Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 688: Chương 688: Bạc Dạ bây giờ rất không đáng tin cậy!




Vừa nghe thấy ba chữ “con trai anh”, hai mắt của Bạc Dạ đã sáng lên, dường như có chút kinh hỉ, sau đó tay phải cầm lấy điện thoại của Giang Lăng: “A lô?”

Bên đầu dây bên kia có một giọng nói trẻ con: “Ba có ổn không?”

Tuy rằng còn non nớt nhưng giọng nói đó như một tia sáng soi rọi thế giới của Bạc Dạ.

Bạc Dạ cười đến mức hai mắt híp lại, Bạch Việt và Giang Lăng nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ: “Người này không được cứu.” “Ừm, ba vừa tỉnh lại.” Đường Duy có thể gọi điện thoại đến thì chứng tỏ Đường Thi nhất định không sao. Huống hồ còn chưa kể Giang Lăng còn ở đây, nhất định có thể ổn thỏa tình cảnh, Bạc Dạ dự định đến bệnh viện gặp Đường Thi khi anh ấy khỏe hơn, sau đó anh hỏi: “Mẹ của con hồi phục như thể nào?” “Tốt lâm.” Đường Duy rất vui vẻ nói: “Lúc đầu còn nghĩ sẽ bo cát chi, làm con sợ chết khiếp, cũng may là không cần, cám an ba.

Nghe con trai nói lời cảm ơn, Bạc Dạ có chút ngượng ngùng “Không sao đâu, hai người không sao là tốt rồi, ba cũng không có việc gi!” “Con đã thấy bố trên TV” Giọng của Đường Duy dừng lại, rồi lai nhẹ nhàng hét lên: “Bố già, cảm on bố nhiều”

Bạc Dạ đã bị đài truyền hình chup lại cảnh anh đang kim nén cảm xúc với đôi mắt đỏ hoe kihii đào bới trong đống đổ nát trong tuyệt vọng.

Nhiều người đã bật khóc khi nhìn thấy cảnh tượng của Bạc Da, có người còn phải người đàn ông này là ai và tại sao lại trồng quen thuộc đến vậy

Khoảnh khác Đường Duy gọi bő, Bạc Da cảm thấy đầu óc mình quay cuồng

Bạch Việt và Giang Lăng đều trợn mất há mom, không phải chứ, tại sao người đần ông này vừa läm phẫu thuật tính lại đã mim cười ngốc nghếch như vậy chứ? Thận hay não của anh có vấn đề rõ

Đường Duy vẫn có chút ngai ngùng “Em nếu như tay ba đang bị thương, con sẽ nhờ anh Hàn Nhượng hãm chân lợn cho ba än!”

Lúc đó nhin thấy ngón tay của Bạc Nhan chây máu khi đào thanh thép nên Đường Duy cũng nhớ ra, lúc này mới cấn thận nói: “Ba muốn ăn chăn ga hay chân lợn? Mẹ con nói ăn cái gì bổ cái đó, lúc trước vì để con lớn lên có thể cao lớn thì mẹ cũng cho con ăn móng giò.”

Cả trái tim của Bạc Dạ đều tan chảy: “Cái gì cũng được, đừng phiền phức quá.” “Không có chuyện gì đâu, con sẽ giúp đỡ anh Hàn Nhượng” Đường Duy ở đằng kia lanh lảnh nói: “Ba cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng lo lắng nữa, lúc sau gặp lại. Con đi chăm sóc mẹ trước đây, con cúp máy, tạm biệt!”

Nói xong thì cúp điện thoại.

Trước tiếng bíp bíp nhắc nhở thì Bạc Dạ cảm thấy cả người đang lơ lửng trên mây trước khi hoàn hồn.

Anh... anh được con trai của mình lấy lòng sao?

Những nỗ lực của anh cuối cùng có nhận được sự khẳng định của Đường Duy?

Trái tim Bạc Dạ đập loạn xạ, sau đó ngây ngẩn cả người nói với Giang Lăng: “Đường Duy gọi tôi là ba!” Ha ha ha ha! Anh thực sự muốn đốt pháo hoa ngay bây giờ! Muốn bắt loại lớn nhất, cao nhất để cho toàn bộ thành phố có thể được nhìn thấy!

Nếu không phải Bạc Dạ đã có tuổi thì anh thực sự nhảy cẫng lên vì sung sướng: “Đường Duy gọi tôi là ba.”

Bạch Việt và Giang Lăng chỉ vào đầu mình: “Anh không sao chứ?”

Khuôn mặt tuấn tú của Bạc Dạ giãn ra: “Nói thể nào nhỉ! Vừa nhìn hai người đều là chó độc thân, thảo nào không cảm nhận được hạnh phúc khi được gọi là ba.”

Nhìn kìa, Bạc Da bắt đầu chế nhạo hai người họ! Thật là được đà thì lấn tới, chỉ cần cho chút màu là muốn mở phường nhuộm rồi!

Giang Lăng nói: “Tên trộm già không biết xấu hổ, tôi nghĩ anh nhất định là cố ý để Đường Duy cảm động!”

Bạc Dạ thậm chí còn không nghĩ tới: “Anh đánh rằm! Anh đừng hòng xúi giục chia cách giữa tôi và Đường Duy!”

Giang Lăng hai tay ôm ngực: “Cút đi, hôm nào tôi cướp con trai của anh, để cho nó gọi tôi là ba.”

Bạc Dạ muốn rút kim tiêm xông lên đánh Giang Lăng: “Nghĩ cũng thật hay nhỉ! Kêu Bạch Việt gọi anh là ba kìa!”

Bạch Việt mặt đỏ lên: “Anh đang nói cái gì vậy! Tại sao tôi phải gọi Giang Lăng là ba chứ?”

Bạc Dạ thành thật nói: “Không phải hai người là một cặp sao?”

Giang Lăng và Bạch Việt đều đỏ ửng lên, một lúc sau thì cả người nóng bừng lên rồi đồng thanh nói: “Anh đang nói mò cái gì vậy?”

Bạc Dạ liếc mắt nhìn hai người cười: “Tôi tưởng hai anh thân thiết như vậy, bởi vì có quan hệ không rõ ràng khác. Xã hội hiện đại phát triển như vậy, cũng đâu còn như thời phong kiến, nếu yêu thật lòng thì hai anh có thể vượt qua tất cả... nhìn Kỳ Mặc và Lạc Phàm đi... “

Bạch Việt tức giận đến mức đi tìm dao mổ, nghiến răng nghiến lợi: “Nói đi, muốn phân thành lát mỏng hay là cắt thành miếng?”

Bạc Dạ lập tức thu mình lên giường, giơ tay phải biểu thị đầu hàng: “Tôi đầu hàng, tôi đầu hàng!”

Sau đó, quả nhiên là Đường Duy mang theo bình giữ nhiệt đến thăm Bạc Dạ, lúc đó Bạc Dạ đang dùng máy tính chơi game online với người khác, miệng còn văng ra mấy câu chửi thề: “Bạch Việt, anh bị ngu à? Tôi là đồng đội của anh đó! Anh xông tới giúp Giang Lăng làm gì, anh là đặc vụ ngầm do Giang Lăng phái tới có đúng không?” “Ai kêu ngươi cướp đầu người của tôi, cho dù là đồng đội thì cũng liều mạng với anh!” “Anh không biết cái gọi là hy sinh cái tôi để tác thành cho tập thể sao? Đầu óc của anh bị kẹp cửa rồi sao?” “Khốn kiếp! Cẩu tặc Bạc Dạ, trả đầu người cho tôi!”

Đường Duy há hốc mồm đứng bên ngoài một lúc lâu, như thể không tin được những gì mình thấy trước mắt.

Cậu bé chuẩn bị kỹ càng đi đến đây, nghĩ rằng bản thân sẽ thấy Bạc Da xanh xao và yếu ớt nằm ở giường mà ra hiệu cho cậu bé ngồi xuống, hoặc Bạc Dạ miễn cưỡng lên tinh thần lấy kim châm, rồi giả vờ không sao để làm cho cậu bé cảm thấy thoải mái. Đây chính là điều mà Đường Duy dự liệu.

Tuy nhiên, cảnh tượng mà cậu bé nhìn thấy hoàn toàn khác với những gì cậu bé nghĩ.

Sự thật là Bạc Dạ năng lượng tràn đầy, tinh thần khỏe mạnh mà game trên giường bệnh, bàn tay thoăn thoắt gõ bàn phím cơ, cãi nhau với đám bạn thân như trẻ con, nhìn đâu cũng không thể thấy dáng vẻ cậu Dạ trong truyền thuyết! Đường Duy nghi ngờ mình đi nhầm phòng bệnh, cậu bé lùi lại đằng sau nhìn số phòng ở của, đúng là phòng này, người trên giường đúng là Bạc Dạ.

Vậy tại sao cảnh tượng tưởng mắt lại huyễn hoặc như vậy?

Đường Duy trợn mắt há mồm!

Mọi thứ về Bạc Dạ gần đây khiến hai mẹ con họ ứng phó không kịp, đây đúng là một sự thay đổi hoàn toàn. Ai có thể nghĩ được Bạc Dạ cũng sẽ chơi game với người khác bằng máy tính không? Làm sao có thế! Bạc Dạ trước đây không phải chỉ là một người cao lãnh sao?

Đường Duy cầm chân lợn hầm đi vào, nhẹ giọng kêu lên: “Ba..”

Bạc Dạ chơi game, nghe cũng không thèm nghe, còn văng tục chửi thề: “Con mẹ nó Bach Việt, thao tác đi lại như cứt chó gì thế, đặt miếng thịt trước màn hình thì Tiểu Dạ Dạ của tôi chơi còn hay hơn anh.” “Tiểu Dạ Da là ai?” “Là chó của tôi và Đường Thi.” “Bạc Nhan, anh đi chết đi!”

Đường Duy chịu không nối: “Ba..”

Bạc Da giật mình, hồi hồn thì đã nhìn thấy Đường Duy đứng bên cạnh giường, cậu bé càng lớn lên thì ngũ quan cũng bắt đầu nảy nở, Bạc Da nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Đường Duy một lúc lâu, sau đó đột nhiên tỉnh táo lại, rụt người lại hít sâu một hơi: “Con trai tôi đến rồi!” “Cái gi?” Bạch Việt và Giang Lăng đang chơi game đối diện cùng nhau hét lên: “Đường Duy đến rồi?” “Đến rồi, đến rồi, đừng đánh nữa, đi đổ canh ra uống!” “..” Đường Duy không nói nên lời, chẳng trách Bạc Dạ không đáng tin cậy, hóa ra hai người lớn kia cũng không đáng tin cậy..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.