Trước lời mời của cha mình, Bạc Dạ cũng không từ chối mà nói: “Hay là để tối mai đi, còn một vài chuyện vẫn cần giải quyết, bây giờ con vẫn còn đang chỗ của Giang Lăng...” “Giang Lăng, thật sự cảm ơn cháu..” Nghe đến đây, Bạc Lương liền đi qua nắm chặt tay Giang lăng: “Chú không biết phải nói sao để cảm ơn cháu, thật sự...” “Chú à, chú không cần cảm ơn cháu, thời gian đầu cháu còn giấu giếm chú nữa. Cháu xin lỗi.” Giang Lăng liếc nhìn Bạc Dạ một cái: “Cháu chỉ sợ đến lúc phẫu thuật cấy ghép bị thất bại, không còn mặt mũi nào quay lại gặp mọi người. Nhưng mà may là bây giờ tình trạng của Bạc Dạ cũng đã ổn định hơn rồi, cho nên cháu mới đồng ý cho cậu ấy về nước.”
Bạc Lương đã nghẹn ngào không thể nói nên lời, nhìn thấy Bạc Dạ vẫn khỏe mạnh đứng trước mặt mình, liền cảm thấy tất cả may mắn trong cuộc đời này gần như đã dùng cạn kiệt rồi. “Đúng vậy, may mà... may mà con đã trở về rồi.”
Bạc Lương vươn tay chạm vào khuôn mặt của Bạc Dạ: “Nửa đời sau của ba và mẹ con cuối cùng cũng có hy vọng rồi.” “Ba.” Bạc Dạ bất lực bật cười: “Con xin lỗi, trước đây con bị mất trí nhớ, còn để ba mẹ đợi lâu như vậy.”
Máu mủ ruột thịt, cho dù đã đánh mất ký ức, nhưng đối diện với Bạc Lương xa lạ như vậy, lúc Bạc Dạ thốt ra chữ 'ba' này ra khỏi miệng, cũng không hề cảm thấy khó khăn lúng túng một chút nào.
Bởi vì thói quen của thân thể vẫn còn ghi nhớ gia đình của anh.
Vậy thì... Đường Thi thì sao?
Bạc Dạ ngẩng đầu, nhìn sang Đường Thi ở bên cạnh.
Đường Thi cũng phát giác ra Bạc Dạ đang nhìn mình, cô chỉ cười nhẹ một cái, đêm đó sau khi nói tạm biệt bọn họ cũng chưa từng gặp nhau nói năng thêm điều gì cả, bây giờ gặp nhau, cô chỉ đơn giản là đến để giao đồ trong tay mà thôi.
Đường Thi đưa một tập tài liệu đã in sẵn cho Bạc Dạ: “Công việc trong công ty từ trên xuống dưới tôi đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, còn về thủ tục xin thôi việc của tôi cũng đã hoàn tất. Mấy thứ này, đều bàn giao lại hết cho anh cả vậy.”
Tập đoàn Bạc Thị vốn dĩ được một tay Bạc Dạ phát triển bành trướng, lúc Bạc Dạ còn trẻ tuổi nổi danh chấn động trời đất, Đường Thi chỉ là một trong số rất nhiều người ngưỡng mộ anh, bây giờ trao trả hết tất cả những thứ này cho anh, cũng không còn gì để lưu luyến nữa.
Bạc Dạ ngơ ngác nhìn đống tài liệu vừa cao vừa dày mà Đường Thi đẩy tới, trên đó đại khái viết đầy thông tin liên quan đến thuyên chuyển chức vụ trong công ty, cùng với nội dung tiến trình của từng bộ phận, Đường Thi đã ghi chép lại đây đủ từng câu từng chữ, tất cả các thông tin đều rõ ràng chi tiết, sau đó sắp xếp thành bản hoàn chỉnh rồi in ra.
Anh ngơ ngẩn một lúc lâu mới nhận lấy, Đường Thi thấy anh tiếp nhận, mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, sau đó cong môi cười tươi, giống như cuối cùng cũng được giải thoát: “Cuối cùng chúc mừng anh một lần nữa, hoan nghênh anh trở về, Bạc Dạ.”
Bạc Dạ nhìn lướt qua bản tóm tắt báo cáo ở bên trên, cảm thấy thật thần kỳ, những thông tin lập tức được nhập vào trong đầu anh, anh ngay lập tức theo bản năng biết được tiếp theo phải sắp xếp như thế nào, hội nghi sau đó nên chuẩn bị như thế nào, thì ra đây chính là điều mà bộ não đã bất tri bất giác giúp anh ghi nhớ lại, cho dù tất cả mọi ký ức đã biến mất, thói quen vẫn khiến anh vô thức có phản ứng giống như trước đây.
Đây... chính là vị trí lúc trước của anh, là anh đã từng... lạnh lùng tàn nhẫn như vậy, lại có thủ đoạn cao minh đủ để làm tổng giám đốc Bạc Thị.
Đường Thi lại thuận tay rút ra một phần báo cáo từ chức của mình, đổi lại cách xưng hô nói: “Tổng giám đốc Bạc, đây là đơn xin từ chức của tôi, Đường Thi vô dụng, lúc anh rời khỏi Bạc Thi đã giúp anh tiếp quản xử lý tất cả mọi chuyện. Bây giờ chuyển giao lại cho anh lần nữa, mong anh hãy kiểm tra và phê duyệt.”
Lời này vừa mới vang lên, những người có mặt xung quanh thậm chí còn thấy có cảm giác bi tráng.
Chính là kiểu anh hùng báo ân quân vương để tỏ lòng, vì quân vương đỡ thềm ngọc đến chết, cho dù phải dốc hết trí óc mà máu huyết, cho dù chết cũng oanh oanh liệt liệt.