của y.

Hu hu … Người ta … Người ta vậy mà … Cũng tiết rồi.

Hơn nữa còn chẳng hay biết tí nào … Hu hu … Mặt mũi đàn ông của ta, hức!!

Nhìn chồi non ướt đẫm, Lưu Ngân bắt đầu ha ha cười.

Mẹ ơi!! Y nhất định là lại có ý tưởng xấu xa gì rồi.

Chẳng biết tại sao Xích Du lại biết y muốn làm chuyện cực kì tồi tệ nào đó với gã.

Tuy nhiên … Gã vừa nuốt thứ kia của người khác đã là chuyện cực kì tồi tệ rồi.

Chỉ thấy Lưu Ngân lấy thứ gì đó từ ngực ra, một thứ có hình dáng tương tự với thứ cương cứng gã vừa ngậm trong miệng, ở phía đuôi căn bộ cứng rắn nối liền với một chiếc kim hoàn.

Mẹ ơi!! Không thể nào … Nhìn thấy thứ ở trên tay Lưu Ngân, Xích Du hoảng hốt nhíu mi.

Nếu có thể trốn, gã thật sự muốn trốn đó … Hu hu …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.