Nửa tiếng sau, Bạc Dạ bị Giang Lăng gọi đến công ty Bạc Thị, anh vừa xuất hiện đã khiến toàn bộ trên dưới công ty đều sửng sốt! “Là... là tổng giám đốc Bạc trở về đó sao?” “Trời ơi! Thật sự là Bạc Dạ!” “Đã lâu không gặp Bạc Dạ, sao lại cảm thấy anh ấy càng đẹp trai hơn nhỉ!” “Nói là ra nước ngoài bồi dưỡng, cảm giác khi quay về khí chất cũng khác hẳn lúc trước.” “Thật ngầu quá, a a a tổng giám đốc bá đạo bá đạo đã quay trở về rồi.” Một nhóm em gái đầy hâm mộ đăng sau dùng ánh mắt đong đầy yêu thương bắn tới: “Tôi cảm thấy cô Đường của chúng ta và cậu Bạc đứng bên cạnh nhau rất đẹp đôi à.” “Đúng đó đúng đó! Tôi cũng thấy vậy, nhưng mà người đàn ông đứng bên cạnh cô Đường lúc sáng cũng rất đẹp trai nha.” “Những người đàn ông ưu tú như vậy quả nhiên chỉ có cô Đường của chúng ta mới có thể giữ được!”
Cùng lúc đó, một nhóm cổ đông cho ông chủ Đỗ dẫn đầu cũng đã biết tin Bạc Dạ trở về, lúc này sắc mặt của bọn họ liền thay đổi. “Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải nói Bạc Dạ đã chết rồi sao!” “Mẹ kiếp, tên này là Bạc Dạ thật hay là Bạc Dạ giả vậy?”
Phái người tìm hiểu lai lịch của hắn ta xem, tôi thấy bọn chúng chỉ là tìm một kẻ thế thân đến thôi, cứ tùy tiện giết sạch đi cho xong.” “Mau, mau qua đó xem thử!”
Sau đó, bên này Bạc Dạ vừa mới đẩy cửa bước vào văn phòng chủ tịch, mọi người đều lập tức mặt lại sang nhìn lại.
Anh giật mình.
Những người có mặt ở hiện trường cũng sửng sốt, sau đó Diệp Kinh Đường mừng rỡ tiến lên vỗ mạnh vào vai Bạc Dạ, trong đáy mắt hiện rõ vẻ hưng phấn vui mừng: “Cậu thật sự chưa chết, cậu thật sự chưa chết!”
Bạc Lương đứng ở một bên, ông vốn tưởng rằng mình đã mất đi đứa con trai duy nhất mà mau chóng suy sụp, giờ phút này lại được nhìn thấy con trai khỏe mạnh đứng ngay trước mặt mình, cảm thấy hơi thở cũng trở nên gấp gáp: “Bạc Dạ.”
Bạc Dạ cảm thấy có rất nhiều thông tin ập vào trong não bộ của mình cùng một lúc, nhưng mà đều là những mảnh vỡ rất rời rạc, anh căn bản không thể nằm bắt được thông tin nào là hữu ích cả.
Dừng lại... mau dừng lại đi... chút ký ức bị đánh mất...
Lúc Bạc Dạ ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt đầy vẻ phức tạp, bàn tay buông thỏng bên cạnh có hơi run rẩy, Diệp Kinh Đường nói: “Bạc Dạ cậu...”
Anh thật sự đã quên rồi.
Diệp Kinh Đường lùi lại hai bước cười nói: “Cũng tốt, quên rồi cũng tốt.”
Sau đó người anh em tốt này lại nghiêm túc vỗ vai Bạc Dạ một lần nữa, rồi đưa tay về phía anh: “Chào mừng trở lại, Bạc Dạ.”
Hải Thành này, vẫn là một Hải Thành mà anh có thể lật tay làm mây úp tay làm mưa.
Bàn tay của Bạc Dạ không nghe theo sự khống chế mà đưa lên siết chặt tay Diệp Kinh Đường, Diệp Kinh Đường nắm chặt tay anh hai lần rồi mới thả ra, sau đó chân thành nói: “Cậu trở về rồi, tôi rất vui, nói thật lòng đấy.”
Bạc Dạ bật cười, có thể đây chính là tình cảm chân thật từ trong cơ thể, anh cũng rất vui vì đã gặp được Diệp Kinh Đường.
Bạc Lương ở bên cạnh đã rơm rớm nước mắt, trước đó ông từng van xin trời xanh không biết bao nhiêu lần cầu mong Bạc Dạ có thể quay về, bây giờ... bây giờ ông trời cuối cùng cũng thương xót người đàn ông trung niên tội nghiệp như ông rồi...
Bạc Dạ nhìn chằm chằm Bạc Lương một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi, ngập ngừng gọi một tiếng dò xét: “Ba...”
Vừa mới thốt ra từ này, Bạc Lương liền cảm thấy trái tim của mình như sắp sửa vỡ nát vậy: “Con trai, con trở về tốt rồi, trở về là tốt rồi...”
Bạc Dạ biết cảm giác nội tâm của ông lúc này, trong lòng có hơi chua xót, chắc có lẽ là vừa đau khổ vừa mừng rỡ, nhưng mà anh đã mất đi ký ức, không biết nên đối diện với tình cảm này như thế nào.
Bạc Lương tiến lên: “Ba biết con bị mất trí nhớ, không sao cả, ngày tháng của chúng ta vẫn còn dài lắm, ký ức từ từ sẽ hồi phục dần, con trở về là tốt rồi.. tối nay về nhà ăn cơm nhé? Đã lâu lắm rồi người nhà chúng ta không có quây quần với nhau..”