“Tiểu Bát, tại sao ngươi lại… biến thành nữ nhân?”
Lời nói của
Dận Chân không thể nghi ngờ là giẫm vào nỗi đau của Bát gia, một cái ôm
tốt đẹp cứ như vậy bị Bát gia đẩy ngay chẳng hề khách khí.
“Ngươi nghĩ ta muốn như thế sao? Đều là hoàn hồn, tại sao để cho gia biến
thành nữ nhân, tại sao đời trước ngươi được ngôi vị hoàng đế, đời này
vẫn là long tử phượng tôn [1]?
Bát gia thực buồn bực, nếu chỉ có
chính mình, như vậy thì không cần so sánh. Nay Tứ ca cũng xuyên về, y
không thể không buồn bực, người so với người tức chết mà.
Chỉ là
Bát gia không nghĩ tới, biểu tình tức giận trẻ con này ở trên khuôn mặt
Phú Sát thị lại làm cho Tứ gia cảm thấy vô cùng đáng yêu, không nhịn
được bật cười.
“Tứ ca…” Thanh âm của Bát gia lộ ra hung hăng uy hiếp, đương nhiên hiệu quả đối với Ung Chính gia cũng không quá tốt.
“Được rồi được rồi, là Tứ ca sai.”
Dận Chân hiếm khi chịu thua làm Dận Tự không biết làm sao, từ khi nào mà Tứ ca biết giải thích nhận sai. Những chuyện rối rắm đời trước lập tức ào
vào trong trí óc, nhất thời khiến Dận Tự có chút đau lòng.
“Tiểu Bát.”
“Ừm?”
“Còn trách Tứ ca sao?” Dận Chân khẽ cau mày, cuối cùng vẫn hỏi ra vấn đề
này. Dận Tự hơi tự giễu cười nhẹ một tiếng, cảm thấy đầu lại hơi đau,
liền dựa vào mép giường, nhìn Dận Chân, “Làm sao có thể không trách?
Nghĩ đến tiểu Cửu đi trước ta một bước, nghĩ đến phúc tấn bị Tứ ca tốt
của ta nghiền xương thành tro, nghĩ đến tiểu Thập, tiểu Thập Tứ bị nhốt
nửa đời người…”
Dận Tự không nói thêm nữa, bởi vì y nhìn ra Dận
Chân có dấu hiệu tức giận. Y thầm cười buồn, quả nhiên vẫn là tính tình
đế vương không cho phép người khác nói mình không đúng.
“Trong
lòng ngươi, những người này vĩnh viễn là quan trọng nhất sao?” Dận Chân
nhìn chằm chằm vào mắt Dận Tự. Hắn không biết tại sao mình lại hỏi vấn
đề này, chẳng lẽ còn chờ mong người nọ nói ra đáp án mà bản thân muốn ư?
Dận Tự không biết suy nghĩ trong lòng Dận Chân, cười lạnh nói: “Trong lòng
Tứ ca không phải cũng chỉ có Thập Tam mới là huynh đệ chân chính sao?
Tiểu Cửu vì giúp ta mà tan hết gia tài, buông tha tính mạng, tiểu Thập
bởi vì ta mà không có tuổi già tự do. Chẳng lẽ bọn họ không xứng là
người quan trọng nhất của ta?”
“Tiểu Bát…” Dận Chân nhìn vẻ mặt Dận Tự mà đau lòng không thôi, cũng biết chẳng thể nào cãi lại.
Lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng Dận Tự âm thầm phát khổ, không phải đã
quyết định thôi dây dưa những chuyện kia sao? Huống hồ chính mình đâu
thực sự trách hắn, bất hạnh của tiểu Cửu, tiểu Thập còn không phải do bị mình liên lụy. “Là đệ đệ nặng lời, đều là ân oán đời trước, còn nói đến làm gì. Hơn nữa, ta đâu phải không hiểu khó khăn của ngươi. Người khác
nói ngươi tàn nhẫn, nhưng Thiên gia [2] vốn không tồn tại nhân từ.”
Dận Chân không biết phải nói với người đối diện như thế nào về tình cảm
phức tạp của bản thân, nhưng ít ra kiếp này bọn họ còn có thể gặp lại,
đây đã là trời cao ban ơn.
“Tiểu Bát, đời này Tứ ca tuyệt đối không làm tổn thương ngươi nữa. Ta cam đoan.”
Dận Tự bị bộ dáng trịnh trọng của Dận Chân làm cho buồn cười. “Đệ đệ đời
này chắc chắn sẽ không tranh giành với ngươi.” Bát gia bất đắc dĩ nhìn
chính mình một cái. “Đại Thanh triều chúng ta hẳn là không cho phép có
một Võ Tắc Thiên đi.”
Dận Chân kéo Dận Tự lại, ôm chặt vào trong lòng, ghé vào lỗ tai y nói: “Vậy tiểu Bát cứ làm phúc tấn của Tứ ca là được rồi.”
Dận Tự bị Tứ ca xưa nay đứng đắn của mình đùa giỡn một hồi, hai tai đã bắt
đầu nóng lên, nâng tay muốn phản kích một chút, nhưng vừa thấy bàn tay
thon nhỏ trắng nõn của bản thân thì đành cam chịu số phận mà buông
xuống.
(Lúc này, ở trên trời, Nguyệt lão nhìn hai người nói
chuyện qua thủy kính, âm thầm mắng hai tên ngốc kia, đã sắp xếp đến nước này rồi mà còn chưa nói rõ ràng. Nguyệt lão hơi buồn bực, nhân duyên
của hai người đó là trời định, kiếp trước hai người đều là nam tử nên
không được, kiếp này nói thế nào cũng phải giải quyết cho xong. Vì thế
Nguyệt lão bắt đầu tính toán làm cho ai xuống tiếp.)
“Đúng rồi,
tiểu Bát, ngươi trở về khi nào? Trong trí nhớ của Vĩnh Dung hình như
không có chút kí ức nào liên quan tới vị phúc tấn này.”
“Chỉ sớm
hơn ngươi một ngày. Cháu trai tốt này của ngươi cũng là một đứa sủng
thiếp diệt thê [3]. Nữ nhân vừa rồi mới là người trong lòng của hắn, hơn nữa trong bụng còn có chắt trai của ngươi nữa đấy.”
Dận Chân
nghĩ đến nữ nhân kia liền một trận ác hàn. Từ trước đến nay hắn chán
ghét nhất chính là loại nữ nhân hơi một chút là khóc nỉ non như thế.
“Vậy sau này Tứ ca chuyên sủng một mình ngươi được không?”
Dận Tự không nói gì, liếc Dận Chân một cái trắng mắt, trong lòng nghĩ Tứ ca
càng ngày càng không biết điều, chẳng lẽ bị Vĩnh Dung lây bệnh? Bản thân thật vất vả quyết định cùng hắn chỉ làm huynh đệ, không dưng nói với
mình những lời trêu chọc này làm gì? Hiển nhiên, Bát gia từ đời trước đã không quá nhạy bén với chuyện tình cảm sẽ không nghĩ đến trong lòng Dận Chân tồn tại tâm tư giống y.
“Thấy gia biến thành nữ nhân thì
tiện đùa giỡn có phải hay không? Cẩn thận gia mất hứng dằn vặt đám con
cháu của ngươi.” Nói đến đây, hai người đều nghĩ đến cái tên không biết
điều Hoằng Lịch kia. “Tứ ca, nếu sớm biết ngươi có đứa con trai xuất sắc như vậy, năm đó gia sẽ không tranh với ngươi, nhìn con trai tốt của
ngươi đánh bại cơ nghiệp Đại Thanh chúng ta là được.”
Dận Chân
biết lão Bát là đang châm chọc hắn, nhưng sự thật Hoằng Lịch làm hắn mất sạch mặt mũi. “Trước đây ta nhận thấy Hoằng Lịch rất tốt, không nghĩ
tới càng ngày càng hoang đường. Nếu ta và ngươi đã đến nơi này, vậy
không thể tiếp tục nhìn tiểu tử kia hồ đồ.”“Gia chỉ sợ Tứ ca ngươi mềm lòng luyến tiếc con.”
“Hừ, tiểu Bát cảm thấy Tứ ca sẽ là người dễ mềm lòng sao?”
Dận Tự co rút khóe miệng. Quả thực, nếu Ung Chính gia là người mềm lòng,
vậy chẳng tìm ra được ai nhẫn tâm. Con trai thì thế nào, lúc đó Hoằng
Thời không phải con trai hắn?
“Hôm nay ở bãi săn rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Không muốn tiếp tục kéo đến ân oán kiếp trước, Dận Tự đành phải chuyển đề tài.
“Đoạn kí ức này của ta có chút trống, chỉ nhớ rõ là ngựa nổi điên làm Lục a
ca bị ngã hôn mê bất tỉnh. Sau đó ta liền chiếm thân thể hắn.” Nói đến
đây, Ung Chính gia thở dài: “Mà Hoằng Lịch đối với con trai này cũng
không quá quan tâm, ngược lại rất để ý đến nữ tử mà Ngũ a ca bắn trúng.
Nàng ta còn cầm theo tín vật. Xem ra là nợ phong lưu [4] mà tiểu tử
Hoằng Lịch để lại mười mấy năm trước.”
Dận Tự cũng có chút vô
lực, thở dài: “Tứ ca, ngươi làm sao sinh ra đứa con trai như Hoằng Lịch
vậy? Tiểu tử này lắm tật xấu như thế là ở đâu ra, thích làm lớn hám công to, tự cho là anh tuấn kiệt xuất các loại.”
Vì thế, Ung Chính
gia cùng Bát gia đều buồn bực. Nếu không phải chắc chắn đây là con ruột, hắn cũng thật sự hoài nghi là mình bị tráo con rồi.
“Nghe nói
tiểu Hoằng Lịch định đem Lục a ca làm con thừa tự [5] cho Dận Hi, Nhị
Thập Nhất… đệ?” Dận Tự tự giễu kéo khóe miệng, đệ đệ này sinh ra vào năm Khang Hi thứ năm mươi thì phải. Khi đó bọn họ đâu có chú ý tới thằng
nhóc này.
“Ừ. Quả thật là vậy! Chỉ là còn muốn chờ Nữu Hỗ Lộc thị trở về mới định đoạt, dù sao cũng phải có nghi thức dòng họ, mà Thập
Nhị cũng chưa chắc đã gật đầu đồng ý đâu.”
“Nếu là như thế, tiểu
tử Hoằng Lịch này sao còn cho con gái của Phó Hằng làm phúc tấn Vĩnh
Dung? Gia tộc Phú Sát thị có thể coi là có uy vọng và trung với hoàng đế nhất đương triều, thế mà tiểu tử kia lại định để đứa con này làm con
nuôi. Hắn phải biết rằng một gia tộc không thể có hai phúc tấn hoàng tử
chứ? Tứ ca à, chỉ thị của tiểu Hoằng Lịch nhà ngươi thật đúng là đặc
biệt.”
Dận Chân đen mặt, im lặng không nói gì, trong lòng bắt đầu tính toán phải trừng trị Hoằng Lịch như thế nào.
“Nhưng mà lại nói tiếp, Vĩnh Dung này cũng là một đứa không tệ, chỉ tiếc mẫu
phi là người Hán, huyết thống không đủ, nếu không so về bộ dáng hay năng lực đều hơn Ngũ a ca kia nhiều.”
“Ừ, quả thực có thể nói là tốt. Tuy rằng hầu hết tâm tư đều đặt ở học vấn sách vở, nhưng vẫn có thể đảm đương công việc.” Dận Chân cảm thấy được an ủi, cũng đánh giá một chút
về đứa cháu trai rất có duyên với mình này. Cuối cùng vẫn còn một đứa có ít bản bản lĩnh, nếu đứa cháu nào cũng giống Vĩnh Kì, hắn đây căn bản
không còn tí mặt mũi nào.
“A, nhưng mà ánh mắt chọn nữ nhân của
Vĩnh Dung trái lại cùng Hoằng Lịch giống nhau như đúc.” Bát gia nghĩ đến đời trước mình bị khinh bỉ, tất nhiên không quên kích thích Tứ ca tốt
của y một chút.
“…” Dận Chân lập tức đen mặt. Khả năng nói lời ác độc của tiểu Bát quả nhiên không lui bước mà.
Dận Tự tìm một vị trí thoải mái trong lòng Dận Chân rồi nằm xuống. Tình
trạng đau đầu trước đó không hề giảm bớt, ngược lại đang có xu thế càng
thêm nghiêm trọng, y đành nhắm mắt, nâng tay xoa thái dương.
Dận
Chân phát hiện ra tư thế của hai người có chút ái muội, thân thể không
khỏi cứng lại. Hắn cúi đầu nhìn sắc mặt Dận Tự có chút khác thường, tay
đặt lên trán y xem xét, trong lòng bối rối. “Làm sao vậy? Có chỗ nào
không thoải mái sao?”
Dận Tự miễn cưỡng mở mắt, lắc đầu: “Thân
thể của Phú Sát Linh Thư không tốt lắm, hôm qua bị cháu trai của ngươi
làm cho tức giận đến ngất đi, thế nên gia mới ở trong thân nữ tử một
cách kì lạ như vậy. Nhưng mà cũng không có bệnh gì, chỉ là hiện tại cảm thấy choáng váng.”
Dận Chân đau lòng cầm tay Dận Tự, sau đó nhẹ nhàng giúp y xoa hai bên thái dương: “Hay là gọi thái y đến xem một chút.”
Dận Tự cảm thấy bàn tay to của Dận Chân ấn thực thoải mái, cũng chầm chậm
nhắm mắt, bắt đầu buồn ngủ, mơ mơ hồ hồ nỉ non: “Không cần, gia sợ ồn…
Cứ như vậy, thực thoải mái…”
Dận Chân nhìn người trong lòng mình
ngủ giống như một con mèo lười, cũng nhịn không được mà cười càng thêm
nhu hòa. Rốt cuộc chờ y ngủ say, hắn nhẹ nhàng chỉnh tư thế giúp y nằm
thoải mái. Vụng trộm hôn nhẹ lên khóe miệng người kia, hắn dập tắt ngọn
đèn trong phòng, cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
**********************************
[1] long tử phượng tôn: con cháu hoàng gia
[2] Thiên gia: chỉ hoàng tộc
[3] sủng thiếp diệt thê: cưng chiều vợ lẽ, lạnh nhạt thậm chí đối xử không ra gì với vợ cả
[4] nợ phong lưu: ý chỉ con riêng do vụng trộm với người khác sinh ra
[4] con thừa tự: Đứa con thừa hưởng tài sản của ông cha để lại và chăm lo
việc thờ cúng (Ở đây là nói muốn để Lục a ca làm con nuôi nối dõi hương
hỏa nhà khác, vẫn là người trong hoàng tộc nhưng không còn là con vua
nữa.)