Thỏ tinh gọi trúc tinh đến khám bệnh cho mỹ nhân. Trúc tinh vẻ mặt nghiêm trọng, người trên giường hơi thở yếu hơn lúc trước rất nhiều, thật sự đã gần đến cái chết.
Giống như có cái gì đó đang nhanh chóng hút khô sinh khí của người này.
Trong chốc lát, trúc tinh cũng không nghĩ ra được nguyên nhân là gì.
Nhưng nó biết, nếu còn không tìm ra biện pháp, người này nhất định phải chết.
Nếu y chết, thỏ tinh làm sao bây giờ?
Trúc tinh nhẹ nhàng đặt mỹ nhân xuống giường, đi ra ngoài, khép chặt cửa lại.
Vừa quay người đã thấy thỏ tinh hai mắt tràn đầy tơ máu đứng đằng sau.
Đối phương sắc mặt trắng bệnh, có chút chật vật nhìn trúc tinh.
Trúc tinh yên lặng lắc đầu.
Thỏ tinh lùi về sau hai bước, đôi môi run rẩy.
Như là đập nồi dìm thuyền, thỏ tinh bỏ đi vẻ yếu ớt, tràn đầy kiên quyết, quay người muốn đi.
Trúc tinh ngay lập tức túm lấy nó: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Ngươi kệ ta.”
“Ta mặc kệ ngươi có phải là muốn đi chầu trời hay không! Nhưng cái đồ thỏ chết tiệt này, đừng có làm chuyện ngu ngốc!”
“Chẳng lẽ ngươi muốn ta nhìn y chết sao?”
“Dù sao y...” Trúc tinh nhắm mắt lại, tàn nhẫn nói: “Dù sao y cũng chỉ là một người phàm mà thôi, trăm năm sau cũng chết, không đáng để ngươi hy sinh nhiều như vậy.”
Thỏ tinh nhẹ nhàng dứt khỏi cái tay đang nắm quần áo nó của trúc tinh: “Ta sẽ đi thỉnh tội với thượng tiên. Đừng lo, cùng lắm là bị đánh hồi nguyên hình mà thôi. Huống chi ta vốn phải chết từ lâu rồi.”