Con Số Quân Đoàn Tái Tụ Hoàn Châu

Chương 4: Chương 4: “Phúc Tấn” Được Sủng Ái




Thời điểm Dận Tự tỉnh lại, y phát hiện ra mặt trời đã lên cao, người bên cạnh không biết rời đi từ lúc nào. Nhìn khoảng không bên cạnh, y ngẩn người, trong lòng chẳng biết nên vui mừng hay chua xót. Dù sao thay đổi này cũng đến quá nhanh, ai có thể ngờ hai người vẫn luôn như nước với lửa lại có một ngày chung giường mà ngủ.

Bên ngoài, Trà Hương nghe thấy động tĩnh liền tiến vào, trên mặt không che lấp được vui sướng: “Phúc tấn, để nô tỳ hầu hạ ngài rời giường.”

“Ừ.” Lúc này Dận Tự mới hồi phục tinh thần, nhìn vẻ mặt vui mừng của tiểu nha đầu, liền hiểu ngay chuyện tối qua trong mắt người khác là cảnh xuân vô hạn.

“Gia đâu?” Bát gia thầm buồn bực trong lòng, có thân phận như vậy thật sự là chịu thiệt, đến xưng hô cũng chịu thiệt.

“Bẩm phúc tấn, Lục gia nói đêm qua phúc tấn ngủ muộn, ra lệnh cho chúng nô tỳ không được quấy rầy phúc tấn. Về phía hoàng hậu nương nương, gia sẽ cho người đến báo ngài bị bệnh, để ngài an tâm nghỉ ngơi. Còn nữa, Lục gia nói sẽ về sớm cùng phúc tấn dùng cơm trưa.”

Dận Tự nhìn bộ dáng hưng phấn của Trà Hương, chỉ có thể ở trong lòng oán thầm.

Sau khi rửa mặt chải đầu cũng đã đến buổi trưa, Dận Tự định trở về phòng, không ngờ lại gặp Vưu thị trên hành lang. Ả ta một tay chống lưng, một tay vỗ về cái bụng còn chưa lộ ra của mình, trên mặt tràn đầy đắc ý: “Tỷ tỷ thật đúng là hạnh phúc, được ngủ ngon như vậy, khổ thân muội muội mang thai tiểu a ca, đến ngủ cũng không được yên giấc.” Dứt lời, ả còn ra vẻ mệt mỏi xoa xoa thắt lưng. “Tỷ tỷ đừng trách muội không có cấp bậc lễ nghĩa, tình hình của muội bây giờ quả thực là không tiện.”

Dận Tự mặt không đổi sắc nhìn nữ nhân đang cố ra vẻ trước mặt, thật sự là lười đấu với ả. Y hào phóng nở nụ cười rồi nói: “Trắc phúc tấn không cần khách khí. Ngươi đang mang thai, cần cố gắng tĩnh dưỡng. Ở chỗ ta ngươi không cần nhiều nghi thức xã giao như vậy. Bên ngoài gió lớn, trắc phúc tấn phải cẩn thận kẻo đau thắt lưng.”

“Ngươi…” Vưu thị ăn cái đinh mềm bị nghẹn trở về, trong lòng thầm nghĩ không ngờ Phú Sát thị này lại là một nhân vật lợi hại như vậy, xem ra trước kia ả đã quá chủ quan rồi. Ánh mắt liếc thấy bóng người vừa đi qua cửa, ý nghĩ nảy ra, Vưu thị liền trở về bộ dáng điềm đạm đáng yêu, lập tức quỳ xuống trước mặt Dận Tự, dịu dàng nói: “Tỷ tỷ đây là giận muội muội phải không, đều là lỗi của muội muội, mong tỷ tỷ có thể tha thứ…” Nói xong còn lấy khăn tay lau lau khóe mắt, làm như mình chịu nhiều uất ức.

Dận Tự đang nghĩ làm thế nào để rước thứ phiền toái này đi thì Dận Chân đã tới gần, hỏi: “Chuyện gì đây?” Trà Hương vừa định đáp lời thì đã bị Vưu thị đoạt trước. Vưu thị nhìn thấy Dận Chân, càng thêm ra sức diễn trò, làm bộ nhu nhược hướng ánh mắt thâm tình về phía Dận Chân, nói: “Gia, ngài đừng trách tỷ tỷ, là ta không tốt, là ta làm tỷ tỷ tức giận.”

Dận Chân căn bản không thèm cho ả một cái liếc mắt. Hắn đi đến bên cạnh Dận Tự rồi cầm lấy tay y, cảm thấy có chút lành lạnh, không khỏi nhíu mày nói: “Sao tay lại lạnh thế này?” Tiếp theo, hắn lạnh lùng nhìn lướt qua đám nô tài ở phía sau: “Các ngươi hầu hạ chủ tử như vậy hả?”

Vì thế, lãnh khí của Ung Chính gia có chỗ đáp, một đám nô tài quỳ xuống hô: “Nô tài (nô tỳ) đáng chết!”

Dận Tự biết hắn cố ý tức giận với những người này, vừa hay dạy dỗ Vưu thị một chút, dù sao cũng nên vì Phú Sát thị xả giận. “Xem gia nói kìa, không phải trắc phúc tấn đến đây để thỉnh an thiếp thôi! Người ta có bầu còn không sợ lạnh, thiếp đây tất nhiên là không sao.”

Dận Tự bày ra bộ dáng nàng dâu nhỏ thật sự chẳng thua gì Vưu thị, nhưng mà trong mắt Dận Chân chính là khác nhau một trời một vực. Nắm tay Dận Tự, hắn lạnh lùng liếc Vưu thị một cái: “Đứng dậy đi!”

Tuy rằng Vưu thị kinh ngạc khi thấy Dận Chân đối xử lãnh đạm với mình, nhưng được sủng ái một thời gian dài đã khiến ả ta quên mất thân phận, lại càng không ngờ tới người sủng ái mình đã thay đổi trái tim. Ả ta ấm ức đứng lên, hai mắt rưng rưng nhìn Dận Chân, nũng nịu nói: “Gia, thiếp…”

Dận Chân không muốn bị ả tiếp tục làm ghê tởm thêm nữa, nhìn Dận Tự bên cạnh hoàn toàn là bộ dáng muốn xem diễn, lạnh lùng mở miệng nói: “Trắc phúc tấn có thai, sau này miễn thỉnh an, ở trong phòng an thai đi.” Dứt lời, hắn liền kéo tay Dận Tự trở về Đông các.

“Tứ ca, ngươi cũng thật không thương hương tiếc ngọc.” Dận Tự nhỏ giọng nói thầm bên tai Dận Chân. “Người ta là bảo bối trong lòng tôn tử của ngươi đấy, hơn nữa trong bụng còn có chắt trai của người kìa.”

Dân Chân bị nhiệt khí bên tai làm cho trong lòng ngứa ngáy,hắn lại không biết nên đối xử với vị Bát đệ này như thế nào, bất đắc dĩ thở dài.

“Sao vậy? Đau lòng?” Trái lại, Dận Tự hạ quyết tâm trêu ghẹo Tứ ca đầu gỗ của mình một phen.Trong mắt Dận Chân lóe lên một tia sáng, chờ Dận Tự tới gần liền ôm lấy thắt lưng y, khẽ cười nói: “Tiểu Bát muốn xem Tứ ca có thương hương tiếc ngọc hay không sao?” Cánh tay dùng hai phần lực, Dận Tự ở trong cơ thể này tất nhiên là không thể tránh thoát, huống hồ đang ở bên ngoài nên y cũng không thể làm gì quá mức, đỏ mặt dựa vào người Dận Chân, âm thầm cấu lưng hắn một cái thật mạnh.

“Lục gia, phúc tấn, bữa trưa có thể dọn ra.” Trà Hương cúi đầu lên tiếng. Đi theo phía sau, tất nhiên nàng nhìn ra được hai người kia gắn bó keo sơn đến mức nào, trong lòng vui vẻ vì cuối cùng chủ tử của mình cũng có thể xoay người, xem vẻ mặt không dám tin của Vưu thị lúc bị đuổi về phòng, trong lòng cực kì hả giận.

“Ừ. Cho dọn đi!” Dận Chân mở miệng đuổi Trà Hương ra ngoài. Dận Tự vẫn còn bị hắn ôm đặt ở trên đùi, bộ dạng thẹn thùng hết sực mê người. Dận Chân hận không thể ăn y ngay lúc này. Chắc y mới ngủ dậy không lâu, không biết đã ăn qua gì chưa, có đói bụng không.

Sau khi những người khác đi hết ra ngoài, Dận Tự mới trừng mắt nhìn Dận Chân, mở miệng: “Tứ ca đây là thấy đệ đệ không có năng lực đáp trả, có thể tùy ý làm nhục phải không?”

Dận Tự vừa thẹn vừa giận, y thừa nhận trong lòng mình có ý nghĩ khác, nhưng muốn y dùng thân thể đổi lấy mối quan hệ kia, Ái Tân Giác La Dận Tự y tuyệt đối không làm được.

Dận Chân không nghĩ Dận Tự sẽ nói như vậy, nhưng như vậy chẳng phải càng chứng tỏ y sẽ không tin tưởng tâm ý của mình sao? Hắn cười khổ: “Tứ ca tuyệt đối không có ý đó, chẳng lẽ trong lòng Tiểu Bát Tứ ca là người như vậy ư?”

Dận Tự xoay người không muốn tiếp nhận lời này, hắn muốn y đáp lại thế nào đây. Thấy hạ nhân bắt đầu tiến vào, sửa sang lại quần áo, y thản nhiên nói “Ta đói bụng.” rồi không thèm để ý đến Dận Chân mà ngồi xuống ghế.

Để tiện nói chuyện, hai người không cho hạ nhân ở lại trong phòng hầu hạ. Dận Chân thấy Dận Tự kêu đói mà lại chỉ gắp chút thức ăn, không để ý chuyện lúc nãy nữa, hỏi: “Đồ ăn không hợp khẩu vị của ngươi ư? Tại sao ăn ít vậy?”

Dận Tự cũng biết lời nói của mình vừa rồi hơi quá đáng, tất nhiên sẽ không tiếp tục cáu kỉnh. Hơn nữa thức ăn trên bàn đều là đồ ăn mà kiếp trước y thích ăn, không ngờ người này vẫn còn nhớ rõ, thế nên nở nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng: “Trí nhớ Tứ ca thật tốt, vẫn còn nhớ rõ những món ta thích ăn.”

Dận Chân đứng dậy rồi ngồi xuống bên cạnh Dận Tự, cầm tay y, nói: “Tứ ca không chỉ coi Thập Tam là huynh đệ. Đối với Tứ ca, ngươi cũng quan trọng như vậy.”

“Tứ ca…” Dận Tự không ngờ Dận Chân lại nói như vậy, bản thân hẳn là nên may mắn vì có thể đứng cùng một hàng với Tiểu Thập Tam, nhưng cuối cùng vẫn là không cam lòng, chỉ có thể là… huynh đệ sao?

Dận Chân nhìn thấy sự chần chừ trong ánh mắt Dận Tự, liền cho rằng bản thân làm tổn thương y quá sâu khiến y không còn tin tưởng mình. “Tiểu Bát, Tứ ca biết trong lòng ngươi vẫn không thể bỏ qua mọi chuyện, nhưng Tứ ca hứa với ngươi, đời này ta nhất định sẽ không để ngươi phải chịu khổ nữa.”

Dận Tự biết vị Tứ ca này của y vốn là một người nghiêm túc, lời hắn đã nói ra thì nhất định sẽ đặt ở trong lòng, nghĩ vậy khiến y cảm thấy vui vẻ. Vừa định đáp lại, thế nhưng phát hiện ra hai người đang nắm tay, hơn nữa còn ngồi sát vào nhau, hai tai không khỏi hồng lên, miệng vẫn còn ra vẻ trấn định nói: “Ngươi thật sự coi gia là nữ nhân sao, chẳng lẽ không có ngươi che chở thì gia sẽ gặp chuyện không may sao?” Người nào đó phân bua xong còn rút tay mình về, cầm đôi đũa bắt đầu gắp thức ăn cho vào miệng.

Dận Chân cũng vui vẻ gắp thức ăn cho y, nhìn hai tai y hồng thấu một mảnh, càng cảm thấy Bát đệ nhà mình thật đáng yêu.

Dận Tự cũng thầm mắng chính tại sao sau khi chuyển thế lại không thể nào khống chế cảm xúc, vì thế lại đổ lỗi cho việc mình không hay ho xuyên vào người nữ nhân.

Hai ngày nay Dận Tự gần như không ăn cái gì, tuy rằng thức ăn y vừa ăn cũng tương đối thanh đạm, nhưng vẫn làm cho y cảm thấy bụng có chút khó chịu, đành phải buông đũa xuống.

“Ăn no?”

“Ừm.” Dận Tự sợ Dân Chân nhìn ra nguyên nhân mình không ổn, cố gắng nặn ra một nụ cười rồi nói: “Đệ đệ dậy muộn, ăn uống không tốt lắm. Ta đi nghỉ trước, Tứ ca cứ chậm rãi dùng bữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.