Điện tâm đồ hiện lên một đường thẳng. Máy phát ra tiếng bíp dài và đều đặn.
Ngay lúc đó, bên tai của Bạc Dạ như có sấm sét, đầu tiên là một tiếng nổ vang, sau đó là tiếng vo ve ồn ào đôi mắt anh đực ngầu và đôi môi run rẩy nhưng không thể phát ra âm thanh nào.
Ngôn ngữ mất dần vai trò biểu đạt cảm xúc.
Trong người nổi lên một tia tuyệt vọng, Bạc Dạ loạng choạng được nhân viên y tế đỡ, sau đó nhìn Đường Thi bị nhóm người khiêng xuống phòng cấp cứu, Bạc Dạ gần như không thể đứng yên được mấy giây che miệng và ho ra hai ngụm máu.
Các nhân viên y tế giật mình, nghĩ rằng Bạc Dạ tuyệt vọng đến mức tức giận công tim, lập tức đưa anh vào phòng cấp cứu, Bạc Dạ khàn giọng nói: “Cứu Đường Thi, cứu Đường Thi..” “Khi bệnh nhân bị thương được đưa đến đã không có nhịp tim, chuẩn bị hồi sức tim phổi và làm điện tim ngay lập tức, cần năm y tá trong phòng mổ. Ngoài ra, người nhà bị thương cũng cần kiểm tra cơ thể họ ngay lập tức.”
Mấy bác sĩ vội vàng chuẩn bị thủ tục trên hành lang, Bạc Dạ đứng ở cửa phòng phẫu thuật, nhìn nhịp tim của Đường Thi trở về con số không liền ngã người về phía trước, chỉ cảm thấy trời sắp sập.
Mắt anh tối sầm như muốn ngất đi, sau đó đột ngột bị kìm lại, không giờ anh không thể xảy ra chuyện được, nếu Đường Thi có chuyện bất trắc thì anh còn phải chống đỡ cho Đường Duy...
Giờ phút này, trước sự sống và cái chết thì anh chỉ là một người bình thường như một giọt nước nhỏ giữa đại dương.
Khi Bạc Dạ đang ở bên ngoài thì anh gọi cho Bạch Việt, sau đó Giang Lăng và Bạch Việt chạy đến và bị sốc khi nhìn thấy dáng dấp hiện tại của Bạc Dạ: “Anh muốn chết sao?”
Lúc này thì điều mà Bạc Dạ không nghe thấy nhất chính là một chữ “chết“.
Giang Lăng lập tức thay đổi giọng điệu: “Anh mau đi kiểm tra thân thể đi, anh điện rồi sao?”
Bạch Việt kéo Bạc Dạ đứng dậy, trong lòng bàn tay anh còn máu do vừa nãy ho, anh năm lấy Bạch Việt: “Đường Thi... Đường Thi cô ấy vừa..” “Đừng lo lắng, trên đường tới đây tôi nghe nói tình hình, bệnh viện nhất định sẽ hồi sức tim cho cô ấy, đến kịp”
Bạch Việt giữ vai Bạc Dạ xuống, anh ta có thể nhận ra rằng người đàn ông luôn mạnh mẽ này đang run rẩy rất nhiều, một điều gì đó đã xảy ra với Đường Thi đã khiến anh sợ đến như thế này.
Bạch Việt không đành lòng, cau mày nói: “Anh theo tôi đi kiểm tra, để cho Giang Lăng canh giữ ở đây, tôi đảm bảo sẽ trả lại Đường Thi cho anh có được không?”
Bạc Da thì thầm: “Anh có đảm bảo không? Anh có thể đảm bảo à.” “Tôi hứa với anh có được không?” Giọng của Bạch Việt cũng run lên: “Đường Thi nhất định không xảy ra chuyện gì, anh nhất định phải tin tưởng tôi được không? Đường Thi hẳn là không có hoàn toàn bỏ đi sự thù hận với anh có đúng không, cô ấy nhất định sẽ không buông tay rời đi, dù thế nào cũng phải giải quyết dứt điểm với anh mà đúng không? Anh nghĩ đến việc tốt hơn, đừng lo lắng...
Bạch Việt lựa lời an ủi đúng là có chút tác dụng, ánh mắt Bạc Dạ hoảng loạn: “Đúng vậy, tôi vẫn còn chưa đối xử tốt với cô ấy, cô ấy hắn vẫn còn giận tôi không thể nuốt trôi cơn giận này..” “Nghĩ vậy mới đúng, Đường Thi giao cho bọn họ Giang Lăng là được, anh theo tôi trở về kiểm tra đi”
Bạch Việt lôi kéo Bạc Dạ: “Giang, anh có thể đem Đường Thi trở về sao?”
Giang Lăng sững sờ, trước ánh mắt áp chế của Bạch Việt, anh ta nắm chặt tay: “Tôi nhất định sẽ làm cho cô ấy tỉnh lại.”
Sau đó Bạc Dạ mới lảo đảo theo Bạch Việt, sau đó lên xe anh vuốt ve cổ họng, ho ra mấy ngụm máu.
Bạch Việt đưa Bạc Dạ về cơ sở của mình và để Bạc Dạ nằm xuống. Trong khi chuẩn bị cho việc gây mê, Bạc Dạ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Bạch Việt, anh ta cũng đang mặc một chiếc áo màu đỏ tươi trong khi phẫu thuật.
Bạc Dạ nói: “Tôi muốn sống sót.”
Bạch Việt giật mình.
Đây là lần đầu tiên Bạc Dạ có mong muốn sống sót rõ ràng như vậy.
Trong cuộc gặp ở Australia trước đó, Bạch Việt cũng đã nói đùa với Bạc Dạ rằng: “Mạng sống của anh sẽ mất đi mọi lúc mọi nơi, nhưng nếu anh chết thì làm sao bây giờ?”
Lúc đó Bạc Dạ không quan tâm, trên khuôn mặt ngả ngớn nở nụ cười bất lương, cả thế giới đều tan chảy trong mắt anh: Chết thì chết, dù sao tôi cũng không quan tâm đến ai cả, ngược lại đời này ông đây cũng sồn rất tiêu sái..”
Nhưng bây giờ, Bạc Dạ nói với Bạch Việt: “Tôi muốn sống sót.”
Anh có động lực để liều mạng muốn sống tiếp. Anh có tương lai với Đường Thi.
Cho nên bây giờ anh đã thay đổi quyết định, anh không còn là một người không bị trói buộc, cho dù chết cũng không hối hận. Anh muốn sống hết mình, cho dù thận hư thế nào thì anh cũng không thể bỏ mặc Đường Thi một mình trên đời này.
Bạch Việt bắt gặp ánh mắt kiên định của Bạc Dạ thì đột nhiên nở nụ cười: “Được.”
Sống tiếp đi, Bạc Dạ có vô số khả năng trong tương lai.
Thuốc mê đã được truyền vào cơ thể, từng tế bào dần chìm vào im lặng vì thuốc, rồi khi Bạc Dạ nhằm mắt lại, cảnh tượng cuối cùng hiện lên trong đầu anh trước khi bóng tối ập đến chính là khuôn mặt của Đường Thi.
Nếu anh có thể sống sót... Bạc Dạ đã nói với chính mình, hãy nói với Đường Thi rằng tôi yêu em. Bạc Dạ mở mắt ra lần nữa, vào một buổi chiều đầy nắng.
Lúc đầu, khi ánh sáng bị xuyên qua kính thủy tinh phản xạ lại, Bạc Dạ vẫn còn hơi khó chịu, sau khi chớp mắt Bạch Việt và Giang Lăng ngồi sang một bên, mỗi người đều nhìn anh với biểu cảm giống hệt nhau, và họ thì thầm với nhau: “ Vậy đi.”
Bạc Dạ liếc nhìn cây kim trên tay trái, sau đó mở miệng hỏi hai người bạn tốt của mình, khàn giọng nói: “Đường Thi đâu?”
Giang Lăng nói với Bạch Việt: “Tôi nói như thế nào?”
Bạch Việt thở dài, lấy ví tiền trong túi ra bóp một trăm tệ vỗ vào tay Giang Lăng: “Anh thắng rồi.”
Ba dấu chấm hỏi trên trán Bạc Dạ.
Bạch Việt nói: “Tôi cá với Giang Lăng sau khi anh tỉnh lại sẽ nói cái gì.” Bạc Dạ có chút không nói nên lời: “Anh cá như thế nào?” “Tôi nghĩ câu đầu tiên của anh khi tỉnh dậy phải là tôi đang ở đâu.” Bạch Việt nhún vai: “Giang Lăng nói câu đầu tiên sau khi anh mở mắt hẳn là hỏi 'Đường Thi ở đâu“.”
Bạc Dạ khóe miệng giật giật, cảm thấy được thắt lưng đặc biệt yếu ớt: “Tôi cảm giác thận đều run..”
Bach Việt trở nên vui vẻ hơn: “Vậy thì anh có thể phải cần thận hơn trong việc hành sự của mình trong tương lai.”
Bạc Dạ nhìn trời: “Đừng nhắc tới nữa... tôi đã không hành sự mấy trăm năm rồi..”
Giang Lăng khịt mũi, nhất thời vỗ đùi cười: “Anh cũng có ngày hôm nay! Hồi đó, mỗi ngày dẫn phụ nữ khác nhau về nhà chọc giận Đường Thi, hiện tại anh đã là góa phụ.” “Phi!” Bạc Dạ chửi rủa: “Cái gì mà góa phụ, Đường Thi chưa chết.”
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, vào lúc này liền có điện thoại gọi tới.
Giang Lăng lại nói: “Đoán xem là ai? Đúng một trăm tệ.”
Bạch Việt nói ngay: “Đường Thi!” “No!” Giang Lăng tỏ ra tiếc hận và đưa điện thoại cho Bạc Dạ: “Con trai của anh.”